01
Tổng tài bật camera lúc họp, vốn là để xem mèo cưng có ăn uống đúng giờ không. Ai ngờ lại thấy được màn "tặng mũ xanh" trực tiếp.
Càng không ngờ hơn, kẻ cắm sừng tổng tài của tôi... chính là bạn trai tôi.
Buổi họp kết thúc, tôi và sếp cùng ngồi thẫn thờ trong phòng họp. Không ai nói gì, cũng chẳng ai buồn đứng dậy.
Hu hu hu... chỉ là đi làm thôi mà cũng bị "phản bội", số tôi đúng là đen như nhọ nồi.
Cả tôi và tổng tài đều bị đá trong cùng một ngày.
Thật đúng là duyên phận!
02
Tổng tài của tôi không giống mấy nhân vật nam chính trong tiểu thuyết — không bá đạo, không lạnh lùng, cũng không mượn rượu giải sầu khi thất tình.
Tổng tài của tôi dù bị “xanh đầu” vẫn tiếp tục tăng ca.
Gọi là gì nhỉ?
Quá chuyên nghiệp!
Là thư ký thân cận, tôi đành ngậm ngùi tăng ca theo, lấy đau thương làm động lực.
Viết kế hoạch liên tục, đến mức chẳng còn thời gian đi “xử đẹp” tên bạn trai cặn bã.
Dù trong lòng tôi than vãn không thôi, nhưng tiền lương mà tổng tài trả thực sự quá hậu hĩnh,
Không xử bạn trai cũ thì thôi, bảy chữ số trong tài khoản sẽ giúp tôi vượt qua tất cả.
03
Ba ngày sau, sau khi hoàn thành bản kế hoạch, tổng tài cuối cùng cũng có thời gian... buồn bã.
Anh ta kéo tôi đi ăn đồ nướng ở quán lề đường.
Uống mới hai ly rượu, tuyến lệ của anh ta như bị ai đó đấm vỡ, ôm lấy tôi khóc rống.
Tôi khẽ liếc mắt khinh thường, ngồi ngay ngắn, bình thản nhả khói thuốc, lặng lẽ nghe anh ta ca bài “Tình yêu cao cả”.
Không biết thế nào, tôi lại bị anh ta dụ dỗ uống thêm vài ly…
Rồi chẳng nhớ nổi chúng tôi đã lăn lên giường ra sao nữa.
Gạo đã nấu thành cơm, có hối hận cũng chẳng kịp.
04
Không khí trong phòng khách sạn dường như đã đông cứng lại, đặc quánh đến mức có thể cắt ra từng khối.
Tôi mặc đồ xong định chuồn, thì phía sau vang lên giọng nói trầm khàn:
“Không định chịu trách nhiệm à?”
Tôi quay đầu, thấy anh ta ngồi dậy, khoé miệng nhếch lên:
“Không ngờ thư ký Lương lại là kiểu người ăn no rồi phủi quần đứng dậy như thế.”
Tôi sửng sốt:
“Gì cơ?”
Anh ta nheo mắt, giọng lạnh tanh:
“Cô không tính chịu trách nhiệm à?”
Tôi chết đứng tại chỗ.
Tổng tài bá đạo... cũng biết đòi chịu trách nhiệm?
Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt hệt như bà vợ bị chồng phản bội, cả người như đang tố cáo tôi là kẻ “lừa xong lại bỏ chạy”.
Tần Nhiên trừng mắt đe dọa:
“Bộ luật Dân sự mới có quy định, nam giới bị xâm hại cũng có quyền đòi lại công bằng!
Cô chọn đi, hoặc là chịu trách nhiệm, hoặc là đi đạp máy khâu!”
Tôi rút ra điếu thuốc, hít sâu một hơi, cắn răng chịu số phận:
“Tôi chịu trách nhiệm.”
Vừa dứt câu, chớp mắt đã thấy giấy chứng nhận kết hôn nằm trong tay tôi.
