DAO HOA

Chương 2

Cũng phải thôi, chủ nhân phủ hầu là Tiết Thừa Tông, phụ thân đã cho nàng ta đủ chỗ dựa và can đảm. Ta luôn ghi nhớ lời mẫu thân căn dặn: chỉ cần nàng ta xuất hiện, liền phải ít lời ít tiếng, giảm bớt sự hiện diện của bản thân. Vì thế ta chỉ khẽ gật đầu, rồi nghiêng người đứng lùi lại vài bước. Tiết Thừa Tông khẽ nhíu mày, như thể muốn trách ta lãnh đạm, song Thẩm Uyển Dung bỗng nhiên ngáp một cái: “Thúc thúc, Uyển Dung ở đâu ạ?” Phụ thân lập tức nở nụ cười niềm nở: “Đã sớm thu xếp xong cả rồi, bên Đông viện có tiểu viện Tiêu Tương, nắng tốt, trong viện có trúc có đá, phong nhã vô cùng...” “Nhưng ta lại thích những nơi rộng rãi thoáng đãng hơn,” nàng ta chớp mắt, kéo tay áo Tiết Thừa Tông lắc nhẹ, làm nũng, “thúc thúc cũng biết, từ nhỏ ta đã lớn lên nơi biên tái, quen sống tự do rồi, cái kiểu câu nệ ẻo lả của đám văn nhân kia không hợp với ta đâu.” “Phủ hầu có viện nào như vậy không? Nếu không có, ta tình nguyện trở về Thẩm phủ một mình.” “Ngốc nghếch, Thẩm phủ giờ chỉ còn mấy lão bộc giữ nhà, đã sớm hoang tàn tiêu điều, sao có thể ở được?” Giọng điệu phụ thân đầy yêu chiều, sau đó khẽ ho mấy tiếng như để che đậy điều gì đó, rồi ngẩng đầu nhìn sang ta: “Dao Hoa, con quay về thu dọn một chút, nhường viện lại cho Uyển Dung đi.” Ngón tay ta bất giác siết chặt. 4 Mẫu thân nói, nếu Thẩm Uyển Dung muốn cướp đi thứ gì của ta, ta tuyệt đối không thể từ chối. Người cũng bảo, lần gặp gỡ đầu tiên này, ta nhất định sẽ bị ép phải nhường lại căn viện ta đã ở suốt mười mấy năm qua. Quả thật, cả phủ trung dũng hầu chỉ có một nơi đáp ứng được yêu cầu của Thẩm Uyển Dung. Đó chính là Dao Quang Viện của ta. Nhưng mà cái gọi là “kịch bản” này, thật sự không thể làm trái sao? Ta ngẩng đầu nhìn thẳng Tiết Thừa Tông, thử mở lời: “Phụ thân, có thể tìm một nơi khác không…” “Im miệng.” Lời còn chưa dứt, Tiết Thừa Tông đã biến sắc. Có lẽ vì sự từ chối của ta trước mặt Thẩm Uyển Dung làm phụ thân mất mặt, phụ thân quát lớn: “Con luôn hiểu lễ nghĩa, lễ độ chu đáo, sao hôm nay lại trở nên tính toán nhỏ nhặt như vậy?” “Uyển Dung tuổi còn nhỏ, lại chỉ có một mình đến ở nhờ trong phủ, chẳng phải đã rất bất tiện sao? Nàng ấy chỉ muốn có một nơi ở vừa lòng thôi mà.” “Chúng ta dạy con lễ nghi bao nhiêu năm, rốt cuộc là dạy cho chó sao?” Ta nghiến răng, đáp lại: “Nhưng Dao Quang Viện là nơi mẫu thân tự tay sắp xếp cho con…” Từ nhỏ thân thể ta vốn yếu đuối, chính mẫu thân đã tỉ mỉ chuẩn bị cho ta một khu vườn rộng rãi, người dạy ta luyện tập Bát Đoạn Cẩm, chỉ dạy ta phương pháp rèn luyện, để ta có thể khỏe mạnh hơn. Cả khu vườn đều chứa đựng bao nhiêu hồi ức của ta và mẫu thân. Giờ đây, mẫu thân mới rời xa ta, vậy mà sao phụ thân có thể nhẫn tâm đến thế? Tiết Thừa Tông nhíu