Ai Dám Nói Phụ Nữ 40 Tuổi Vô Dụng ?
Chương 4
Tôi lạnh nhạt:
“Mẹ anh không đến gây chuyện, tôi sẽ không đăng. Quản chặt mẹ anh và con trai anh đi.”
Từ Thành tức tối:
“Dù sao đó cũng là mẹ em, con em, chúng ta là ly hôn chứ đâu phải kẻ thù!”
Tôi cười lạnh:
“Mẹ tôi sẽ không vì tôi sinh con gái mà mắng tôi là con heo nái đẻ con vô dụng, cũng không chửi tôi là đàn bà già đê tiện. Từ Thành, anh đừng nực cười nữa.”
“Muốn tôi xóa video? Vậy thì dẹp cho sạch chuyện mẹ anh và con trai anh.”
Tôi dứt khoát cúp máy.
Xóa? Không bao giờ. Tôi còn đang chờ tiểu tam tự vác mặt tới.
Quả nhiên, phần bình luận bắt đầu xuất hiện nhiều giọng điệu khác:
“Tôi chỉ thấy lạ, bà ta mười mấy năm không đi làm, vừa ly hôn chưa được nửa năm đã lập công ty?”
“Ủng hộ chị độc lập, nhưng dù gì thì con trai cũng là con mình, vẫn nên thương con.”
“Công ty phát triển nhanh quá, bảo không có hậu thuẫn phía sau ai mà tin.”
“Chiêu marketing giờ quá cao tay, hình tượng phụ nữ ly hôn thật sự dễ hút truyền thông.”
“Không phải người một nhà thì không vào chung cửa, chồng ngoại tình thì chắc gì vợ đã không? Cô ta giờ xinh đẹp thế kia, ra vào công ty toàn trai trẻ nha~”
“Mấy người còn chưa biết hả? Cô ta từ lâu đã có người đàn ông khác rồi, giờ còn đang chuẩn bị mang thai đó!”
Vu khống, đúng là không mất đồng nào.
Tôi điều tra kỹ những tài khoản trong thành phố tung tin đồn thất thiệt, thuê người lần theo địa chỉ IP, quả nhiên một phần là từ tiểu tam.
Tôi giao hết cho luật sư.
Rồi chỉ ngồi chờ dư luận bùng nổ.
Lượng theo dõi của tôi càng lúc càng cao, nhận được hợp đồng lớn từ hãng mỹ phẩm.
Tôi khoe thêm trang sức mới mua, đăng ảnh đi gym với một thành viên nam trong đội.
Ngay hôm sau, ảnh chúng tôi cùng rời khỏi phòng gym đã bị đăng lên.
9.
Tiểu tam lập tài khoản, vu khống tôi ngoại tình trước khi ly hôn, đăng đủ loại ảnh photoshop bịa đặt, có cả loạt ảnh xấu của tôi.
Đó đều là ảnh tôi vất vả ngoài đường đi chợ, đón con, ăn mặc xộc xệch không khác gì bà cô luộm thuộm.
Tôi chỉ bình thản đáp một câu:
“Cô không nên dùng những thứ này để công kích một người mẹ dành toàn thời gian chăm hai con.”
Một câu đó, đưa tôi lên thẳng top tìm kiếm.
Toàn thời gian làm mẹ là chủ đề nóng mấy năm gần đây, trải nghiệm của tôi khiến rất nhiều bà mẹ đồng cảm.
Họ không thể chấp nhận được khi bản thân toàn tâm toàn ý hi sinh vì gia đình, lại bị chồng phản bội, thậm chí bị nghi ngờ về lòng trung thành.
Từ Thành bắt đầu gọi tôi liên tục, yêu cầu tôi đóng tài khoản:
“Xin em đấy Tĩnh Tĩnh, anh bù thêm hai mươi vạn, đừng đăng gì nữa được không?”
Hiện giờ anh ta mang tiếng xấu khắp công ty, không chỉ đồng nghiệp nhìn với ánh mắt lạ, mà cấp trên cũng khó chịu, bắt anh ta nhanh chóng giải quyết.
Tôi từ chối:
“Hai mươi vạn tôi tự kiếm được. Anh bảo tiểu tam công khai xin lỗi tôi, hứa không bao giờ làm phiền tôi và con gái nữa, đền bù tổn thất, tôi sẽ xem xét xóa bài gây tranh cãi.”
Từ Thành than thở:
“Tĩnh Tĩnh, chúng ta đã sống với nhau hai mươi năm, sinh con dưỡng cái, thật sự không cần đi đến bước này đâu, đời người được mấy lần hai mươi năm chứ? Dù ly hôn, cũng vẫn là người một nhà, anh sẽ bù đắp cho em, xin em giúp anh một lần…”
Tôi bật cười.
Đến lúc này rồi, anh ta còn dám nói thế.
Đàn ông thật khiến người ta thấy buồn nôn.