Tôi — Lương Vị Tô — chỉ vì một lần say rượu mất nết, mà bị tổng tài bá đạo bám chặt như keo dính chuột, trở thành... phụ nữ đã có chồng.
05
Tôi nằm trên chiếc giường hai triệu của tổng tài, đầu óc vẫn còn mơ màng.
Tôi chỉ đi ăn một bữa đồ nướng mà sao mới quay đầu đã kết hôn với Tần Nhiên, trở thành bà Tần, còn dọn vào nhà anh ta ở luôn rồi?
Nhưng phải công nhận, cái giường hai triệu ngủ đúng là phê thật.
Trong phòng tắm vọng ra tiếng nước “rào rào”, tôi nhìn theo tiếng động, thấy một bóng dáng cao ráo phản chiếu trên tấm kính mờ.
Hình như thân hình của anh ta cũng ngon nghẻ phết đấy.
Tôi còn đang nhìn đến ngây người thì tiếng nước dừng lại, anh ta quấn khăn tắm bước ra.
Từng giọt nước nhỏ từ tóc anh ta rơi xuống làn da màu mật ong, lăn xuống theo đường cong cơ bắp—phải nói là quyến rũ chết người.
Tai tôi nóng ran, trong đầu chỉ có một câu:
Tên này đúng là thích khoe thân!
Tần Nhiên nghiêng đầu nhìn tôi, liếm môi cười đầy hứng thú: “Muốn thử không?”
Tôi cứng cổ không chịu thua. Đằng nào cũng hợp pháp, thử thì thử!
Quả thật là một ngày kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần.
06
Giữa đêm, tôi bị tiếng rung điện thoại làm tỉnh giấc.
Tần Nhiên tưởng là điện thoại của mình, mơ màng nhấc máy.
Đầu dây bên kia là giọng khàn khàn vì rượu của tên tra nam Hứa Nam:
“Tô Tô, em vẫn chưa về nhà à?”
Tôi lập tức tỉnh táo.
Tôi còn chưa nói lời chia tay với Hứa Nam, hắn cũng chẳng biết tôi đã phát hiện ra chuyện hắn ngoại tình, chắc hắn vẫn tưởng tôi ngu ngơ chưa biết gì, nên mới mò đến nhà tôi tìm người.
Tần Nhiên im lặng hai giây, giọng lười biếng:
“Giờ này mà gọi cho vợ tôi, có phải hơi bất lịch sự rồi không?”
Hứa Nam sững sờ vài giây, gào lên:
“Mày là ai? Gọi ai là vợ hả? Tô Tô là bạn gái tao!”
Tần Nhiên cười nhạt, giọng đầy kiêu ngạo:
“Lương Vị Tô sáng nay đã đăng ký kết hôn với tôi. Quan hệ của chúng tôi được pháp luật bảo vệ. Nếu anh còn dám gọi cho vợ tôi, tôi sẽ đánh gãy chân anh.”
Từ “vợ” được anh ta nhấn mạnh đầy ý tứ.
Dứt lời, Tần Nhiên cúp máy, để lại Hứa Nam ở đầu dây bên kia gào rú trong tuyệt vọng.
Tôi ngượng ngùng chớp mắt, giải thích:
“Hôm trước bận làm kế hoạch nên chưa kịp chia tay.”
Tần Nhiên, kẻ chen chân vào chuyện tình của tôi, hừ lạnh:
“Cô giỏi thật.”
07
Tần Nhiên chặn hết mọi liên lạc của Hứa Nam, còn liếc tôi cảnh cáo:
“Sau này không được liên lạc với bất kỳ gã đàn ông nào ngoài tôi.”
Tôi định phản bác, lỡ người nhà tìm tôi thì sao?
Nhưng rồi nhớ ra mình là trẻ mồ côi, đành ngậm miệng.
Tôi lặng im nghe anh ta xả nguyên lời thoại của tổng tài, trong lòng âm thầm chửi rủa:
Quả nhiên là nam phụ trong truyện tổng tài máu cún, mở miệng ra là sặc mùi bá đạo.
