Kiếp trước, tôi rơi xuống nước, được một người đàn ông thô kệch trong thôn cứu lên, vì thế phải gả cho anh ấy. Sau khi kết hôn, tôi suốt ngày gây chuyện, chê bai anh ta đủ điều. Thậm chí còn bỏ chồng, bỏ con, cuỗm sạch tiền trong nhà rồi chạy theo một gã bảnh bao. Cuối cùng, tôi nợ nần chồng chất, trong lúc chạy trốn chủ nợ thì ngã từ trên cao xuống. Khi hấp hối, người duy nhất ở bên tôi lại là người đàn ông thô kệch ấy. Sống lại một đời, khi gã bảnh bao kia đến dỗ dành: "Như Lan, em là người con gái thông minh nhất mà tôi từng gặp, không nên bị giam cầm cả đời ở nơi này." Tôi quay đầu lao vào lòng người đàn ông thô kệch kia, ôm chặt lấy anh ấy: "Cha của con em ơi, có người đến cướp vợ anh kìa!" 1 Kiếp trước, lần cuối cùng tôi gặp Hàn Trầm là ở trong bệnh viện. Tôi nằm trên giường bệnh, khắp người đầy thương tích, hấp hối chờ chết. Anh ấy dẫn theo hai đứa trẻ, đứng trước giường tôi. "Em cứ yên tâm ra đi, anh sẽ chăm sóc tốt cho bọn trẻ." Dù gương mặt anh ấy không chút biểu cảm, nhưng đôi mắt đỏ hoe đã bán đứng chính anh. Hai đứa trẻ nép sau lưng anh, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy sợ hãi. Nỗi đau trào dâng, tôi còn chưa kịp thốt ra câu "Xin lỗi", hơi thở đã tắt lịm. … Mở mắt ra lần nữa, tôi đang vùng vẫy trong nước. Một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy tôi, kéo tôi vào bờ, rồi làm hô hấp nhân tạo. Tôi chưa từng nghĩ, mình lại có cơ hội gặp lại Hàn Trầm. Nhìn gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ ấy, tôi òa khóc không kìm được. "Xin lỗi, xin lỗi..." Những người xung quanh không hiểu chuyện gì đang xảy ra. "Như Lan, cậu ta chiếm tiện nghi của con, con xin lỗi cậu ta làm gì?" "Theo tôi thấy, phải là cậu ta xin lỗi con mới đúng! Con bị cậu ta chiếm hết lợi rồi, sau này còn ai dám đến hỏi cưới nữa?" Hàn Trầm lúng túng: "Tôi không nghĩ gì cả, chỉ muốn cứu cô ấy thôi." Kiếp trước, anh ấy cũng từng nói như vậy. Khi đó, tôi còn trẻ, nghe những lời của người trong thôn thì vừa thẹn vừa giận, càng hận Hàn Trầm hơn. Vì chuyện này mà danh tiếng bị hủy hoại, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gả cho anh ấy. Sau khi kết hôn, tôi luôn cảm thấy anh ấy không thuận mắt, suốt ngày gây sự. Thế nhưng, anh chỉ lặng lẽ chịu đựng, chưa bao giờ nói một lời than phiền về tôi. 2 Tin tức tôi được Hàn Trầm vớt lên từ dưới nước nhanh chóng lan truyền khắp thôn. Chỉ trong một buổi trưa, cả làng ai cũng biết chuyện này. Vừa bước vào nhà, tôi đã thấy cha cầm cây đòn gánh, mặt mày giận dữ, đuổi theo đánh tôi. "Đồ con gái lăng loàn! Sao không chết đuối quách đi cho rồi? Mày làm tao mất hết mặt mũi!" Kiếp trước, chính Hàn Trầm là người đưa tôi về nhà. Những trận đòn này, anh ấy đã thay tôi gánh chịu. Anh nằm liệt giường ba ngày, đến khi có thể xuống giường, việc đầu tiên anh ấy làm chính là tìm bà mối đến nhà tôi dạm hỏi. Cha tôi là một con nghiện cờ bạc, không có bản lĩnh nhưng lại ham đỏ đen. Ông ta mở miệng đòi sính lễ một nghìn tệ tiền mặt, kèm theo "ba xoay một vang (*)", thiếu một thứ cũng không được. Ở thời điểm đó, một nghìn tệ là con số khổng lồ, nông dân làm lụng cả năm cũng chưa chắc kiếm đủ. Vậy mà chỉ vì một câu nói của Hàn Trầm – "Con phải có trách nhiệm với cô ấy", cha mẹ anh ấy đã vất vả xoay sở, chỉ trong nửa tháng đã gom đủ sính lễ. Cha tôi làm việc nặng quanh năm, sức lực hơn người, mỗi cú đánh bằng đòn gánh đều dốc toàn bộ sức lực. Cây gậy giáng xuống, tôi có thể cảm nhận rõ ràng da thịt bị rách toạc, đau buốt tận xương. Sau khi chịu mấy gậy, tôi mới hiểu ra kiếp trước Hàn Trầm đã bị thương nặng đến mức nào. Tránh không được, tôi dứt khoát đứng yên, nhìn thẳng vào ông ta. "Đánh đi! Đánh chết con luôn đi! Dù sao từ trước đến giờ, cha cũng ghét con chỉ vì con là con gái mà!" Cha tôi giận đến phát run: "Mày dám nói lại lần nữa?" Tôi gằn từng chữ, ánh mắt