mày, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Thẩm Uyển Dung, phụ thân lại nâng cao giọng: “Mẫu thân con không còn nữa, con chuyển đi cũng tốt, tránh nhìn thấy những vật dụng này lại thêm nhớ thương, sinh chuyện.” Chưa đợi ta lên tiếng, phụ thân lại nói tiếp: “Việc này cứ quyết định như vậy đi.” Phụ thân dẫn Thẩm Uyển Dung vào nội viện, không hề liếc mắt về phía ta một lần. Tiết Thừa Tông không phải không biết căn viện này quan trọng thế nào đối với ta. Nhưng chỉ một câu nhẹ nhàng của Thẩm Uyển Dung, phụ thân đã muốn ta nhường lại. Quả nhiên, sức mạnh của "kịch bản" này không thể xem nhẹ. 5 Ta đứng một mình, lẻ loi trơ trọi, người bên cạnh đều dần dần rời xa ta. Có lệnh của Hầu gia, ngay lập tức có đám người nịnh nọt, thay Thẩm Uyển Dung mua sắm vật phẩm, chỉnh đốn lại phủ đệ. Ta nghe văng vẳng tiếng xì xầm của những người xung quanh. "Người ta là bậc trung liệt, trước đây ở biên tái chịu bao nhiêu gian khổ, vất vả trở về kinh thành lại phải mượn nhờ Hầu phủ, ăn nhờ ở đậu, thật đáng thương." "Đúng vậy, Thẩm cô nương chỉ muốn xin một viện tử, chúng ta đều nũng nịu nhưng cũng không được, thật không có chút đồng cảm nào." "Ta nghĩ, đại tiểu thư có lẽ cố ý, các ngươi không nhìn ra Hầu gia rất trọng dụng Thẩm cô nương sao? Đại tiểu thư trong lòng có lẽ ghen tị, muốn làm khó Thẩm cô nương." "Đúng rồi. Hầu môn quý nữ, chỉ biết hưởng lạc một mình, làm sao biết khiêm nhường là gì? Không giống Thẩm cô nương, lớn lên bên cạnh Thẩm tướng quân, quả thực ngay thẳng và có khí phách.” … Ta siết chặt lòng bàn tay, hít một hơi thật sâu. Nữ chính quả thực rất khó lường, vừa xuất hiện đã chiếm được lòng người trong phủ. Trong cuốn tiểu thuyết, ta chính là người khó chấp nhận sự thật, cứng đầu, đấu tranh, giành giật, kết quả không những không giữ được viện, mà còn để những lời đồn đại này truyền ra ngoài phủ. Tiếp theo đó, danh tiếng ta hoàn toàn bị hủy hoại, bị cô lập không nơi nương tựa. Mọi sự bi thảm sau này đều bắt nguồn từ khoảnh khắc này. Mẫu thân nói, ghen tị sinh ra thù hận, chỉ khiến người ta mờ mắt. Chi bằng lùi lại một bước, không tranh cũng là tranh. Ta ngẩng đầu lên, mỉm cười. Chẳng phải chỉ là một cái viện thôi sao? Để cho nàng ta đi! Theo như trong cuốn tiểu thuyết, những thứ nàng ta sẽ cướp đi sau này quá nhiều, vậy sao ta phải chờ nàng ta đến cướp? Tiết Thừa Tông chiều chuộng nàng ta như vậy, ta đương nhiên phải chủ động một chút, sớm trao tặng cả hai tay! 6 Ta chủ động quay lại Dao Quang Viện. Tiết Thừa Tông đang ân cần nói chuyện gì đó với Thẩm Uyển Dung, thấy ta đến liền lập tức nghiêm mặt. "Dao Hoa, sao vậy? Con vẫn muốn gây sự sao?" "Phụ thân, Dao Hoa đến là để thu dọn đồ đạc. Thẩm tỷ thích Dao Quang Viện, con còn vui mừng không kịp, sao lại kiếm cớ gây sự chứ?"