Tôi dĩ nhiên không đồng ý, còn cố tình khoe mẽ một chút.
Dù phần lớn là do các thương hiệu tặng, tiền của tôi vẫn phải tính từng đồng.
Mà người tôi đang muốn câu, cũng không khiến tôi thất vọng.
“Chị ơi… con trai chị… xảy ra chuyện rồi.”
10.
Trên đường đến đồn cảnh sát, tôi ngẩng nhìn bầu trời, chợt nhớ về kiếp trước.
Vì lao lực quá độ, tôi còng lưng bạc tóc từ sớm, thân hình vốn mập nay lại gầy rộc chỉ để cho con trai có cuộc sống tốt hơn.
Kết quả, nó bắt đầu từ cấp ba đã liên hệ với tiểu tam, cũng từ đó tôi liên tục mất việc, bán cơm bị quấy rối, đồ ăn bị đập đổ, bị thương là chuyện thường.
Có lẽ cũng đều là do tiểu tam giật dây.
Cho đến khi nó trộm tiền cứu mạng của mẹ tôi, khiến bà phải chờ chết trong bệnh viện, ra đi ngay trước mắt tôi.
Tôi đến nay vẫn đau lòng vì Tiểu Tuyền, nhưng không còn vì thế mà hy sinh bản thân nữa.
Hít sâu, tôi bước vào đồn công an, sắc mặt bình thản:
“Chào anh, tôi đến nhận người.”
Dĩ nhiên, người tôi đến nhận không phải đứa con trai tội phạm kia.
Giao Giao nhào tới ôm chầm lấy tôi:
“Mẹ ơi!”
Con bé sợ đến mức khóc nức nở.
Sao lại không sợ chứ – chính em ruột của mình dắt theo đám côn đồ chặn đường, định cưỡng bức, quay clip đe dọa tống tiền.
May mà từ khi biết Tiểu Tuyền định chuyển đến trường cấp hai thành phố, tôi đã cử một anh lính xuất ngũ đáng tin trong công ty theo dõi nó.
Hôm nay, anh ấy thấy Tiểu Tuyền dẫn theo cả đám lưu manh đến chặn đường Giao Giao, đã âm thầm quay clip, và ngay trước khi chúng ra tay, anh ấy lao ra bảo vệ con bé.
Cánh tay anh ấy bị Tiểu Tuyền chém một nhát. Vết thương không sâu, nhưng rõ ràng là cố ý gây thương tích.
Về phần động cơ, đám lưu manh khi bị bắt đã khai sạch, còn đưa cả tin nhắn trò chuyện – nói rõ chúng không quen Giao Giao, mọi chuyện đều do Tiểu Tuyền sai khiến.
Tôi dỗ dành con gái xong, quay sang cảnh sát:
“Tôi không chấp nhận hòa giải, tôi sẽ khởi tố.”
Luật sư bảo tôi rằng vì Tiểu Tuyền chưa đủ mười sáu tuổi, không dễ bị xử nặng, đa số gây thương tích nhẹ thì chẳng bị gì.
Tôi vẫn kiên quyết:
“Đó là chị ruột nó.”
Tôi đem toàn bộ bằng chứng, nhân chứng, quá trình sự việc đăng lên mạng, viết:
“Tôi đã cố gắng hết sức, nhưng dưới ảnh hưởng của bà và ba nó, tôi lực bất tòng tâm.”
Câu tiếp theo:
“Có thể là tôi dạy con thất bại, nhưng dạy con không phải việc của một người.”
Con gái tôi tốt như vậy, chẳng phải vì bà nội bỏ mặc, ba nó thiên vị sao?
Con trai tôi trở thành như hôm nay, chẳng phải vì bà nội nuông chiều ngu dốt, ba nó không đoái hoài sao?
Còn tôi, tôi không thẹn với lương tâm.
Tôi không có ý dùng dư luận ép cảnh sát, nhưng tôi không muốn Tiểu Tuyền vô tội mà được tha.
Trong điện thoại của nó còn có đoạn ghi âm bà nội xúi nó đi đòi tiền Giao Giao, đòi tiền tôi.
Nên nói Tiểu Tuyền ích kỷ hay khôn ngoan?
Nó biết rõ mình chưa đủ tuổi vị thành niên thì không sao, xảy ra chuyện thì đổ hết cho người lớn trong nhà.
Vụ việc gây chấn động địa phương.
Tôi giao toàn quyền cho luật sư, tạm thời ngừng quán cơm và dịch vụ gia đình, cho Giao Giao nghỉ học, đưa con bé và mẹ tôi đi dưỡng sức.
Trong thời gian đó, Từ Thành liên tục tìm tôi, gọi điện nhắn tin không ngừng, tôi không nghe, không trả lời, thì anh ta lên thẳng phần bình luận và tin nhắn tài khoản của tôi gào rú.
