Con gái học rất tốt, dù là học sinh chuyển trường, qua một học kỳ vẫn giữ vững top 200 trường số Một. Theo mọi năm, đậu đại học loại một là chắc chắn. Ở cổng trường, tôi gặp Từ Thành. Anh ta không nhận ra tôi. Tôi nghĩ chắc anh đến họp phụ huynh cho con gái – mấy năm trước đều là anh ta đi. Không ngờ, là đi họp phụ huynh cho em họ tiểu tam. Cô ta học cùng lớp với con gái tôi. Tránh cũng không được. Huống chi, tôi cũng chẳng định tránh. Tôi thản nhiên bước qua anh ta, vào lớp ngồi cạnh bàn con gái, cúi đầu lướt điện thoại. Bài mới đăng nhận được rất nhiều lời khen. Phụ huynh lục tục vào lớp. Tôi thấy Từ Thành ngồi phía trước bên phải. Trông anh sống rất khá sau ly hôn, tôi đã xóa, chặn anh từ lâu nên không biết gì thêm, nhìn có vẻ phong độ. Có lẽ được thăng chức, hoặc tiểu tam biết chiều. Tôi cong môi cười. Không biết lần này tiểu tam sinh con gái thì sao, sinh con trai thì bà nội sẽ chọn Tiểu Tuyền hay cháu mới? Tiểu tam sẽ không đời nào chịu làm nội trợ, lúc đó mẹ chồng sẽ lại nổi điên lên sao? Tôi thật sự mong chờ. Cuối buổi họp phụ huynh, giáo viên đặc biệt khen ngợi mấy học sinh, có cả con gái tôi. Từ Thành ngạc nhiên, còn tưởng trùng tên. Khi giáo viên hỏi phụ huynh của “Từ Giao” là ai, anh ta lưỡng lự đứng dậy, nhìn thấy tôi thì sững sờ: “Cô?!… Trần Tĩnh?” Anh ta gọi tôi với vẻ không chắc chắn. Tôi không thèm liếc lấy một cái, mỉm cười chào giáo viên. Cô giáo cũng hơi bất ngờ: “Vị này là?” “Ba của Giao Giao, chồng cũ của tôi.” Tôi thản nhiên nói. Lúc chuyển trường, Giao Giao đã dũng cảm nói rõ chuyện ba mẹ ly hôn với bạn bè. Con gái tôi dũng cảm như thế, tôi còn sợ gì? Người nên sợ, nên xấu hổ – là Từ Thành. Anh ta nhìn tôi ngẩn người: “Trần Tĩnh…” Giáo viên cười cười hoà giải, sau khi khen tôi vài câu, lại nhắc tới cô em họ tiểu tam, hỏi phụ huynh là ai. Tôi thấy mặt Từ Thành thoáng chút xấu hổ, nhưng vẫn nhanh chóng nhận là chú. Giáo viên nói cô bé có dấu hiệu yêu sớm, kết quả học tập sa sút, mặt anh ta càng thêm lúng túng. Cũng phải thôi, trước giờ họp phụ huynh của Giao Giao, anh ta luôn nghe chăm chú lắm. Tan học, tôi đến cảm ơn giáo viên rồi định đưa mẹ và con gái đi ăn bữa ngon. “Trần Tĩnh! Trần Tĩnh, Tĩnh Tĩnh đợi anh với!” Từ Thành vội vã đuổi theo, chắn trước mặt tôi, ánh mắt nhìn tôi chăm chú, lấp lánh kinh ngạc. “Có chuyện gì?” Tôi hỏi lạnh nhạt. 7. Từ Thành hơi ngẩn ngơ: “Em… xinh lên thật.” Tôi bật cười khinh miệt, ánh mắt lãnh đạm: “Từ Thành, không phải tôi xinh lên, mà là anh từng khiến tôi trở nên xấu xí.” Bất cứ nơi nào anh không yêu, nhưng lại không thể rời xa; bất cứ cuộc sống nào anh chán ghét, nhưng không thể thoát ra – chính là nhà tù. Giờ đây, tôi hiểu sâu sắc điều đó. Từ Thành sững người: “… Nếu em thay đổi sớm hơn, chúng ta đã không đi đến bước này.” “Thay đổi vì ai? Vì anh sao? Không