Dòng Thời Gian Đã Xóa
Chương 2
6
"Tôi ấy à, có bằng chứng cô giết người đấy."
Tim tôi đột ngột đập mạnh một cái.
"Trang Minh Minh, người hiểu cô nhất không phải là bạn bè cô mà là kẻ thù của cô."
Giọng cô ta ngọt ngào, nũng nịu, như có thể mê hoặc lòng người.
Lúc cô ta dỗ ngọt Trương Tuân chuyển giao tài sản, dỗ anh ta từ chối làm xét nghiệm tủy cho con gái.
Cũng dùng chiêu này sao?
"Tôi làm việc có đạo đức nghề nghiệp, không bao giờ đánh trận không chuẩn bị. Tôi biết tất cả điểm yếu của cô, sở thích, tình hình tài chính, các mối quan hệ, lịch trực của cô, thậm chí cả chu kỳ kinh nguyệt và ngày rụng trứng của cô... Năm sáu ngày, đối với đàn ông mà nói là quá dài, đó chính là cơ hội của tôi."
Sự tham lam của Tần Vãn Vãn được giấu kín sau hàng mi giả dài rậm.
"Trong vòng ba ngày, chuẩn bị những thứ tôi muốn."
"Nếu không, tôi sẽ giao bằng chứng cho cảnh sát."
7
Tôi thừa nhận.
Có một khoảnh khắc, tôi đã do dự.
Gió đêm oi bức và hôi hám, tôi bắt đầu chạy bộ mỗi ngày, tỉ mỉ xem lại từng chi tiết của ngày hôm đó, mỗi bước đi đều đã được thử nghiệm hàng trăm hàng nghìn lần, không có một sai sót nào.
Tần Vãn Vãn chỉ là một con ngốc phù phiếm và độc ác.
Cô ta có thể hiểu được gì, có thể nhìn thấu được gì?
Khi tôi mồ hôi nhễ nhại trở về nhà, trước cửa có rất nhiều hàng xóm đang tụ tập xem náo nhiệt, thấy tôi họ liền tản đi như chim vỡ tổ.
"Chà, tôi đã nói rồi mà, trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, sao lại đúng lúc cô ta đi cấp cứu chứ?"
"Đàn ông ngoại tình một cái là giết người, đáng sợ thật..."
"Con gái chết, cú sốc quá lớn, tiểu tam lại trẻ đẹp nữa..."
Tim tôi đập thình thịch, trước cửa là mấy người cảnh sát.
"Cô Trang, có người đã cung cấp bằng chứng cô mưu sát."
"Mời cô đi cùng chúng tôi một chuyến."
8
Vẫn là phòng thẩm vấn quen thuộc, vẫn là đối thủ quen thuộc.
Tôi nghĩ, vụ án cũng nên có chút đột phá rồi.
Lần này Đội trưởng Đường đầy tự tin: "Trang Minh Minh, cô đúng là đã hết lòng cứu chữa Trương Tuân, bởi vì cô biết anh ta chắc chắn sẽ chết."
"Đúng vậy, cô ở cách xa hai mươi cây số, làm sao có thể hạ độc chính xác được?"
"Bởi vì thuốc độc của cô, không ở trong nước."
Đội trưởng Đường ném ra một thứ, đồng tử tôi khẽ run lên.
Một luồng khí lạnh buốt chạy dọc sống lưng.
Đó là một chiếc băng đô thấm mồ hôi.
9
"Trương Tuân đã đeo cái này suốt chặng đường, thời tiết hôm đó rất nóng, anh ta đổ mồ hôi rất nhiều, chất độc từ băng đô theo mồ hôi ngấm vào cơ thể."
"Chúng tôi đã tìm thấy hóa đơn mua hàng của cô, đây là món quà cô tặng cho Trương Tuân. Khi sắp về đến đích, anh ta đã tháo ra đưa cho Tần Vãn Vãn giữ."
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy chiếc băng đô, cơ thể tôi rõ ràng cứng lại, lộ ra vài tia hoảng loạn, phản ứng có điều kiện này tất nhiên không thể qua mắt được cảnh sát.
"Bác sĩ Trang, kết quả xét nghiệm sẽ sớm có thôi. Bây giờ khai nhận vẫn chưa muộn đâu."
Thì ra bằng chứng mà Tần Vãn Vãn nói chính là cái này.
Tôi cố gắng kìm nén khóe môi đang cong lên, làm ra vẻ không chống đỡ nổi nữa mà cúi đầu xuống.
Đội trưởng Đường thừa thắng xông lên:
"Nói đi, tại sao lại giết Trương Tuân, chỉ vì anh ta ngoại tình sao?"
Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, nói rằng câu chuyện này rất dài.
"Nếu anh nhất định muốn nghe, tôi có thể chia sẻ."
10
Tôi và Trương Tuân là bạn học đại học.
Sau khi tốt nghiệp, tôi ở lại bệnh viện, anh ta tay trắng khởi nghiệp, kinh doanh khá thành công nên tâm cũng trở nên hoang dã, phụ nữ không ngừng, trong đó Tần Vãn Vãn là người khó đối phó nhất.
"Tôi bị quấy rầy đến phát phiền, đồng ý ly hôn, nhưng trong thời gian phân chia tài sản. con gái của chúng tôi bị chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu."
Đây là một cú sốc trời giáng đối với bất kỳ gia đình nào, việc ly hôn tạm thời gác lại, chúng tôi đều đi làm xét nghiệm tủy.
