Chồng tôi đột ngột qua đời vì nhồi máu cơ tim khi đang chạy marathon. Sau đó, cảnh sát đã tìm tôi để lấy lời khai. "Bác sĩ Trang, xin cô giải thích lý do tại sao cô lại là bác sĩ cấp cứu trong cuộc thi hôm nay?” "Trùng hợp hơn nữa là, đoạn đường chồng cô gặp nạn, tại sao lại chính là đoạn do cô phụ trách?" Ánh đèn trên trần phòng thẩm vấn chói đến mức hốc mắt tôi đau nhói. Tôi nhìn vào sự nghi ngờ không hề che giấu trong mắt đối phương, cúi mắt cười khổ: "Anh nghi ngờ rằng tôi đã quang minh chính đại mưu sát chồng mình trước mặt sáu mươi nghìn người sao?" Nghĩ đến các tình nguyện viên, các vận động viên và camera giám sát có thể làm chứng cho tôi tại hiện trường. Tôi tựa lưng vào ghế, nở một nụ cười chân thật. "Đồng chí cảnh sát, tôi là bác sĩ. Chỉ cứu người, không giết người." 1 Trương Tuân ngoại tình, một cách công khai đến mức ai ai cũng biết. Sau khi đưa thi thể vào nhà xác, tôi mới xem được đoạn video đầy đủ. Hai người mặc đồ đôi, Tần Vãn Vãn với thân hình nóng bỏng, mặc kiểu áo khoét cổ, mồ hôi nhễ nhại càng làm cho ngũ quan của cô ta thêm phần quyến rũ, xinh đẹp. Ngay cả đồng nghiệp của tôi cũng không nhịn được mà bình luận: "Cũng khó trách người ta quay họ, người khác thì toàn tâm toàn ý chạy hết sức, chỉ có họ là mười ngón tay đan vào nhau, tay trong tay cùng lao về đích, lại thêm chênh lệch tuổi tác lớn, không quay họ thì quay ai?" Những bức ảnh thân mật trần trụi hơn, không phải là tôi chưa từng thấy. Nhưng cái dáng vẻ khoe khoang không chút kiêng dè dưới ánh mặt trời ấy vẫn đâm một nhát thật sâu vào trái tim tôi. Biến cố xảy ra chỉ trong chớp mắt. 16 giờ 25 phút, khi sắp về đến đích, Trương Tuân đột ngột ngã gục. Mặt anh ta trắng bệch như tờ giấy, co quắp trên mặt đất như một con tôm, toàn thân co giật. Tần Vãn Vãn hoảng hốt, lao tới lay người anh ta: "Chồng ơi, chồng ơi anh đừng dọa em!" Thời gian vàng để cấp cứu ngừng tim là từ 4 đến 6 phút. 16 giờ 30 phút, tức là phút thứ 5 sau khi sự việc xảy ra. Tôi, với tư cách là bác sĩ đi cùng đoàn đã rẽ đám đông ra và có mặt tại hiện trường. 2 Tôi sững sờ tại chỗ. Cơn giận dữ cuộn trào trong lòng, nhưng lương tâm của một người thầy thuốc không cho phép tôi phân biệt đối xử với bất kỳ ai. "Thông báo cho xe cấp cứu, mang máy AED đến đây!" Tôi quỳ một gối xuống, ngón tay nhanh chóng dò động mạch cảnh của anh ta, mạch đã rất yếu rồi: "Giải tán đám đông ra!" Tôi đặt hai tay chồng lên nhau trên trái tim anh ta. Khi kết hôn, anh ta đã đặt tay lên nơi này và thề sẽ đối tốt với tôi cả đời. Cơ thể Trương Tuân khẽ nhấp nhô theo nhịp ép tim của tôi, cổ họng phát ra những tiếng thở khò khè. Chắc là anh ta muốn kêu cứu. Tôi đau lòng khôn xiết: "Chồng à, yên tâm, em nhất định sẽ cứu anh!" Trong lúc hỗn loạn, trái tim của Trương Tuân đã ngừng đập trong tay tôi. Sau đó, cảnh sát đã tìm tôi để lấy một bản lời khai đơn giản. Nhưng người đến không hề đơn giản, đó là Đội trưởng Đường của đội