Con Trai Bạn Thân Muốn Nhảy Lầu
Chương 4
Mặc cho Vương Hiểu Đình khóc lóc gào thét trước cửa nhà tôi, cũng không ai đoái hoài một lời.
Cuối cùng, Vương Hiểu Đình thấy tôi đã quyết tâm không mở cửa, mới lẳng lặng rời đi.
Tôi tưởng Vương Hiểu Đình sẽ yên tĩnh một thời gian, nghĩ cách khác để cứu Vương Kiến Cường.
Nhưng tôi không ngờ, đến nước này, cô ta vẫn không chịu buông tha cho con trai tôi.
16.
Vương Hiểu Đình vậy mà lại chạy đến trường con trai tôi, giăng biểu ngữ.
Cô ta bịa đặt rằng vì Trương Đào bắt nạt Vương Kiến Cường, nên Vương Kiến Cường mới chọn cách nhảy lầu.
Cô ta còn cầm loa phóng thanh hét trước cổng trường:
"Đại học Thanh Hoa có chắc chắn muốn nhận kẻ bắt nạt này không?!"
Cô ta nói rằng Trương Đào ghen tỵ với tài năng của con trai cô ta, nên mới bắt nạt Vương Kiến Cường.
Hại Vương Kiến Cường phát huy không tốt, mất đi cơ hội được tuyển thẳng, nên mới muốn nhảy lầu 44.
Cô ta còn nói sẵn lòng cho con trai tôi 1 cơ hội sửa chữa lỗi lầm.
Chỉ cần con trai tôi đồng ý hiến thận, cô ta sẽ tha thứ cho con trai tôi.
Vương Hiểu Đình tự biến mình thành nạn nhân, đứng trên bục cao đạo đức, muốn ép buộc con trai tôi.
Do mang theo cái mác được tuyển thẳng vào Đại học Thanh Hoa, chuyện này lan truyền rất nhanh.
Ngay cả phòng tuyển sinh của Đại học Thanh Hoa cũng gọi điện đến hỏi rõ nguyên do, ý tứ là mong chúng tôi có thể nhanh chóng giải quyết chuyện này.
Chuyện này chẳng phải dễ giải quyết sao?
Vương Hiểu Đình nói con trai tôi Trương Đào ghen tỵ với Vương Kiến Cường.
Tôi cũng trực tiếp cầm loa phóng thanh hét lại vào Vương Hiểu Đình, bảo cô ta đưa ra bằng chứng, Trương Đào nhà tôi ghen tỵ với con trai cô ta cái gì?
"Lúc tập đi xe đạp, con nhà tôi học nhanh hơn nhà cậu. Thi vật lý con nhà tôi đạt giải nhất, nhà cậu còn chẳng đủ tư cách tham gia.”
“Từ nhỏ đến lớn, con trai tôi đều là học sinh giỏi, giấy khen có cả một chồng dày. Mỗi lần thi thử cấp ba, Trương Đào nhà tôi đều đứng nhất khối, bỏ xa người khác."
Tôi cầm loa phóng thanh, nói với các phóng viên đang đến đưa tin:
"Xin hỏi, Trương Đào nhà tôi ghen tỵ với Vương Kiến Cường cái gì? Ghen tỵ cậu ta thi toán cũng trượt ư? Hay ghen tỵ cậu ta nặng 90kg?"
Các phóng viên đều bị tôi chọc cười.
Vương Hiểu Đình ngoài việc đỏ mặt cảnh cáo tôi đừng quá ngông cuồng thì chỉ có thể đứng tại chỗ giậm chân.
Sự kiện này không những không ảnh hưởng đến con trai tôi, mà còn bất ngờ giúp thằng bé nổi tiếng.
Ảnh của Trương Đào được lan truyền rộng rãi, được cư dân mạng gọi là "Cún con ngây thơ đẹp trai nhất được tuyển thẳng".
Còn không ít các công ty giải trí muốn con trai tôi debut ngay lập tức.