đáng.” Tôi thấy nực cười, lách qua người anh, bước nhanh đi. Không ngờ anh ta vẫn bám theo: “Tại sao em cho Giao Giao chuyển trường? Chuyện lớn như vậy không nói với anh tiếng nào? Dù ly hôn, anh vẫn là ba con bé mà!” Tôi lập tức dừng chân, căm phẫn trào dâng, trừng mắt nhìn anh, gằn giọng: “Anh còn biết mình là ba của Giao Giao?” Phụ huynh xung quanh đều quay lại nhìn. Ánh mắt đầy căm hận của tôi khiến Từ Thành hoảng hốt, lùi lại một bước: “Em nhìn cái gì vậy?” “Từ Thành, tôi cảnh cáo anh – tránh xa con gái tôi ra. Nó không có ba. Tôi cảnh cáo anh đừng quấy rầy cuộc sống mẹ con tôi nữa. Nếu không… anh cứ chờ đấy.” Từng chữ từng chữ, tôi lạnh lùng nói rồi bỏ đi. Nghĩ đến kết cục kiếp trước của con gái, tôi chỉ muốn bán Từ Thành sang vùng Tam Giác Vàng, cho hắn biết mùi đau khổ. Tôi chỉ hận hắn vì một chuyện này. Kiếp trước tôi mù quáng, tự trách, hôn nhân tan vỡ không chỉ là lỗi một bên – tôi cũng có lỗi. Nhưng riêng chuyện ấy, tôi không thể tha thứ. Về đến nhà, tôi lao vào công việc. Cuối tuần, con gái đưa điện thoại cho tôi xem: “Ba nhắn hỏi con về mẹ, con không trả lời. Hình như em trai định chuyển sang học cấp hai thành phố.” Tôi thoáng giật mình, nghiêm giọng dặn: “Nếu Tiểu Tuyền đến tìm con, đừng để ý. Dù nó nói gì cũng đừng nghe, nhất là đừng đưa tiền, cũng đừng đồng ý đi đâu cùng, hiểu chưa?” Con gái gật đầu: “Con biết rồi, mẹ yên tâm.” Quán cơm nhỏ đã lên tới quy mô một trăm học sinh, đội ngũ dịch vụ vệ sinh – công việc chính – cũng đang hình thành. Tôi cho thử nghiệm miễn phí ở một phần khách hàng hiện tại, quay video dọn dẹp nhà đăng lên Bilibili… Lượt xem vài triệu! Tôi chọn dọn những nơi bẩn bừa nhất, so sánh trước – sau rất rõ, cảm giác rất thành tựu. Nhu cầu vệ sinh – sắp xếp cao hơn tôi tưởng, tôi thiếu người trầm trọng, bắt đầu tuyển dụng, đào tạo, bận tối mắt. Tiểu tam và mẹ chồng cũng biết việc kinh doanh phát đạt của tôi. “Trần Tĩnh! Đây là công ty của cô thật à?” Mẹ chồng đứng ngoài tiệm, ánh mắt hoang mang. Vì học sinh ngày càng nhiều, tôi thuê hai tầng gần trường làm mặt bằng. Tôi lạnh lùng nhìn bà ta: “Có chuyện gì không?” Bà ta nhìn tôi nửa ngày, tức tối mắng: “Có phải cô chuyển tài sản đi rồi không? Tôi nói cho cô biết, đừng hòng lấy tiền con trai tôi!” “Cô là loại đàn bà già cả chục năm không đi làm, sao có thể mở công ty?!” Tôi cười khinh: “Đàn bà già? Bà mở to mắt xem tôi có già không? Con trai bà thông minh thế, để tôi chuyển được tiền sao?” “Mọi thứ ở đây không liên quan đến một xu nào của con bà. Bà còn nói linh tinh nữa, tôi báo công an.” Bà ta trừng mắt nhìn tôi, không nói gì rồi bỏ đi. Tôi lập tức lắp thêm camera quanh tiệm, toàn diện không góc chết. Quả nhiên, bà ta thường xuyên lảng vảng quanh đó, như đang tìm chứng cứ. Hai tuần sau, bà ta dắt Tiểu Tuyền đến, đẩy cậu ta