“Anh giao cho tôi một đống việc như núi, tôi nhắm mắt cho qua chỉ vì nghĩ anh bị bạn gái cũ cắm sừng nên bị PTSD. Giờ anh lại đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi, thế không phải quá đáng lắm sao?” Nửa đêm tới sáng, trong phòng ngủ vang lên tiếng tôi mắng như sấm, mắng đến mức Tần Nhiên cụp như cây bông cải bị nắng héo. Đột nhiên anh lẩm bẩm một câu: “Em không thể gọi anh một tiếng "chồng" được à?” Tôi: … Tần Nhiên mặt đầy uất ức: “Cưới nhau bao nhiêu ngày rồi, em chưa từng gọi anh một tiếng "chồng"!” Tôi chớp chớp mắt, cố tìm lý do: “Anh cũng chưa từng gọi em là "vợ" mà…” Mắt Tần Nhiên sáng rực, ngượng ngùng gọi một câu: “Vợ ơi~” Tôi đỏ cả tai, tim như bị đuôi mèo cào một cái, mềm nhũn. Tần Nhiên nhìn tôi với ánh mắt mong chờ, rõ ràng đang đợi tôi gọi lại một tiếng “chồng”. Nhưng tôi cứ nghẹn họng, ậm ừ mãi cũng không bật ra được tiếng nào. Tần Nhiên xua tay, cười như không cười: “Một tiếng "chồng" hai mươi vạn.” Cổ họng tôi bỗng thông thoáng hẳn! Tôi bật dậy, nhảy bổ lên người anh ấy, ôm cổ gọi to ngọt xớt: “Chồng ơiiii~” Alipay chuyển khoản: 200,000 tệ. 09 Có lẽ do bị tôi mắng cả đêm nên Tần Nhiên cũng tỉnh ngộ, giảm bớt khối lượng công việc cho tôi. Tôi đang thong thả uống cà phê ở quán dưới công ty thì Hứa Nam, kẻ không mời mà đến, ngồi xuống đối diện. Xui xẻo thật, lười biếng trốn việc cũng đụng ngay bạn trai cũ cặn bã. Hứa Nam nhìn tôi, mặt âm u: “Lương Vị Tô, tôi không ngờ cô lại là loại người này đấy, đang yêu đương với tôi mà chạy đi cưới người khác!” Tôi không né tránh, nhìn thẳng vào mắt hắn, nhấp cà phê, nhấn từng chữ: “Lúc mày ngủ với Tống Uyển Đình, mày có nhớ là mày có bạn gái không?” Sắc mặt Từ Nam thay đổi, thoáng chốc đầy lúng túng. Đúng là buồn cười! Chắc còn tưởng đổ vấy chuyện chia tay lên đầu tôi thì có thể đòi được khoản “tổn thất tinh thần” chứ gì. Tôi cười nhạt: “Sao? Câm rồi à?” Hứa Nam cười gượng, giở giọng điệu quen thuộc của kẻ cặn bã: “Thực ra anh vốn không phải loại người như vậy… chỉ là từng bị tổn thương quá sâu… nên anh muốn khiến em ghen một chút thôi…” Tôi ngắt lời, giọng vô tội nhưng đầy mỉa mai: “Tôi là phóng viên à? Mà còn phải điều tra quá khứ đau thương của anh ra làm sao? Anh định nhờ tôi viết tiểu sử cho anh à? Hay viết luận văn hai vạn chữ phân tích nguyên nhân anh biến thành cặn bã của xã hội?” Đúng lúc tôi đang phát huy phong độ thì có giọng nam chen vào: “Vợ ơi ~” Tần Nhiên chậm rãi tiến lại gần, mắt dán chặt lấy tôi, sắc mặt không cảm xúc nhưng giữa chân mày ngập tràn lạnh lẽo. Khí thế bức người, như thể giết người cũng không chớp mắt. Anh nhìn Hứa Nam từ trên cao, giọng lạnh lùng