5 Tôi trở thành đứa con gái không biết liêm sỉ trong mắt cả thôn. Mấy bà cô, bà thím trong làng chỉ vào tôi, dạy con cháu họ: "Nhìn nó mà xem, chưa đính hôn đã ôm ấp đàn ông, bây giờ chẳng ai dám lấy nữa." "Đừng có mà học theo nó, không sau này chẳng gả được vào nhà tử tế đâu!" Lời đồn lan nhanh như cháy rừng, cha tôi càng nhìn tôi càng thấy gai mắt. Hôm đó, Hàn Trầm lại đến. Trên gương mặt rám nắng của anh ấy không giấu nổi vẻ vui mừng: "Như Lan, anh đã gom đủ sính lễ rồi." Tôi sững sờ nhìn anh, mắt đỏ hoe không kìm được. Tôi đã từ chối anh ấy thẳng thừng như vậy, thế mà anh vẫn không từ bỏ. Kiếp trước tôi đúng là bị mỡ heo che mắt, mới không biết trân trọng người đàn ông có trách nhiệm này. Nếu tôi chịu sống tử tế với anh, liệu có rơi vào kết cục chết thảm như vậy không? Thấy tôi khóc, Hàn Trầm luống cuống, giơ tay lên định lau nước mắt nhưng nửa chừng lại thu về. "Đừng khóc mà. Nếu em thật sự không muốn lấy anh... thì anh không cưới em nữa." Tôi hít sâu, gạt nước mắt đi. "Anh cất tiền lại, đừng đưa cho cha em." Tôi nắm tay anh, kéo đến trước mặt cha mẹ. "Cha, con muốn lấy anh ấy." Cha tôi liếc Hàn Trầm bằng ánh mắt khinh khỉnh: "Sính lễ chuẩn bị xong chưa?" Hàn Trầm định lấy tiền ra, nhưng tôi đã nhanh tay hơn, giữ chặt tay anh, đặt lên bụng mình. "Con có thai rồi." Cha tôi giận dữ, dùng điếu cày đập mạnh xuống bàn: "Mày nói lại lần nữa xem!" Tôi ngẩng đầu nhìn ông ta, từng chữ rõ ràng, "Con nói, con đang mang thai con của Hàn Trầm. Bây giờ ngoài anh ấy ra, sẽ không có ai chịu lấy con nữa." "Sính lễ cha đừng mong nữa, có ba xoay một vang là tốt lắm rồi." Ba xoay một vang ở thời điểm này đã là sính lễ không tệ. Nhưng… "Cũng không cần chuẩn bị của hồi môn cho con, con sẽ mang ba xoay một vang đi luôn." Cha tôi đập mạnh tay xuống bàn, chỉ vào mặt tôi mắng: "Đồ đĩ thõa mất nết! Đáng lẽ tao nên bóp chết mày ngay từ khi mới đẻ!" "Dám chửa hoang về uy hiếp tao? Ai cho mày cái gan đó?!" Ông ta lại với lấy cây đòn gánh định đánh tôi, tôi liền ưỡn bụng ra trước: "Đánh đi, đánh vào đây này." "Nếu cha đánh chết con của con, con sẽ báo cảnh sát! Con nói cho cha biết, bây giờ không giống ngày xưa nữa đâu, giết người phải đền mạng!" Kiếp trước, đứa con đầu tiên của tôi với Hàn Trầm chính là bị cha tôi đánh mất. Hôm đó, cha mẹ gọi chúng tôi về nhà. Về đến nơi mới phát hiện, hóa ra họ đang chuẩn bị hôn sự cho em trai. Nhà gái đòi sính lễ hai nghìn tệ cùng ba xoay một vang. Ba xoay một vang thì đã có, nhưng hai nghìn tệ tiền mặt thì không kiếm đâu ra. Vậy là cha gọi tôi và chị cả về, bắt mỗi người chúng tôi đưa ra một nghìn. Chị cả nói đầu tháng vừa gửi về năm trăm rồi, giờ không còn tiền nữa. Cha quay sang tôi: "Mày chắc có tiền chứ? Nhà họ Hàn chỉ có mỗi Hàn Trầm là con trai, nhà nó giàu vậy, một nghìn tệ chắc chẳng đáng gì?" Lúc đó, quan hệ giữa tôi và Hàn Trầm đã dần dịu lại, tất nhiên tôi không đứng về phía cha. "Không có." Tôi từ chối thẳng thừng. Cha không tin, lập tức xông đến lục túi tôi. Tôi không chịu, trốn ra một bên. Ai ngờ ông ta tức giận, vung đòn gánh quật thẳng xuống người tôi. Cũng chính hôm đó, tôi mới biết mình đã mang thai. Bị ông ta đánh một trận, con tôi không còn nữa. 6 Cha tôi tức đến mức lại với lấy cây đòn gánh. "Mày muốn tạo phản à?! Hôm nay để tao xem tao dạy dỗ mày thế nào!" Tôi lạnh mặt: "Cha dám đánh, con dám tố cha vào tù!" Ông ta vung đòn gánh lao về phía tôi: "Mày là con tao, tao đánh chết mày thì sao nào?!" "Cứ thử xem!" Hàn Trầm chắn trước mặt tôi: "Chú, đừng đánh Như Lan, là lỗi của cháu." "Vậy thì tao