tới: “Đi! Tìm mẹ mày đi!” Tôi ngồi ở văn phòng tầng hai lặng lẽ quan sát. Qua tài khoản phụ trên Weibo của tiểu tam, tôi biết con trai tôi sống không tốt. Tôi vừa ly hôn, tiểu tam đã đòi gửi Tiểu Tuyền vào trường nội trú, không còn nạp tiền chơi game, không dẫn đi ăn đi chơi. Tôi biết, địa vị của nó trong đám bạn đang tụt dốc – con trai tuổi dậy thì không chịu nổi việc bị mất mặt. Nó đòi tiền Từ Thành nhiều lần, tiểu tam càng ghét nó thêm. Tôi nghĩ, giờ chắc nó cũng hiểu – tiểu tam chưa bao giờ thật lòng thương nó. Bảo vệ không cho hai người vào, mẹ chồng ngồi bệt xuống đất, gào khóc chửi rủa: “Ối giời ơi tôi không sống nổi nữa rồi! Con dâu vì tiền mà bỏ con, mọi người nhìn đi, chính là bà chủ ở đây đấy! Bỏ rơi con ruột, không cho tiền, bản thân thì dát vàng dát bạc làm gì cái trò mạng xã hội, đúng là thất đức!” Đó là bài quen thuộc của bà ta. Tôi xuống tầng, con trai nhìn thấy tôi, trừng mắt: “Mẹ… mẹ là con mụ già mập chết tiệt đó sao?!” Tôi lạnh mặt, giơ tay tát nó một cái: “Trước kia là mẹ quá nuông chiều mày, giờ mẹ không còn là mẹ mày nữa, tôn trọng một chút.” Nó ôm mặt, biểu cảm hung dữ, gào lên bằng cái giọng vịt đực vỡ tiếng khó chịu: “Mẹ sinh con, nuôi con thì là mẹ con! Phải lo cho con! Ly hôn cũng phải trả tiền nuôi con!” “Còn nữa, mẹ ngoại tình, phải trả tiền cho ba con! Không thì con bảo ba kiện mẹ!” Mẹ chồng cũng ngừng khóc, đôi mắt ti hí sáng rực nhìn chằm chằm tôi. Tôi nhìn đứa con ruột với ánh mắt thương hại. Sau đó, tôi gọi cảnh sát. 8. Khi cảnh sát đến, mẹ chồng và Tiểu Tuyền càng mắng nhiếc điên loạn, vừa chửi vừa làm loạn. Tốt quá, tôi còn lo thiếu bằng chứng. Giờ họ gây rối trật tự công cộng, cứ thế bị tóm gọn. Trước khi bị đưa đi, mẹ chồng nhìn tôi như thể muốn ăn tươi nuốt sống. Tôi chẳng bận tâm, về lại văn phòng, chị em tốt gửi cho tôi đoạn video đã quay, tôi cắt ghép đơn giản, thêm tiêu đề đăng lên: “Mẹ chồng tìm tới cửa, xúi giục cháu đòi tiền, tôi thật sự mệt mỏi” Thời đại này, ai nắm được dư luận là người thắng nửa trận. Hơn nữa, tôi đã vận hành tài khoản từ lâu, mọi chi tiết trong hôn nhân đều từng công khai, họ muốn nói dối, cũng không bịa được. Tôi chờ đúng ngày này. Một bà nội trợ bị thao túng và bạo lực tinh thần suốt mười mấy năm, chồng ngoại tình không ngớt, cuối cùng ly hôn đổi đời, khó khăn lắm mới có được sự nghiệp của riêng mình, vậy mà còn bị mẹ chồng vu khống đe dọa đòi tiền… Chuyện này thật sự là tiêu điểm nóng hổi. Bình luận ngày một nhiều, người biết về quá khứ của tôi cũng ngày một rõ ràng. Thông tin về Từ Thành và tiểu tam cũng bị cư dân mạng “thám tử online” đào ra sạch sẽ, tài khoản tiểu tam nhanh chóng sụp đổ, có người còn chỉ tôi cách viết đơn tố cáo công ty. Từ Thành cuống cuồng gọi điện cho tôi: “Tĩnh Tĩnh, em có thể đừng đăng mấy video đó lên mạng được không?”