Nói xong, tôi đẩy Vương Hiểu Đình ra ngoài cửa. Cô ta bám chặt lấy cánh cửa, không chịu đi. "Không phải chỉ là một quả thận thôi sao? Con trai cậu có hai quả cơ mà, hiến một quả cho con trai tôi cũng đâu có chec. Lâm Ngữ Nhàn, cậu là bạn thân nhất của tôi, sao cậu có thể lạnh lùng như thế?!" "Nếu cậu không cứu con trai tôi, con trai tôi sẽ chec đấy!" Tôi lạnh mặt: "Con trai cậu sống chec thế nào cũng không liên quan gì đến tôi. Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu còn dám để mắt đến thận của con trai tôi, tôi sẽ c.h..ặ..t cậu ra từng khúc!" "Lâm Ngữ Nhàn, có phải cậu đã sớm ghen tỵ vì con trai tôi ưu tú không? Cậu cố tình không cho Trương Đào cứu con trai tôi, đúng không?" Tôi cười ha hả: "Tôi khinh, con trai tôi tốt hơn con trai cậu không biết bao nhiêu lần! Tôi ghen tỵ với cậu làm gì?" Thấy tôi không chịu nhượng bộ, Vương Hiểu Đình tức đến giậm chân. Hàng xóm xung quanh nghe thấy động tĩnh ở cửa nhà tôi thì lập tức tụ tập lại. Chị Viên hàng xóm mở cửa ra, mạnh dạn hỏi: "Đây là sao thế? Có chuyện gì vậy?" Vương Hiểu Đình thấy có nhiều người đến thì vội vàng thay đổi chiến thuật. Cô ta túm lấy tay con trai tôi, rồi thẳng thừng quỳ xuống trước mặt thằng bé. 14. Vương Hiểu Đình vừa quỳ vừa dập đầu trước mặt con trai tôi. "Trương Đào à, coi như dì Vương cầu xin cháu, cứu lấy Vương Kiến Cường đi. Hai đứa lớn lên cùng nhau từ nhỏ, là bạn thân nhất của nhau mà.” “Cháu cũng không muốn Kiến Cường chec đúng không?" Con trai tôi mặt mày nhăn nhó như bị táo bón. Trương Đào đúng là lớn lên cùng Vương Kiến Cường, nhưng để nói là bạn thân nhất thì không đến nỗi. Thằng bé vẫn luôn thấy Vương Kiến Cường tính khí không tốt, quá cảm tính, còn hay giành đồ chơi của nó. Vậy nên cu cậu vẫn luôn không thích Vương Kiến Cường mấy. Vì tôi và Vương Hiểu Đình là bạn thân, cộng thêm việc tôi luôn nói với con trai rằng dì Vương một mình nuôi con không dễ dàng gì, con trai tôi mới miễn cưỡng chịu chơi với Vương Kiến Cường. Thằng bé luống cuống muốn đỡ Vương Hiểu Đình dậy. "Dì Vương, dì mau đứng dậy đi." Vương Hiểu Đình nhất quyết không chịu: "Trương Đào, nếu cháu không đồng ý cứu con trai dì, dì sẽ cứ quỳ mãi không dậy.” “Vương Kiến Cường là mạng sống của dì. Thằng bé mà chec, dì cũng không sống nữa đâu." Cô ta lại dập đầu mấy cái trước con trai tôi: "Trương Đào, coi như dì Vương cầu xin cháu, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp đấy." Con trai tôi bối rối nhìn tôi một cái, tôi vỗ vai thằng bé, ra hiệu cho nó dũng cảm nói ra quyết định của mình. Trương Đào lùi lại một bước, tránh xa Vương Hiểu Đình một chút. "Dì Vương, cháu hiểu cảm xúc của dì. Nhưng thân thể này là do cha mẹ ban cho. Cháu sẽ không vì người khác mà làm tổn hại cơ thể mình.” “Cháu rất xin lỗi vì không thể hiến thận cho Vương Kiến Cường. Nhưng cháu có tích góp được chút tiền tiêu vặt từ nhỏ, cháu sẵn lòng quyên góp cho cậu ấy." Vương Hiểu Đình vừa nghe thấy con trai tôi từ chối, lập tức đứng dậy, mở miệng định chửi rủa. Nhưng cô ta ngay lập tức nhận ra có điều gì đó không đúng, lại quỳ xuống lần nữa. Vương Hiểu Đình ngã sấp xuống đất, kêu to: "Trương Đào, cháu không chịu cứu con trai dì, chính là đang đẩy con trai dì vào chỗ chec đấy. Con trai dì chec rồi, dì cũng không sống nữa, cháu đang muốn ép chec hai mẹ con dì à!" Những người hàng xóm xung quanh cũng bàn tán. "Đáng thương quá, thật ra một người có một quả thận vẫn có thể sống được mà." "Nếu bạn thân của tôi cần thận, tôi chắc chắn sẽ hiến." "Đừng có chõ mõm vào bàn luận, đó là một quả thận đấy." "Một quả thận thì sao chứ? Tôi sẵn lòng xả thân vì bạn bè mà." "Tôi nói nhé, mỗi người một quả thận, hai gia đình hợp lại thành một nhà chẳng phải là vui vẻ cả đôi bên sao?" Vương Hiểu Đình nghe thấy có người ủng hộ cô ta, càng được đà lấn tới. "Trương Đào, cháu chắc chắn không nỡ nhìn dì và Vương Kiến Cường chec đúng không? Dì Vương cảm ơn cháu trước nhé!" Nói xong, cô ta lại dập đầu hai cái trước mặt Trương Đào. Khi Vương Hiểu Đình ngẩng đầu lên nhìn tôi, tôi thấy khóe miệng cô ta còn hơi nhếch lên. Ha, con khốn này vậy mà lại dùng đạo đức ép buộc con trai tôi. Con trai tôi mặt mày tái mét, hỏi tôi: "Mẹ, làm sao bây giờ?" "Không sao, để mẹ giải quyết." 