đầy căm phẫn: "Ngoài giở thói côn đồ trong nhà, cha còn biết làm gì nữa?" "Đồ nghịch tử! Xem tao có đánh chết mày không!" Ông ta gào lên, vung đòn gánh lên cao. Đúng lúc này, mẹ tôi hốt hoảng chạy vào, chặn ông ta lại. "Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Người nhà họ Hàn đến rồi!" Cha tôi khựng lại: "Bà nói ai cơ?" "Là người nhà cái cậu đã chiếm tiện nghi của Như Lan đó, họ đến đây rồi!" Chú thích: (*) 三转一响" (Ba xoay một vang) là một khái niệm phổ biến ở Trung Quốc vào những năm 1950-1970, đặc biệt trong thời kỳ Cách mạng Văn hóa. Nó dùng để chỉ bốn món đồ gia dụng được xem là xa xỉ và đáng mơ ước của nhiều gia đình trong giai đoạn đó. Ba xoay: Xe đạp, Máy khâu, Đồng hồ đeo tay; Một vang: Đài radio 3 Hàn Trầm vừa mới lẽo đẽo theo tôi nửa dặm đường, đã bị tôi đuổi đi. Ai ngờ chưa đầy nửa ngày sau, anh ấy đã cùng cha mẹ mang theo mạch nha tinh đến tận nhà bàn chuyện hôn sự. Tôi mặc kệ cơn đau trên người, kéo anh ra ngoài sân. "Anh đến làm gì?" Hàn Trầm hơi đỏ mặt: "Anh làm em mất danh tiếng, phải chịu trách nhiệm với em." Tôi tức muốn nổ phổi: "Không phải tôi đã nói là tôi không quan tâm sao? Bây giờ các người mau đi đi, tôi sẽ không gả cho anh đâu." Anh ấy cao một mét tám, đứng đó như một khúc gỗ, nghe tôi nói xong vẫn không nhúc nhích. "Em ghét bỏ anh sao?" Tôi lắc đầu: "Không phải ghét bỏ, mà là tôi không xứng với anh. Các người mau về đi, đừng đến hỏi cưới nữa." "Nhưng..." Tôi không để anh nói tiếp, quay người chạy thẳng vào nhà, vừa lúc nghe thấy cha tôi lại giở giọng sư tử ngoạm: "Muốn cưới con gái tôi cũng được! Sính lễ một nghìn tệ, thêm ba xoay một vang! Khi nào gom đủ thì hẵng đến bàn tiếp!" Tôi lập tức sa sầm mặt: "Con không gả! Muốn gả thì cha tự đi mà gả!" Kiếp trước, để lo đủ sính lễ này, cha mẹ Hàn Trầm đã phải sống chật vật suốt một thời gian dài. Họ tằn tiện từng bữa ăn, từng đồng bạc, nhưng chưa từng để tôi phải chịu khổ. Còn cha tôi, cầm được tiền cưới của con gái thì chỉ trong mấy ngày đã thua sạch vào cờ bạc. Chưa dừng lại ở đó, ông ta còn liên tục tìm đến Hàn Trầm vòi tiền, lần sau đòi nhiều hơn lần trước. Cả đời trước, nhà họ Hàn đã bị tôi làm khổ một lần là quá đủ. Kiếp này, tôi tuyệt đối không để cha tôi tiếp tục gây họa cho họ nữa. Tôi đẩy cha mẹ Hàn Trầm ra ngoài, bảo họ đừng đến nữa. Họ quay sang nhìn Hàn Trầm, anh ấy chỉ im lặng nhìn tôi, không nói lời nào. Tôi nghiến răng, dứt khoát đóng sầm cửa lại. 4 Tôi trên có hai chị gái, dưới có một em trai. Chị cả đã lấy chồng, chị hai vào Nam làm công nhân, còn em trai năm nay hai mươi tuổi, đã đến tuổi bàn chuyện hôn sự. Nghe tin này, chị cả lập tức trở về nhà vào ngay ngày hôm sau, kéo tôi vào phòng nói chuyện. Chị bảo trên đường về đã tìm hiểu kỹ, nhà Hàn Trầm đơn giản, ai cũng là người tốt bụng, lại còn được bà con trong thôn đánh giá rất cao. "Như Lan, nói thật cho chị nghe, em nghĩ thế nào?" Tôi cười khổ: "Chị à, chị cũng nói rồi, nhà anh ấy toàn người tốt. Nếu dính vào gia đình mình, họ còn có thể sống tốt được sao?" Tôi nói vậy là vì tôi biết, cuộc sống sau khi lấy chồng của chị cả cũng chẳng hề dễ dàng. Lúc chị kết hôn, cha tôi ép nhà anh rể đưa tám trăm tệ tiền sính lễ. Chị về làm dâu, nhà chồng chẳng ai tử tế, suốt ngày chèn ép, bắt nạt. Chưa hết, cha tôi còn bắt chị hàng tháng gửi tiền về nhà. Khiến cuộc sống vốn đã khó khăn của chị lại càng khổ sở không tả nổi. Kiếp trước, lần cuối tôi gặp chị cả, chị mới ngoài ba mươi mà đã tiều tụy, già nua như một phụ nữ bốn, năm chục tuổi. Nhưng lúc này, chị lại nắm tay tôi, dịu dàng nói: "Hàn Trầm là người đáng để gửi gắm cả đời. Nếu em thích cậu ấy, hãy mạnh dạn chống lại gia đình, đừng đi vào vết xe đổ của chị. Khổ lắm!" Đêm đó, tôi trằn trọc không ngủ được. Tôi hiểu rõ, cho dù có lấy Hàn Trầm, tôi cũng không thể thoát khỏi gia đình này. Vậy thì, chỉ còn một cách duy nhất.