như băng: “Tôi thấy anh không cần đôi chân này nữa rồi.” Hứa Nam có vẻ chưa từng thấy cảnh này, run như cầy sấy, nói không nên lời: “Mày… mày…” Tôi lườm Hứa Nam: “Tôi kết hôn rồi, sau này đừng tìm tôi nữa.” Hứa Nam xám xịt bỏ đi. Hắn vừa đi, Tần Nhiên nghiêng đầu nhìn tôi, giọng đầy than trách: “Vợ, em định bỏ anh theo hắn à?” Tôi sợ anh nổi khùng bắt tôi làm thêm giờ, vội vàng dỗ dành: “Em thề sẽ không rời xa anh! Chỉ cần anh không đòi ly hôn, em tuyệt đối không rời xa anh!” Trong lòng bổ sung: “Chỉ có thế, khi anh gặp được nữ chính, em mới lấy được khoản bồi thường tối đa.” 10 Tối nay, chúng tôi đến dự tiệc tại một trang viên riêng. Tôi từng đi cùng Tần Nhiên vài lần, đều là chốn tụ họp của đám con nhà quyền quý. Chúng tôi đến muộn, khi đến nơi, khách đã đông đủ. Vừa vào, tôi bị người ngồi ở vị trí chủ tọa thu hút. Nam chính xuất hiện rồi! Trong truyện, nam chính là Thẩm Trục, kẻ phạm gần hết Bộ luật Hình sự, một nhân vật tàn nhẫn. Thẩm Trục ngồi ở chủ tọa, mắt khép hờ, khí chất sắc bén. Mỗi lần gặp Thẩm Trục tôi đều phải cảm thán: đúng là con cưng của tác giả, đẹp không tì vết. . Bên cạnh anh là một cô gái xinh đẹp động lòng người, dáng vẻ thanh cao như hoa sen. Sau vài món ăn là đến tiết mục cụng ly chúc rượu. Toàn bộ sự chú ý của tôi đều dồn hết vào Thẩm Trục và cô gái bên cạnh. Mấy cậu ấm nhà giàu thay nhau mời cô gái ấy uống, nhưng cô cứ từ chối mãi. Đột nhiên Thẩm Trục—vốn im lặng từ đầu—ném mạnh chiếc bật lửa đang nghịch lên bàn, cười lạnh: “Lâm Vãn Thanh, cô làm trò gì mà khiến người ta mất hứng thế?” Hắn nói cay nghiệt, “Tôi bỏ tiền mua cô, để cô đến đây làm mặt lạnh với tôi à?” Lâm Vãn Thanh?! Nữ chính cũng xuất hiện rồi! Không khí lập tức trở nên ngột ngạt. Mấy cậu ấm đang cầm ly rượu đứng chết trân, không dám động đậy, sợ làm Thẩm Trục khó chịu. Đôi mắt nai con của Lâm Vãn Thanh dần dần đẫm lệ, ngấn nước long lanh. Tôi khẽ dùng vai húc húc Tần Nhiên—lúc này đang mải mê chơi rắn săn mồi—thấp giọng nhắc: “Anh không định ra tay nghĩa hiệp, chắn rượu cho cô ấy sao?” Tần Nhiên chẳng thèm ngẩng đầu: “Anh là người có vợ rồi, phải giữ đạo đức đàn ông. Anh chỉ chắn rượu cho vợ anh thôi.” 11 Khóe miệng tôi co giật. Anh đúng là chuẩn mực đạo đức của đàn ông luôn rồi. Lâm Vãn Thanh nhìn Thẩm Trục bằng ánh mắt tội nghiệp, còn Thẩm Trục thì ánh mắt lạnh như sương, như thể một cái liếc cũng đủ nghiền nát người ta. Tôi hơi thấy tội cho nữ chính, nhưng nghĩ tới chuyện sau này cô ấy tha thứ cho tên đàn ông vừa mổ trộm thận lại còn thao túng tâm lý mình, rồi còn sinh cho hắn ta hai đứa con… tôi thấy cũng đáng. Con người mà không biết tỉnh ra, thì khổ là phải. Giúp người thì cũng phải biết dừng đúng lúc, tôn trọng số phận người khác. Lâm Vãn Thanh không chịu uống, Thẩm Trục bỗng bật cười lạnh lùng. Anh nâng ly rượu đặt lên đỉnh đầu cô, cổ tay xoay nhẹ, rượu đỏ đổ hết lên tóc cô. Giọng anh khàn khàn lạnh lẽo: “Đây là kết cục của cái thói giả vờ thanh cao.” Tôi nhìn cảnh đó mà tim đập thình thịch, đến Tần Nhiên cũng tạm dừng trò chơi, nhìn sang. Tần Nhiên nhìn hồi lâu, mắt hơi lạnh xuống. Tôi nghĩ bụng: Cuối cùng cũng thấy thương nữ chính rồi à? Ai dè Tần Nhiên thở dài tiếc rẻ: “Chai này năm vạn đô một chai, dùng để dội người thì phí của thật.” ... Bây giờ là lúc tiếc rượu sao? Phải là lúc thấy đau lòng vì nữ chính mới đúng chứ?! Anh thế này thì đời nào theo đuổi được nữ chính! ... Dù sao thì, cuối cùng anh cũng không theo đuổi được.. Vì anh là nam phụ. Nam phụ là của các độc giả yêu dấu. Ánh mắt sâu không thấy đáy của Thẩm Trục thoáng nhìn sang tôi, mang theo chút dò xét. Tôi nhìn lại không chớp mắt, cho đến khi Tần Nhiên bất ngờ nắm tay tôi. Tôi quay đầu nhìn anh. Tần Nhiên mặt đầy tủi thân nói: “Không được nhìn gã đàn ông khác!” 12 Từ ngày nữ chính xuất hiện, tôi đi làm chăm chỉ hơn hẳn. Lỡ kịch bản tăng tốc, Tần Nhiên bị nam chính chỉnh cho phá sản, tôi mất việc thì sao? Mất việc là ảnh hưởng đến cuộc sống “chất lượng cao” của tôi đó. Cơ mà nữ chính xuất hiện rồi mà chẳng ảnh hưởng mấy đến cuộc sống của tổng tài nhà tôi. Anh ta vẫn đi làm đúng giờ, thỉnh thoảng lại xổ ra mấy câu “trích từ giáo trình tổng tài bá đạo dành cho kẻ tâm thần”. Ví dụ như: Anh ta nằng nặc đòi đi họp lớp với tôi. Tôi không đồng ý thì anh ta lập tức nhập vai “tổng tài oán phụ”: “Em chưa bao giờ dẫn anh đi gặp bạn bè em, có phải em thấy mất mặt vì anh? Em thấy anh không ra gì đúng không?” Nói xong còn nhỏ hai giọt nước mắt. Giọng đầy ai oán: “Anh biết mà, bị em chê bai chắc là số mệnh của anh rồi.” Thôi, tôi đành gật đầu cho yên chuyện, dẫn anh ta đi họp lớp. Địa điểm họp lớp là một nhà hàng Trung Hoa nổi tiếng, nghe nói lớp trưởng phải đặt bàn trước một tháng mới có chỗ. Khi tổng tài nhà tôi xuất hiện, cả hội trường im bặt. Không im sao được, dù gì người ta cũng là nam phụ quốc dân, sắc vóc cũng chuẩn không cần chỉnh – sống mũi cao, đường nét khuôn mặt rõ ràng, mắt thì sắc lạnh như dao, cả người toát ra vẻ hờ hững xa cách đầy trí thức. Lớp trưởng vẫy tôi giới thiệu, tôi lúng túng nói: “Đây là chồng mình, Tần Nhiên.” Mấy người bạn cũ đồng thanh lên án tôi “đám cưới cũng không thèm mời bọn tao”, còn anh chồng thì mặt tỉnh bơ, ngồi vào bàn như con gà trống vừa thắng trận. Ăn được nửa bữa, tôi đi nghe điện thoại công việc.