15. Tôi đứng thẳng tắp trước mặt Vương Hiểu Đình. "Vương Hiểu Đình, tôi nói cho cậu biết, con trai tôi sẽ không hiến thận đâu. Cậu có thể về được rồi!" Vương Hiểu Đình bắt đầu la lớn: "Nếu các người không chịu hiến thận, hôm nay tôi sẽ đâm đầu vào đây mà chec!" "Vậy thì cậu cứ đâm đi." Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của tôi, Vương Hiểu Đình ngây người ra, rồi quay sang hét với những người hàng xóm đang vây xem. "Mọi người đều thấy rồi đấy, Lâm Ngữ Nhàn cô ta muốn ép chec tôi! Cứ để tôi đi chec đi!" Nói xong, cô ta làm động tác như muốn đâm đầu vào tường. Nhưng động tác của cô ta rõ ràng bị chậm nửa nhịp, như sợ không có ai cản mình. Anh Lưu hàng xóm vội kéo Vương Hiểu Đình lại: "Cô em ơi, đừng nghĩ quẩn, chúng ta cứ cầu xin họ lần nữa, biết đâu họ lại đồng ý thì sao." Vương Hiểu Đình khóc lóc thảm thiết, còn liếc nhìn tôi đầy oán hận: "Tôi thật không ngờ, bạn thân từ nhỏ đến lớn của tôi, lại trơ mắt nhìn con trai tôi đi chec, đều tại tôi không biết nhìn người." Anh Lưu quay sang nói với tôi: "Em gái à, em cứ để con trai em hiến một quả thận đi, cũng coi như làm việc thiện tích công đức. Chúng ta không thể thấy người chec mà không cứu được." Ha ha, đã biết tính tôi đánh đá, lại còn định giở trò ép buộc đạo đức với tôi à? Tôi cũng đảo mắt nhìn quanh những người hàng xóm. "Vương Hiểu Đình, con trai cậu cần hiến thận, sao cậu không đi hiến, lại muốn con trai tôi hiến chứ?" Nghe tôi nói, những người hàng xóm cũng ngộ ra. "Đúng vậy, con trai mình thì tự mình hiến đi chứ." "Ừ nhỉ, Trương Đào đâu phải là bố của Vương Kiến Cường." Vương Hiểu Đình thấy ánh mắt của những người xung quanh không đúng, bắt đầu giải thích. "Không phải tôi không muốn hiến đâu, là tôi không đủ điều kiện, tôi bị bệnh về mạch máu, không thể hiến được. Nếu có thể thì tôi đã liều mạng để cứu con trai tôi rồi." Anh Lưu gật gù: "Đúng vậy, chúng ta làm cha làm mẹ, nếu có thể cứu con, nhất định sẽ cứu. Cô Lâm à, cô cứ để Trương Đào cứu con trai Vương Hiểu Đình đi.” Xem ra vì để con trai tôi hiến thận, Vương Hiểu Đình đã tìm hiểu không ít rồi. Tôi cười khẩy: "Đúng vậy, là tôi suy nghĩ chưa thấu đáo, Hiểu Đình tuổi tác đã lớn, mạch máu không tốt, tất nhiên là không hiến được." Anh Lưu tưởng tôi đã thông suốt, giơ ngón cái lên với tôi: "Cô Lâm, cô có nhận thức rất cao, nếu Trương Đào cứu Vương Kiến Cường, chắc chắn tích được nhiều phúc đức lắm.” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta: "Tôi nhớ con trai anh hình như cũng khoảng 20 tuổi, đang ở tuổi sung sức nhất, lại còn tập thể thao. Thận của con trai anh chắc chắn tốt hơn thận của con trai tôi nhỉ?" Tôi quay sang Vương Hiểu Đình: "Cậu còn không mau cảm ơn anh Lưu đi? Người ta có nhận thức cao hơn tôi, nhất định sẽ cho con trai mình hiến thận đấy. Dù sao cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp mà. Đây là do chính miệng anh Lưu nói đấy." Tôi nhướng mày nhìn Vương Hiểu Đình. Khuôn mặt cô ta thoáng qua sự giằng xé. Cô ta vẫn muốn làm hại con trai tôi, nhưng tôi rõ ràng đã thể hiện thái độ không hiến. Vì con trai, cuối cùng cô ta vẫn quay sang anh Lưu, quỳ xuống. "Anh Lưu, tôi cảm ơn ơn cứu mạng của anh. Sau này con trai tôi chính là con trai anh, đợi nó khỏe lại, nhất định sẽ báo đáp anh." Mặt anh Lưu tái xanh, chỉ có thể cười gượng. "Đừng đùa nữa, con trai tôi làm sao có thể hiến thận? Đây là nội tạng của con người mà, thiếu một quả thận, nó làm sao có thể sống bình thường được chứ?" "Cái đó, Vương Hiểu Đình, cô vẫn nên đi tìm người khác hiến thận đi." "Anh Lưu, anh vừa mới nói hiến thận là tích phúc mà, anh nhất định phải cứu Kiến Cường nhà tôi!" Vương Hiểu Đình nắm chặt tay anh Lưu không buông. Anh Lưu đẩy mạnh cô ta ra, nhân lúc cô ta không để ý, chạy mất. Đợi Vương Hiểu Đình phản ứng lại, muốn cầu xin tôi thì tôi cũng đã đóng cửa rồi. Mấy người hàng xóm xung quanh đang xem náo nhiệt cũng sợ Vương Hiểu Đình tìm đến họ, vội vàng rời đi.