đánh cả mày luôn!" Đúng lúc ấy, mẹ tôi lao tới, giật lấy cây đòn gánh trong tay ông ta. "Như Lan, mau đi đi, đi ngay đi!" Cha tôi gào lên sau lưng: "Mày đi rồi thì đừng hòng quay về nữa!" Tôi cười lạnh, kéo Hàn Trầm rời khỏi đó. Đi được một đoạn, anh ấy rút từ túi ra một xấp tiền dúi vào tay tôi: "Cầm lấy, tìm thời gian đến bệnh viện đi." Tôi nhíu mày: "Đến bệnh viện làm gì?" Hàn Trầm nhìn xuống bụng tôi, ánh mắt có chút tổn thương. "Không cần biết em đang mang thai con của ai, chỉ cần em chịu bỏ đứa bé để đến bên anh, anh sẽ không chê bai em." Tôi sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt. Kiếp trước, tất cả mọi người đều nói tôi phản bội anh. Chỉ có anh, vẫn kiên định nắm tay tôi mà nói: "Anh tin Như Lan không phải loại người như vậy." "Nếu có, vậy nhất định là do anh chưa đủ tốt, nên em mới cảm thấy người khác tốt hơn." Những ngày đó, tôi ghét anh, xa lánh anh. Thế nhưng, anh không hề giận mà ngược lại, mọi chuyện đều nhường nhịn tôi. Rời xa anh rồi, bao đêm mất ngủ, trong đầu tôi vẫn là hình ảnh anh bảo vệ tôi. Lòng bàn tay anh thô ráp chạm vào mặt tôi đến đau rát. Tôi hoàn hồn, đối diện với đôi mắt hoảng hốt của anh. "Em đừng khóc nữa. Đứa bé này… từ bây giờ chính là con của anh. Chuyện với ba mẹ anh, anh sẽ lo. Chỉ là… ba mẹ em bên kia…" Tôi kéo tay áo anh lau mặt, ngước nhìn: "Hàn Trầm, anh có dám lấy em không?" Anh gật đầu: "Anh cưới em." "Cho dù cha mẹ em không đồng ý, anh cũng sẽ cưới em chứ?" "Sẽ!" Tôi đưa tay ra: "Vậy thì dẫn em về nhà đi." Hàn Trầm dắt tôi về nhà, nói với cha mẹ anh ấy rằng tôi đồng ý lấy anh. Anh nói: "Ba, mẹ, Như Lan là người con luôn thích, con muốn sớm rước cô ấy về nhà." Anh giấu chuyện tôi "mang thai", vì vậy cha mẹ anh ấy đồng ý rất nhanh. "Vậy ngày mai đi xin bát tự của con bé, chọn ngày lành làm đám cưới." Tôi thoáng căng thẳng. Nếu gặp cha mẹ tôi, chuyện tôi giả mang thai sẽ lộ tẩy. Tôi nói: "Bác trai, bác gái, không cần đâu, bởi vì con…" Hàn Trầm cắt ngang: "Như Lan có thai rồi, dù họ không đồng ý cũng vô ích." Cha mẹ Hàn Trầm sững sờ, sắc mặt thay đổi. "Con nói cái gì?!" Anh ấy nắm tay tôi: "Như Lan có thai với con, con càng phải có trách nhiệm với cô ấy. Dù chú Thẩm có đồng ý hay không, con cũng nhất định cưới cô ấy." Cha Hàn hoàn hồn, vớ ngay cây đòn gánh bên cạnh, quật thẳng vào người Hàn Trầm. "Ai cho mày cái gan làm chuyện đó hả?! Thằng khốn này, hôm nay tao phải thay Như Lan lấy lại công bằng!" Tôi hoảng hốt chắn trước mặt Hàn Trầm: "Bác ơi, đừng đánh anh ấy, đây là hiểu lầm, là hiểu lầm mà!" Cha Hàn vung tay xua tôi tránh ra: "Như Lan, con tránh qua một bên, đừng để bị thương." Tôi nắm chặt đòn gánh không buông: "Bác, con không có thai." Tất cả mọi người đều nhìn tôi. Đặc biệt là Hàn Trầm, sau một thoáng kinh ngạc, anh lập tức bước đến bên tôi. "Em đừng sợ, có anh ở đây. Ba mẹ anh rất hiểu chuyện, họ biết phải làm gì." Tôi bật cười: "Em thực sự không có thai. Nếu anh không tin, có thể cùng em đến bệnh viện kiểm tra." Mẹ Hàn hoàn hồn, lập tức bước tới nhéo Hàn Trầm một cái. "Nhưng nó vẫn sai! Con gái nhà người ta, sao nó có thể làm mấy chuyện đó trước khi cưới?!" Hàn Trầm không cách nào biện bạch, cuối cùng vẫn là tôi kéo anh ra ngoài, mới giúp anh thoát khỏi một trận đòn. Trên đường về, anh liên tục xác nhận lại chuyện này với tôi. Tôi thở dài: "Hàn Trầm, em chỉ muốn dùng cách này khiến cha em chấp nhận, nhưng đến mức này rồi, ông ta vẫn không đồng ý." Anh ngập ngừng, cuối cùng mặt đỏ bừng lên, nói: "Nếu… nếu em muốn… vậy thì chúng ta có thể thật sự có một đứa."