12 May mà khi còn ở hiện đại, ta từng học cưỡi ngựa trên thảo nguyên, lại thêm mấy lần được Tô Mộ Che kiên nhẫn dạy dỗ, thành ra lúc này trốn chạy cũng xem như có chút bản lĩnh. Do dự hồi lâu, ta vẫn quyết định đến từ biệt Tiêu Hà Nguyệt. Chỉ e sau này, sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại. Lúc ta tìm được nàng, nàng đang ngồi trong sân lau kiếm. Vừa trông thấy ta dắt ngựa tới, nàng thoáng kinh ngạc: “Ngươi dắt nó đến đây làm gì vậy?” Ta khẽ nói: “Hà Nguyệt, ta có chuyện gấp, e rằng phải rời khỏi Đào Hoa thôn. Ta tới để từ biệt ngươi. Biết đâu một đi là biệt ly mãi mãi.” Nàng cau mày: “Xảy ra chuyện gì vậy? Phu quân ngươi đâu? Hắn cũng đi cùng ngươi sao?” “Không, chỉ một mình ta thôi.” “Giờ không kịp nói nhiều nữa, ta phải đi ngay. Có duyên sẽ gặp lại.” Nói rồi ta từ trong bọc lấy ra mười lượng bạc đặt lên bàn, xoay người nhảy lên ngựa, phi nhanh rời đi. Tiêu Hà Nguyệt từng nói, đi về hướng tây nam mãi sẽ đến được Lĩnh Nam. Nàng vốn từng bôn ba khắp nơi, lời nàng nói hẳn không sai. Ta chỉ mong nam chính sẽ chẳng để tâm đến một kẻ nhỏ bé như ta. Nghĩ đến Tô Mộ Che, bảo không thấy áy náy là giả, nhưng so với hắn, mạng sống của ta vẫn quan trọng hơn. Dù ta có quay lại cứu, cũng chỉ là đi chịu chết. Nói cho cùng, ta đã xem như cứu hắn một mạng, giúp hắn kéo dài sinh mệnh. Tự nhủ như thế, lòng ta cũng vơi đi đôi chút gánh nặng. Chỉ mong... hắn đừng oán ta. Bỗng phía sau vang lên tiếng xe ngựa rượt đuổi, lòng ta chợt căng thẳng. Chốn hoang vu hẻo lánh này, sao lại có xe ngựa? Có được một cỗ xe lừa đã là xa xỉ rồi. Ta vội thúc ngựa phi nhanh, hoảng hốt ngoảnh đầu lại, liền bắt gặp một đôi mắt mang ý cười. “Tiêu Hà Nguyệt! Sao ngươi lại theo tới đây?” Ta dừng ngựa, mừng rỡ thốt lên. Giọng nàng vẫn ngang tàng như trước, mang theo vài phần ấm áp: “Dù sao ở đây ta cũng không thân thích, đi đâu mà chẳng thế? Sao? Không hoan nghênh à?” “Quá hoan nghênh là đằng khác!” Ở đây, ta vốn luôn mang cảm giác cô đơn. Nay thành kẻ trốn chạy, nơi đất khách quê người có một tri kỷ kề bên, quả là không còn gì tốt hơn. “Này, có người theo dõi ngươi.” Tiêu Hà Nguyệt ghé sát thì thầm. Tim ta chợt run lên, rợn cả da gà. Ta dùng ánh mắt ra hiệu hỏi phải làm sao. Nàng chỉ phun ra hai chữ: “Bỏ ngựa.” Chưa để ta kịp phản ứng, đã vác cả người ta lên mà bay đi mất. Ngươi không nhìn lầm đâu. Là bay thật đấy. Thân làm dân quê lần đầu được trải nghiệm khinh công thời cổ, cảm giác không khác gì tàu lượn – vô cùng kích thích. 13 Hai năm sau. Tửu lâu Nhất Phẩm Hương gần đây làm ăn phát đạt, đến nỗi ta với Tiêu Hà Nguyệt bận rộn không xuể. Lúc này, nàng lại đang răn dạy tên tiểu tử mặt mày tuấn tú: “Thôi Hành Chỉ, ta bảo ngươi dùng nhan sắc để hút khách, chứ không phải để quyến rũ khách!” Thiếu niên vẻ mặt vô tội: “Nhưng ta thấy Diêu Diêu tỷ cũng rót rượu cho khách như vậy mà.” Ta đang ngồi bên vừa ăn hạt dưa vừa hóng chuyện: “… Lại nằm không cũng trúng đạn.” Tiêu Hà Nguyệt nghiến răng: “Chu Diêu! Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, muốn câu đàn ông thì làm ơn kín đáo một chút, ít ra cũng tránh mặt trẻ nhỏ đi!” Thôi Hành Chỉ nhíu mày: “Ta không phải trẻ con.” Ta thở dài: “Lần sau ta nhất định chú ý.” Nhưng thầm nghĩ trong bụng – hắn có phải trẻ con hay không ta không rõ, nhưng chắc chắn là một... trà xanh chính hiệu. Thôi Hành Chỉ vốn là công tử thế gia, đưa cho chúng ta một khoản bạc lớn chỉ để “trải nghiệm cuộc sống”. Nói thật thì ta chẳng tin nổi cái cớ ấy, rõ ràng là vì theo đuổi Tiêu Hà Nguyệt mà đến. Nhưng nghĩ đến đống bạc hắn mang đến, ta với nàng cũng đành mắt nhắm mắt mở, chỉ mong thiếu gia vui chơi thỏa chí. Năm ấy nhờ khinh công siêu đỉnh của Tiêu Hà Nguyệt, chúng ta cắt đuôi kẻ đuổi theo, cải trang chạy một mạch tới Lĩnh Nam. Nhất Phẩm Hương là tửu lâu do ta và nàng cùng nhau bỏ toàn bộ gia sản sáng lập. Lúc đầu buôn bán ế ẩm, toàn dựa vào mặt mũi của ta để hút khách. Sau này mở rộng kinh doanh, bỏ tiền thuê thêm mấy tiểu nhị tuấn tú, việc làm ăn mới dần khởi sắc. Ngày ngày bên nhau, chuyện gì chúng ta cũng nói, nhờ vậy ta biết được thân thế của nàng. Thì ra nàng từng là các chủ tiền nhiệm của tổ chức ám vệ Phong Vũ Các do nam chính sáng lập! Sau khi đích thân trợ giúp nam chính trừ khử tiên hoàng, nàng mới được tự do. Nam chính cũng không nuốt lời, toàn bộ họ Lý từng hại muội muội nàng đều bị đày, hơn nữa còn bị nàng tận tay xử lý trên đường lưu đày. Nàng từng khen “người đẹp nhất thiên hạ”, thì ra cũng là nói nam chính. Chỉ tiếc hiện giờ hắn đã cưới nữ chính Tô Cẩn Ngọc, tình cảm còn thập phần gắn bó. Còn ta, sau khi đến nơi này, thường lui tới trà lâu nghe kể chuyện, chỉ để tìm hiểu tin tức về Tô Mộ Che. Chẳng qua Lĩnh Nam cách Trường An quá xa, muốn dò la cũng chẳng có đường. Nghe kể toàn là những chuyện phong hoa tuyết nguyệt: nào là Tô Mộ Che khiến vô số khuê nữ kinh thành động lòng; nào là Tể tướng đại nhân liên tiếp từ chối thánh chỉ tứ hôn… Dù sao cũng có thể đoán rằng Tô Mộ Che hiện vẫn an toàn. Chỉ là không biết hắn đã khôi phục ký ức hay chưa. Ta thầm cầu mong hắn vĩnh viễn đừng nhớ lại. Bằng không, biết ta từng sai khiến hắn làm cu li bao lâu như thế, e là ta có chạy đằng trời cũng không thoát nổi. Đang nghĩ ngợi, thì Thanh Phong – người chuyên tiếp đón khách quý – tới gọi: “Diêu tỷ, có quý nhân đến tìm.” Không nghĩ nhiều, ta liền đi theo. Bình thường cũng hay có khách gọi riêng như vậy, đối với ta – khách hàng là thượng đế, chỉ cần không quá khó xử, ta đều tận lực đáp ứng. “Lại là hắn…” Vẫn là áo lam năm nào, ngũ quan so với trước lại càng thêm tuấn mỹ tuyệt sắc, đôi mắt đen thẳm nhìn sang mang theo ý cười nhàn nhạt khiến lòng ta bất giác run rẩy. “Lâu ngày không gặp, Diêu Diêu.” Giọng nói êm ái mà chan chứa hàm ý khó đoán. Ta mím chặt môi. Nói thật, thấy hắn còn sống mạnh khỏe thế này, cảm giác còn yên lòng hơn trăm lời người ngoài kể lại. Đắn đo hồi lâu, ta chỉ nhẹ giọng đáp: “Quả thực đã lâu không gặp.” Lặng im chốc lát. “Không còn việc gì, ta đi làm tiếp đây.” Vừa xoay người bước ra, sau lưng liền nghe thanh âm trầm thấp vang lên: “Diêu Diêu, nay ta đã từ quan, không nơi nương thân. Có thể lưu lại đây giúp đỡ nàng được chăng?” Ta sửng sốt, quay đầu ngạc nhiên, suýt chút nữa buột miệng chửi người. Huynh à, cơm quan không