cảnh sát thành phố. Người này đã phá được không ít vụ án, nổi tiếng với tư duy tỉ mỉ, sắc bén. Sao vậy, họ nghi ngờ tôi ư? 3 "Bác sĩ Trang, hôm nay cô đến thật đúng lúc, phải không?" Cũng bình thường thôi, tôi là bác sĩ cấp cứu, người chết lại tình cờ là người chồng ngoại tình của tôi, hai sự trùng hợp này quá đủ để người ta tưởng tượng xa xôi. Tôi mệt mỏi lắc đầu, nói rằng không phải. "Tôi vốn là thành viên của câu lạc bộ chạy bộ bác sĩ thành phố, tôi tham gia còn sớm hơn Trương Tuân chơi marathon hai năm. Chỉ cần là cuộc thi tổ chức trong thành phố thì tôi thường sẽ tham gia, điểm này các anh có thể đi xác minh." "Hôm nay Trương Tuân nói anh ta đi làm thêm, tôi không biết anh ta sẽ đến." Đội trưởng Đường cười như không cười: "Vậy thì thật trùng hợp, đoạn đường anh ta gặp nạn lại chính là đoạn do cô phụ trách." "Anh nghi ngờ tôi cố ý trì hoãn?" Ánh đèn trên trần phòng thẩm vấn chói đến hốc mắt tôi đau nhói, lòng tự tôn của một người thầy thuốc bị chà đạp, tôi chỉ có thể run rẩy nói. "Khi đến hiện trường, tôi mới biết người gặp nạn là Trương Tuân." "Đoạn đường mười cây số cuối cùng có tổng cộng hai bác sĩ, chúng tôi nhận được tín hiệu cầu cứu, còn phải đi lấy máy AED, à, chính là máy khử rung tim." Từ lúc nhận được tin báo đến khi có mặt tại hiện trường, tôi đã chạy đua với từng giây từng phút. "Tôi không hổ thẹn với bất kỳ bệnh nhân nào, dù cho người đó là người chồng đã phản bội tôi." Các tình nguyện viên, vận động viên và camera giám sát đều có thể làm chứng cho tôi. Nhìn bóng lưng tôi được dìu đi, nữ cảnh sát trẻ tuổi lẩm bẩm: "Đội trưởng, anh có nghĩ đây thật sự là trùng hợp không?" "Cô còn nhớ vụ án bắn súng của đội hai mấy năm trước không?" Giọng của Đội trưởng Đường có chút thâm sâu: "Mảnh đạn găm vào hộp sọ của anh ta vô cùng nguy hiểm, bác sĩ phẫu thuật chính lúc đó, chính là Trang Minh Minh." "Cô ấy từng là bác sĩ phẫu thuật chính trẻ nhất của khoa ngoại thần kinh, nổi tiếng với sự bình tĩnh, chính xác và hoàn hảo." "Một năm trước con gái cô ấy qua đời vì ung thư, ai cũng nghĩ cô ấy sẽ ly hôn." "Nhưng cô ấy lại lấy lý do hàn gắn gia đình, lui về tuyến sau, chuyên tâm chăm sóc chồng, hiếu kính với mẹ chồng, cứ như biến thành một người khác." "Ý của anh là..." "Nếu đây không phải là trùng hợp, thì đây chính là một vụ mưu sát." "Cô ta đã quang minh chính đại mưu sát chồng mình trước mặt sáu mươi nghìn người." 4 Tôi lại một lần nữa bị mời đến đồn cảnh sát. Bề ngoài, Đội trưởng Đường nói là muốn nhờ tôi tư vấn một vài vấn đề chuyên môn. "Trương Tuân đã uống nước ở trạm tiếp tế giữa đường, bác sĩ Trang là bác sĩ, chắc chắn cô biết loại thuốc nào sau khi uống có thể gây ra nhồi máu cơ tim sau khi vận động mạnh phải không?" Ồ, nghi ngờ tôi hạ độc sao. Mấy ngày nay tôi lo liệu tang sự, đối phó với họ hàng nhà họ Trương, đã sớm kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần. Tôi cúi mắt cười khổ: "Đội trưởng Đường, các