Tôi tắt bình luận và tin nhắn, đăng thông báo xin lỗi mọi người:
“Tạm thời đóng cửa chờ xử lý vụ việc.”
Dư luận nghiêng về phía tôi, tuy cũng có kẻ mắng tôi độc ác.
Những tin đồn về ngoại tình và có hậu thuẫn tôi đều kiện hết, gửi thư luật sư, đưa ra giấy xác minh của phòng gym, mọi tin đồn đều tan biến.
Cả cái nhà đó, chẳng ai thoát.
Tiểu tam vu khống, mẹ chồng và con trai cố ý gây thương tích, còn Từ Thành…
Một đống hỗn loạn xảy ra trong nhà, còn đau hơn bị đâm một nhát.
Anh ta bị công ty sa thải – đương nhiên.
Vụ việc lan rộng, không công ty nào muốn nhận người có danh tiếng như vậy.
Công ty cũ nhanh chóng phát thông cáo cắt đứt quan hệ, nghe nói tiểu tam cũng mất hết mặt mũi ở quê, bị gia đình đuổi khỏi nhà, đoạn tuyệt quan hệ.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ.
Từ Thành vẫn còn tích lũy.
Tôi muốn anh ta thân bại danh liệt, sống khốn khổ từng ngày.
Anh ta còn phải lo cho mẹ anh ta nữa. Bằng không thì bị thêm tội bỏ rơi mẹ già.
Dù có chuyển sang thành phố khác, công ty nào chẳng tra lý lịch – muốn giấu à? Đừng mơ.
Kết quả, thật ngoài dự đoán.
11.
Từ Thành… thật sự chạy trốn.
Anh ta lo lót khắp nơi, tìm không thấy tôi, dư luận áp lực ngút trời, nhân lúc tiểu tam về quê, âm thầm bán nhà, cuỗm tiền bỏ trốn.
Tiểu tam quay lại phát hiện mất người, chạy đi tìm mẹ chồng đòi tiền, hai người cãi vã giằng co, tiểu tam bị sảy thai, vì thai đã lớn, suýt mất mạng trên bàn mổ.
Mẹ chồng nghe nói là con trai, ngất xỉu tại chỗ, tỉnh lại đã liệt nửa người.
Một tháng sau, có phán quyết.
Tiểu Tuyền bị phạt hai năm tù giam – kết quả lớn nhất có thể đạt được nhờ luật sư và dư luận.
Mẹ chồng vì đã liệt nên không thêm hình phạt, nếu không tội xúi giục trẻ vị thành niên gây án cũng phải sáu tháng tù.
Trước khi Tiểu Tuyền vào trại, tôi đến gặp nó.
Tôi gần như không nhận ra nó nữa.
Rõ ràng là tuổi thiếu niên, nhưng ánh mắt u ám, thần thái ủ rũ.
Vừa thấy tôi, nó lao đến quỳ gối khóc lóc:
“Mẹ ơi con sai rồi! Cứu con với! Con không muốn ngồi tù! Con thật sự biết lỗi rồi, con không dám nữa, hu hu…”
Tôi nhìn xuống nó từ trên cao, nhẹ giọng nói:
“Xấu xí quá.”
“Tại sao tao lại sinh ra được thứ vô dụng, hèn hạ và đê tiện như mày.”
Tiểu Tuyền chết lặng. Tôi lắc đầu:
“Mày không phải con tao. Tao không có đứa con như mày.”
Nói xong, tôi quay người rời đi.
Phía sau là tiếng gào khóc tuyệt vọng của nó, cầu xin tôi đừng bỏ đi.
Ngoài trời nắng rực rỡ.
Cuộc đời tôi – cũng đang rạng rỡ.
Ngoại truyện
Sau khi Tiểu Tuyền vào trại không lâu, mẹ chồng tôi cũng chết vì không ai chăm sóc.
Tiểu tam bặt vô âm tín, về sau cũng không thể có con nữa, ngay cả việc hồi phục hoàn toàn cũng là ẩn số.
Mẹ tôi khỏi bệnh, mỗi ngày giúp tôi trông con, vui vẻ cười nói, tinh thần phơi phới.
Giao Giao dần vượt qua bóng tối, học càng chăm chỉ, kỳ thi đại học đỗ thủ khoa thành phố.
Tài sản của tôi đã vượt 5 triệu, chuẩn bị đưa cả gia đình và công việc theo Giao Giao, rời khỏi thành phố này đến một chân trời rộng mở hơn.
Ngày đến trường dự buổi phỏng vấn, tôi mặc sườn xám đỏ, vóc dáng thướt tha, bước tới chỗ con gái và truyền thông đang chờ.
Phía sau dường như có tiếng nức nở gọi vọng lại.
… “Mẹ…”
Tôi quay đầu lại – góc phố có hai thân ảnh dơ dáy bẩn thỉu, quần áo tả tơi.
Tôi bình thản quay đi.
Bọn họ, đã không còn liên quan gì đến tôi nữa.