À mà quên chưa nói, tôi là người xuyên sách, xuyên vào cuốn truyện "Cô vợ nhỏ hợp đồng của tổng tài bá đạo".
Truyện vừa dài vừa chán, tôi đọc đến chương 3000 thì tức quá, bèn viết hẳn một bài chê bai 800 chữ, mắng tác giả câu giờ, mắng luôn nam nữ chính không biết mở miệng giao tiếp.
Vừa đăng xong, đứng dậy thì đổ cà phê vào ổ cắm — tôi xuyên không bằng cách bị điện giật.
Chắc do kiếp trước tôi tạo nghiệp, kiếp này xuyên sách mà vẫn chỉ là vai quần chúng, lại còn là trẻ mồ côi bị bỏ trước trạm cứu hỏa từ bé.
Viết có tám trăm chữ chê bai thôi mà!
Có cần bắt tôi chơi độ khó địa ngục như vậy không???
Kiếp trước mồ côi, kiếp này cũng mồ côi. Có những chuyện, đều là số phận rồi, tôi hiểu.
Mãi đến khi tôi trở thành thư ký của Tần Nhiên, tôi mới biết là mình đã xuyên vào tiểu thuyết.
Tần Nhiên là nam phụ bá đạo, vì nữ chính mà bị phá sản, còn suýt mất mạng, cuối cùng còn thua thê thảm trước nam chính, kẻ đã móc thận của nữ chính.
Từ ngày bắt đầu làm thuê cho Tần Nhiên, tôi luôn sống trong sợ hãi, cặm cụi tích góp từng đồng, sợ một mai anh ta phá sản tôi sẽ biến thành kẻ vô gia cư.
Mà không biết tác giả có phải chết rồi không, mà nữ chính đến giờ còn chưa xuất hiện, còn tôi thì lại thành vợ của Tần Nhiên.
Từ sau cuộc điện thoại kia, ngày nào Tần Nhiên cũng bắt tôi tăng ca, bảo là sợ tôi đi hẹn hò với thằng khác.
Tôi đang định bật lại thì anh ta bảo trả gấp ba lương tăng ca.
Tôi lập tức cười tươi roi rói:
“Tần tổng, tôi là một người cực kỳ yêu công việc, được cống hiến cho công ty là vinh dự của tôi!”
Chắc chắn nữ chính sẽ xuất hiện thôi, và khi đó Tần Nhiên sẽ bị nữ chính làm cho thần hồn điên đảo.
Còn tôi – vai quần chúng trong truyện – làm sao có thể đấu lại hào quang nhân vật chính cơ chứ?
Đến lúc đó, thứ duy nhất có thể an ủi tôi, chính là số dư trong tài khoản.
Tài sản của Tần Nhiên càng nhiều, lúc ly hôn tôi được chia càng nhiều!
Bây giờ tôi tăng ca đâu phải vì tiền?
Tôi tăng ca vì tương lai của mình đó!
08
Dạo gần đây chúng tôi đang bận rộn xử lý vụ thu mua khu đất ở phía đông thành phố. Bạn hỏi có thể mệt đến mức nào á?
Đại khái là... tôi ngủ gật lúc đang thân mật với Tần Nhiên.
Trực tiếp khiến anh ấy bị "tổn thương tâm lý nặng nề".
Nửa đêm ngồi dậy đòi đi khám bác sĩ, bảo là anh ấy không còn sức hút với tôi nữa, nói tôi qua cầu rút ván!
Tôi nhíu mày hỏi:
“Tần tổng, sao anh không tự kiểm điểm bản thân trước nhỉ?”
“Suốt ngày nghi thần nghi quỷ sợ tôi tan làm đi hẹn hò với gã khác, nói muốn cắt đứt tận gốc khả năng tôi ngoại tình, nên ép tôi làm việc miết. Tôi mà không bị mệt quá thì tôi có ngủ gật không?”