Nhưng tôi đã hỏi ý kiến Trương Đào, cuối cùng quyết định khéo léo từ chối.
17.
Do tôi rao bán với giá thấp, căn nhà nhanh chóng được bán đi.
Không biết Vương Hiểu Đình nghe ngóng được tin tức từ đâu, lại tìm đến tôi.
Cô ta nở 1 nụ cười giả tạo:
"Lâm Ngữ Nhàn, tôi sẽ không bắt Trương Đào hiến thận nữa đâu.”
Ồ, đây là đột nhiên thay tính đổi nết sao?
Tôi nghi ngờ nhìn cô ta.
Tôi không tin chỉ trong vòng 2 ngày ngắn ngủi mà cô ta có thể nghĩ thông suốt được.
Quả nhiên, Vương Hiểu Đình tiếp tục lôi kéo làm quen.
"Lúc đó tôi thật sự quá nóng vội, nên mới nghĩ đến việc để Trương Đào hiến thận. Cậu đừng trách tôi, tôi cũng nhất thời chưa nghĩ thông thôi.”
“Lâm Ngữ Nhàn, tôi nghe nói cậu đã bán nhà, có được hơn 2 triệu đúng không?”
“Cậu xem, có thể cho tôi mượn 2 triệu đó không? Tôi tìm được một người, cậu ấy chịu hiến thận, chỉ là cậu ấy đòi 2 triệu."
Tôi trợn mắt: "Vương Hiểu Đình, có bệnh thì đi chữa đi, đừng có suốt ngày mơ mộng hão huyền nữa."
Khóe miệng Vương Hiểu Đình giật giật, lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
"Lâm Ngữ Nhàn, coi như tôi cầu xin cậu, nếu không thay thận, con trai tôi thật sự sẽ chec mất.”
“Tôi biết trước đây tôi đã sai rồi, tôi không nên cứ lấy con trai tôi ra so bì với con trai cậu ở mọi chuyện.”
“Đều do lòng tự trọng của tôi, tôi luôn cảm thấy cậu lớn lên không bằng tôi, nhìn thấy gia đình cậu hạnh phúc, con trai cậu ưu tú, tôi rất ghen tỵ.”
“Tôi sai rồi, chỉ cần con trai tôi có thể sống sót, tôi mặc kệ nó có ưu tú hay không. Tôi chỉ cần nó sống thôi. Cậu giúp tôi một lần nữa, được không?"
Vương Hiểu Đình khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem cả mặt.
Bây giờ trông cô ta mới có vẻ thật lòng một chút, nhưng đã quá muộn rồi.
Tôi gạt tay Vương Hiểu Đình ra, cùng con trai lên xe rồi trực tiếp lái đi.
18.
Tôi cố ý không nói cho hàng xóm biết địa chỉ mới của mình.
Vì tôi sợ Vương Hiểu Đình "chó cùng rứt giậu", sẽ làm ra hành vi gây hại cho tôi và con trai.
Dù sao, con thỏ nóng nảy cũng biết cắn người mà.
Huống hồ Vương Hiểu Đình lại là một kẻ lòng dạ thối nát như vậy.
Nhưng mấy ngày tiếp theo, cô ta không có động tĩnh gì.
Đúng lúc tôi tưởng Vương Hiểu Đình sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của tôi và con trai, thì thiết bị định vị trên người con trai đột nhiên báo động.
Sau khi trải qua kiếp trước, tôi biết Vương Hiểu Đình điên cuồng đến mức nào.
Con trai cô ta bị thương không sống được, cô ta cũng tuyệt đối sẽ không cho phép con trai tôi được sống yên ổn.
Vì vậy, ngay khi sống lại, tôi đã đeo thiết bị định vị cho con trai để đề phòng.
Chỉ cần con trai tôi bấm nút trên thiết bị định vị, nó có thể tự động báo động.
Bây giờ thiết bị định vị báo động, chứng tỏ Trương Đào đang gặp nguy hiểm.