anh đã chạy marathon bao giờ chưa, sáu mươi nghìn người, toàn bộ quãng đường có hàng chục trạm tiếp tế lớn nhỏ, mỗi bàn ít nhất cũng có vài trăm cốc nước." Camera giám sát cho thấy, Trương Tuân đã đi qua sáu trạm tiếp tế trong suốt cuộc đua. Các vận động viên như đàn cá nối đuôi nhau ùa tới, các tình nguyện viên bận rộn rót nước vào từng chiếc cốc giấy. Trong một khung cảnh hỗn loạn, uống cốc nào hoàn toàn là ngẫu nhiên. "Xin hỏi, tôi lấy đâu ra bản lĩnh kinh thiên động địa, cách xa hai mươi cây số để hạ độc chính xác vào một trong vài trăm chiếc cốc giấy đó?" "Và làm sao để đảm bảo rằng Trương Tuân sẽ chọn đúng cốc đó?" "Tôi không phải là thần, không có khả năng hạ độc từ xa." Nhiều tình nguyện viên đã làm chứng cho tôi: "Bác sĩ Trang hôm đó luôn ở gần vạch đích, hoàn toàn không đi đến nơi nào khác. Các người cũng quá đáng rồi, nếu lúc đó bác sĩ Trang không cứu thì càng không thể rửa sạch nghi ngờ." "Cứu hay không cứu đều có lý do để nghi ngờ cô ấy, các người đây là đang đổ lỗi cho nạn nhân." Đến đây, nghi ngờ đối với tôi tạm thời được xóa bỏ. Trong vòng một năm, con gái rồi đến chồng lần lượt qua đời, mọi người đều rất thông cảm cho tôi, an ủi tôi rằng mọi chuyện rồi sẽ qua. Rốt cuộc, tôi là một người lương thiện, thật thà. Hơn mười năm qua, tôi luôn tận tâm tận tụy với gia đình bệnh nhân, tiếng lành đồn xa, không ai tin tôi sẽ ra tay độc ác. Trừ một người. Tiểu tam của Trương Tuân, Tần Vãn Vãn. 5 Trong tang lễ, cô ta không mời mà đến. Trang điểm đậm, vẫn vẻ kiêu ngạo như cũ. Linh đường như nổ tung, mọi người bắt đầu xì xào bàn tán. "Phá hoại gia đình người khác còn dám đến tận cửa, chưa thấy con đàn bà nào trơ trẽn như vậy!" "Không phải chứ, cô ta muốn làm gì? Còn chưa thấy mình đủ mất mặt à?" "Làm tiểu tam thì còn biết liêm sỉ gì nữa, cô ta toàn tranh thủ lúc bác sĩ Trang đi làm để mò đến nhà không biết bao nhiêu lần rồi!" Tần Vãn Vãn hoàn toàn phớt lờ những lời chỉ trỏ xung quanh và đi đến trước mặt tôi. Nhìn thấy người phụ nữ đã phá hoại gia đình mình, toàn thân tôi run rẩy, sự tức giận và tủi nhục ập đến, sự tồn tại của cô ta chính là minh chứng cho sự thất bại của tôi. Tôi nghiến răng, cố nén giận chỉ tay ra cửa: "Ở đây không chào đón cô, cút cho tôi!" Tần Vãn Vãn chậm rãi cười, nói cút cũng được. "Nhưng phải trả lại đồ của tôi cho tôi. Tôi biết anh Tuân còn có hai căn nhà đứng tên anh ấy, tiền mặt trong công ty còn hai triệu sáu trăm nghìn, anh ấy đã hứa cho tôi." Tôi tức quá hóa cười, sỉ nhục cô ta: "Người ngủ với cô là Trương Tuân, anh ta chết rồi, muốn đòi tiền thì đi mà tìm anh ta, tôi đốt cho anh ta là đủ cho cô rồi!" Tần Vãn Vãn nhếch miệng, đôi môi đỏ rực giống như một con rắn sắp lè lưỡi. "Trang Minh Minh, tôi biết bí mật của cô." Cô ta tiến lại gần tôi, mùi nước hoa nồng nặc khiến tôi có chút thất thần. Cô ta dùng một giọng nói chỉ hai chúng tôi có thể nghe thấy. "Tôi biết, chính cô đã giết Trương Tuân."