Trương Tuân thay đổi thái độ lạnh lùng trước đây, ôm vai tôi an ủi:
"Yên tâm, có anh ở đây, đừng nói là tủy, cho dù là cả mạng này, anh cũng có thể cho Thiên Dụ."
Lúc đó tôi rất biết ơn anh ta.
"Nếu anh ta có thể cứu Thiên Thiên, lúc ly hôn tôi có thể không cần gì cả."
"Tiếc là, xét nghiệm của cả hai chúng tôi đều không tương thích. Như vậy chỉ có thể chờ đợi người hiến tặng. Các anh có biết sống trong những ngày chờ đợi đau khổ đến mức nào không, ngày qua ngày hy vọng, rồi lại ngày qua ngày tuyệt vọng."
Có một ngày, khi tôi đang tìm hợp đồng bảo hiểm trong máy tính của Trương Tuân.
Tôi phát hiện một đoạn tin nhắn anh ta gửi cho Tần Vãn Vãn.
"Bảo bối à, vì em, hôm nay anh đã đưa ra một quyết định khó khăn."
"Anh không thể hiến cơ thể mình cho Thiên Thiên được nữa."
Đầu óc tôi như nổ tung.
11
"Anh rất ích kỷ, nhưng anh không còn cách nào khác."
"Thiên Thiên hóa trị, tóc cạo trọc lóc khóc rất thảm, nhưng trong đầu anh toàn là em."
"Anh nghĩ đến ngày em hoàn toàn trao thân cho anh, em đã khóc rất nhiều, như một cô bé đáng thương gọi anh là chồng, anh đã thề cả đời này sẽ không để em phải chịu tổn thương nữa."
"Anh đã lớn hơn em mười tuổi, nếu ngay cả một cơ thể khỏe mạnh cũng không có, làm sao anh có thể thỏa mãn em đây? Vừa nghĩ đến việc không thể cùng em đi đến cuối đời, anh đã muốn chết đi cho xong."
"Thiên Thiên rất đáng thương, nhưng anh tin con bé là một đứa trẻ có phúc, sẽ đợi được tủy phù hợp. Nếu không đợi được, vạn sự đều do số mệnh, nửa điểm cũng không do người."
Toàn thân tôi run rẩy, ngay cả thở cũng không thể.
Tần Vãn Vãn thì an ủi anh ta: "Đừng tự trách mình, anh không chỉ là bố của con bé mà còn là chồng của em nữa! Sau này chúng ta sẽ còn có rất nhiều đứa con."
Toàn thân tôi lạnh buốt, bất giác ngã quỵ xuống đất, trong đầu óc hỗn loạn chỉ còn lại một nhận thức duy nhất.
Tương thích.
Thì ra, tủy của anh ta tương thích.
12
Trong phòng không một tiếng động.
Đội trưởng Đường ngập ngừng xác nhận:
"Ý cô là, anh ta đã sửa đổi kết quả xét nghiệm?"
"Người làm xét nghiệm hôm đó là bác sĩ Vương." Tôi bình tĩnh gật đầu.
"Tôi hẹn anh ta ra ngoài, ban đầu anh ta chối đây đẩy, còn nói: Tiểu Trang, tôi hiểu tâm trạng cô không tốt vì chuyện của con gái, nhưng cô cũng không thể nghi ngờ lung tung được."
Cho đến khi tôi ném bằng chứng anh ta nợ tiền cờ bạc ra, anh ta mới ấp úng thừa nhận.
"Đúng, là lão Trương nhờ tôi sửa. Anh ấy không muốn hiến mà... Tôi cũng đã khuyên anh ấy, nhưng anh ấy quyết tâm rồi. Anh ấy sợ cô biết sự thật thì sẽ bắt cóc đạo đức anh ấy."
Lúc đó, tôi có cảm giác như đang sống trong chân không.
Cơn đau như sóng thần tàn phá lan rộng trong cơ thể.
Tôi làm việc ở bệnh viện, đáng lẽ đã quen với sinh ly tử biệt và mặt tối của con người.
Tôi đã thấy người ta vì năm trăm tệ tiền phẫu thuật mà bỏ rơi cha mẹ.
Cũng đã thấy những bậc cha mẹ vì con cái mà quỳ xuống dập đầu, chỉ hận không thể lấy mạng mình ra đổi.
Nhưng tôi chưa từng thấy một người cha như vậy.
Một lần cũng chưa.
"Khi tôi tìm thấy Trương Tuân, anh ta đang ôm Tần Vãn Vãn bước vào khách sạn. Cách một con phố, tôi nhắn tin cho anh ta, nói Thiên Thiên nhớ bố."
Trương Tuân mất kiên nhẫn lôi điện thoại ra: "Đang làm thêm, không phải mới gặp hôm kia sao, không làm thêm sao có tiền chữa bệnh cho con bé?"
Giây tiếp theo, họ hôn nhau giữa phố như không có ai xung quanh.
"Chồng ơi, em muốn sợi dây chuyền sapphire xanh đó, hợp với da em lắm."
"Chồng mua cho em, lát nữa đeo lên cổ luôn..."
Pháo hoa nở rộ trên đầu họ, thì ra hôm nay là Lễ Tình nhân.
Cũng chính lúc đó, tôi nhận được điện thoại từ bệnh viện, là đồng nghiệp gọi.
"Chị ơi, Thiên Thiên con bé..."