Vị trí mà thiết bị định vị gửi đến rất chính xác, tôi và cảnh sát chỉ mất vài phút đã đến nơi.
Vương Hiểu Đình đang cầm dao chĩa vào người con trai tôi, ánh mắt điên dại.
"Tao phải móc thận của mày ra cho con trai tao! Mày không chịu hiến thì tao sẽ tự tay móc!”
“Tao nhất định phải cứu con trai tao! Trương Đào, đồ tạp chủng, mày dựa vào đâu mà sống tốt hơn con trai tao chứ?! Mày mới là người phải nhảy lầu! Mày đáng chec!"
Con trai tôi không đợi cảnh sát ra tay, đã dùng một cước đá văng con dao của Vương Hiểu Đình.
Thằng bé vỗ vỗ tay, quay lại cười tươi hết cỡ với tôi:
"Mẹ, con học Taekwondo không phải để chơi đâu."
Cảnh sát nhanh chóng khống chế Vương Hiểu Đình, rồi đưa cô ta vào tù.
19.
Sau này, vì không có tiền thay thận, Vương Kiến Cường điều trị không hiệu quả nên đã chec.
Vương Hiểu Đình ở trong tù nghe tin con trai chec, liền la hét đòi gặp tôi.
Tôi suy nghĩ một lát, rồi vẫn đi.
Vương Hiểu Đình nhìn tôi, ánh mắt âm u.
"Mày cũng trùng sinh rồi, đúng không? Kiếp trước mày và con trai mày rõ ràng đã cứu con trai tao xuống rồi, người chec phải là con trai mày mới đúng chứ!"
"Tại sao kiếp này các người không cứu con trai tao nữa?! Con trai tao đáng lẽ phải sống sót!"
Tôi nhìn cô ta, nói: "Vương Hiểu Đình, cô bị như vậy là đáng đời, cô và con trai cô đều đáng đời! Kiếp này, tôi và con trai tôi sẽ sống tốt, còn hai mẹ con cô sẽ xuống địa ngục!"
Mắt Vương Hiểu Đình đỏ ngầu, cô ta gào thét thảm thiết:
"A! Tôi muốn giec các người! A a a!"
Tôi trực tiếp quay người rời đi.
Sau này, nghe nói Vương Hiểu Đình trong tù ngày nào cũng ôm một con búp bê, gặp ai cũng nói, đây là con trai cô ta.
Nói rằng con trai cô ta không chec, người chec là con trai tôi.
Cô ta nói Trương Đào đã bị con trai cô ta đẩy xuống từ cành cây, rồi ngã chec.
Thì ra đối mặt với một kết cục hoàn toàn khác so với kiếp trước, Vương Hiểu Đình đã phát điên.
Vài năm sau, Vương Hiểu Đình mãn hạn tù, nhưng do không đủ tiền thuê nhà, cô ta bây giờ chỉ có thể lang thang trên đường phố xin ăn.
Ngay cả một nơi ở đàng hoàng cũng không có, cuối cùng chỉ có thể sống chui rúc dưới gầm cầu.
Chị Viên hàng xóm nói, lần gần đây nhất nhìn thấy Vương Hiểu Đình, cô ta vẫn đang bới thùng rác.
Sau khi cúp điện thoại, tôi quay người nhìn con trai tôi.
Trương Đào cười nói với tôi:
"Mẹ, lần này con lại đạt giải nhất rồi, trường nói sẽ trao học bổng cho con đấy. Khoản học bổng này lên đến một vạn lận, con có thể đưa mẹ và bố đi du lịch rồi.”
“Mẹ, mẹ muốn đi đâu?"
Tôi nhìn con trai vẫn còn khỏe mạnh, mắt ngấn lệ
"Chỉ cần có con, mẹ đi đâu cũng được."
(Hết)
P/S: Edit đến cuối truyện mới biết thì ra nữ chính có chồng các bác ạ =))