ăn, lại chạy đến tửu lâu làm chân sai vặt, huynh có bị dở hơi không vậy? Nhưng nghĩ lại, bên quân chủ như bên hổ, huống chi nam chính vốn đã không ưa gì Tô Mộ Che, ngày ngày đấu đá mưu toan, nghĩ thôi đã thấy mệt mỏi. Tựa như người hiện đại rời bỏ việc văn phòng để đi chạy đơn giao hàng – tâm tình này, ta cũng hiểu. Vì thế ta đồng cảm nói: “Nếu thật sự không có chỗ đi, vậy cứ ở lại đây đi.” 14 Thế là Tô Mộ Che thuận lý thành chương mà lưu lại. Ta vốn không trông mong gì ở hắn, ai ngờ hắn vẫn như hai năm trước – siêng năng, tháo vát, một người gánh việc bằng hai ba người. Vừa đẹp trai, vừa chăm làm, ta càng nhìn càng thấy vừa ý. Chỉ là... không ngờ làm mãi rồi lại “làm” luôn đến trên giường ta. Thế là, ta yêu rồi. Thật lòng, với dung mạo Tô Mộ Che, ai chẳng động lòng? Ta cũng thế. Trước đây, ta chỉ không muốn dính vào ân oán của đám nhân vật chính mà thôi. Giờ hắn từ quan, chẳng còn đe dọa đến nam chinh, chắc không có biến cố gì nữa đâu. Huống chi, mỹ nam da trắng chân dài thế này, không yêu thì tiếc! Hắn có còn nhớ nữ chính không, ta chẳng quan tâm. Ta chỉ mê thân thể hắn, tim hắn thuộc ai, ta không để ý. Sau này, Tô Mộ Che còn bày tỏ, hắn chưa từng thích ai, từ đầu đến cuối chỉ yêu mình ta. Rồi chúng ta thành thân. Hắn phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, còn ta phụ trách xinh đẹp như hoa. [HOÀN] NGOẠI TRUYỆN MÈO TỰ CHẾ Thành thân rồi thì sao? Ta vẫn là ta – xinh đẹp, kiêu hãnh, thảnh thơi hưởng thụ cuộc sống như hoa nở giữa mùa xuân. Tô Mộ Che vẫn là Tô Mộ Che – thức sớm làm việc, bận rộn lo cơm áo, mỗi ngày tan làm đều tranh thủ chạy về nhìn xem “hoa nhà” nở thế nào. Sau khi thành thân, ta phát hiện ra một chuyện: thì ra người đàn ông đẹp trai lại còn biết nghe lời, còn biết nấu cơm rửa bát, dỗ vợ lên giường xuống bếp, thật sự... là cực phẩm hiếm thấy trên đời. Người khác cưới chồng thì phải lo nấu cơm giặt giũ, ta cưới chồng xong lại tăng ba cân vì ngày nào cũng được chiều như công chúa. Hàng xóm nhìn vào đều bảo: “Nhìn phu quân nàng kìa, hiền lành quá thể. Ngày nào cũng ra chợ mua rau, còn biết chọn hoa quả tươi ngon.” Ta cười nhạt: “Vậy các ngươi nghĩ vì sao ta lại lấy hắn?” Cưới chồng là một nghệ thuật. Giữ chồng lại càng là đỉnh cao tu hành. Ta chẳng cần dùng thủ đoạn gì cao siêu. Ta chỉ cần đẹp. Rất đẹp. Đẹp đến mức hắn nhìn ta là quên cả đường đi lối về. Cũng từng có người tới thăm dò, thử quyến rũ Tô Mộ Che nhà ta. Ta chỉ lặng lẽ đứng bên cửa, cười mà không nói gì. Hắn thì lạnh mặt, một câu: “Ta có thê tử rồi.” Kể từ đó, không còn ai dám động vào hắn nữa. Dù gì, ai lại đi trêu vào một đoá hoa có gai... mà gai sắc kiểu vả mặt người không kịp phản ứng. Buổi tối, hắn hỏi ta: “Ta thật sự không để ý đến nữ nhân khác, nàng có tin không?” Ta ngáp một cái, đáp: “Tin thì có tin, nhưng chàng dám thử để ý đến nữ nhân khác mà xem, ta sẽ cho chàng biết tay.” Hắn bật cười, cúi đầu hôn lên trán ta: “Vậy ta cả đời này, chỉ xin được chết trong tay nàng thôi.” Nghe xong, ta khép mắt lại. Ừ, chết thì chưa cần, sống ngoan ngoãn là được. Dù sao, có một Tô Mộ Che như vậy để ta sai bảo cả đời — đời này, ta mãn nguyện rồi.