VÂN THANH PHONG
Chương 6
"Chuyện này... chuyện này có nhầm lẫn gì không?"
Bà ta run lẩy bẩy, dụi mắt liên hồi, khó tin nhìn chằm chằm vào đứa bé trong tay.
"Tại sao da của đứa trẻ… lại đen nhẻm thế kia?"
Mấy bà đỡ liên tục đảm bảo không hề ôm nhầm, lúc này Lâm mẫu mới miễn cưỡng tin rằng đứa bé trước mắt chính là đứa cháu mà bà ta ngày đêm trông đợi.
Nhưng màu da này... sao lại giống người dị tộc như vậy?
Bà ta lập tức tỉnh ngộ, tiếp đó điên cuồng lao vào phòng sinh, giơ tay tát mạnh lên mặt Tô Uyển Như một cái nảy lửa.
"Tiện nhân! Tiểu Dục đối xử với ngươi tốt như vậy, ngươi lại dám tư thông với ngoại tộc?!"
"Hôm nay ta nhất định phải đánh chết cái thứ không biết liêm sỉ như ngươi!"
Hành động hung bạo đột ngột khiến mọi người trong sân sững sờ, phải đến khi Lâm mẫu liên tiếp giáng thêm mấy cái tát, đám người mới kịp hoàn hồn, vội vàng xông tới ngăn cản.
Trước phòng sinh loạn thành một mớ.
Đúng lúc ấy, phụ mẫu ta cùng Lâm phụ cũng lần lượt tới nơi.
Phụ mẫu vội vàng chạy tới trước mặt ta, thấy ta bình an vô sự thì thở phào nhẹ nhõm, rồi mới nhàn nhã đứng một bên, chậm rãi thưởng thức vở kịch lố bịch trước mắt.
Lâm phu nhân vẫn điên cuồng mắng chửi, hoàn toàn không có ý dừng lại, mãi đến khi Lâm lão gia quát mắng liên tiếp, bà ta mới chịu ngừng tay.
Lúc này Tô Uyển Như cũng dần tỉnh lại, ánh mắt ngơ ngác nhìn quanh, thần sắc đờ đẫn, khóe miệng chảy dãi.
Tựa như đã bị kinh hãi quá độ đến mức thất thần mất trí.
"Lâm thúc, chuyện hôm nay xin cho ta một lời giải thích."
Ta tiến lên một bước, sắc mặt trầm xuống.
"Đương nhiên, đương nhiên..."
Lâm lão gia hoảng loạn thấy rõ — cũng khó trách, mấy năm nay Lâm gia thủ cựu cố chấp, liên tiếp bỏ lỡ thời cơ, hiện giờ đã không còn sánh nổi với sự hưng thịnh của Vân gia.
Huống chi Vân gia ta không những làm ăn phát đạt, mà còn được thánh thượng đặc biệt ban thưởng nhờ hợp tác mở thương cục với triều đình. Cộng thêm hôn sự sắp tới với Cố Châu Kiều, chẳng cần nói cũng biết, Lâm gia đã hết đường xoay chuyển.
Lâm lão gia hướng về phía ta cúi người thật sâu, sau đó giơ tay tát mạnh lên mặt Lâm phu nhân, miệng không ngừng mắng nhiếc.
"Năm đó lão tử đúng là mù mắt mới rước thứ ngu xuẩn như ngươi về nhà!"
"Ngươi còn mặt mũi mắng ta?! Ngươi ở bên ngoài nuôi biết bao nhiêu thông phòng, thiếp thấp, kỹ nữ! Bà đây còn chưa hối hận vì gả cho thứ súc sinh như ngươi đấy!"
"Ngươi mở to mắt ra mà nhìn đi, cái thứ nghiệt chủng nằm trên giường kia là do ai sinh ra!"
Hai người bất chấp thể diện, cứ thế mắng chửi nhau ầm ĩ giữa phòng, lời lẽ thô tục dơ bẩn vang lên không dứt, khiến bốn người chúng ta không khỏi nhíu chặt mày.
Không ai muốn nán lại để xem màn kịch bôi tro trát trấu này nữa, mọi người liếc nhìn nhau, rồi lần lượt đứng dậy cáo từ.
10
Sau đêm đại loạn ấy, chuyện của Lâm gia lập tức trở thành đề tài bàn tán sôi nổi khắp trà lâu tửu quán kinh thành.
Kết quả điều tra của nha môn cũng nhanh chóng được công bố sau một ngày.
Ta và Cố Châu Kiều hoàn toàn trong sạch, còn tội hành hung của Lâm Dục Dương cũng chẳng bị xử phạt quá nặng, vốn dĩ chỉ bị giam giữ mấy ngày là có thể thả ra.
Tiếc rằng, một chuyện xấu khác của hắn đã bại lộ.
Ngay trong đêm Lâm gia náo loạn khắp thành, một thương nhân Tây Vực bất ngờ trình lên một phong mật tín.
Lời lẽ trong thư uyển chuyển ẩn ý, nhưng lại khiến nha môn sinh nghi.
Trong thư nhắc đến việc Lâm Dục Dương và Tô Uyển Như cùng mấy thương nhân dị tộc tụ hội ở kỹ viện. Miêu tả cảnh tượng nam nữ y phục xộc xệch, bộ dạng quái dị dữ tợn, hoàn toàn không giống người say rượu thông thường.
Quan phủ lập tức phái người điều tra kỹ lưỡng, sau khi nghiệm thân, xác nhận được sự thật — Tô Uyển Như và Lâm Dục Dương đã sử dụng loại cấm dược đến từ Tây Vực, thứ thuốc đã bị triều đình nghiêm cấm lưu hành từ lâu.
Giờ cả hai đang bị giam giữ chờ luận tội.
Chuyện này không chỉ làm dân chúng xôn xao, mà còn kinh động đến triều đình.
Sau khi điều tra sâu hơn, phát hiện Lâm gia không chỉ bí mật điều hành kỹ viện, còn liên quan tới việc buôn lậu, trốn thuế và nhiều tội danh khác.
Gần như chỉ trong một đêm, Lâm gia từng quyền thế hiển hách — đã sụp đổ tan tành.
Cùng lúc đó, ta cũng thuận lợi ký kết được việc làm ăn với thương nhân Tây Vực, tiền đồ rộng mở thênh thang.
Hôn sự giữa ta và Cố Châu Kiều cũng đã chuẩn bị đâu vào đấy.
Mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ, chỉ có một việc khiến ta bất ngờ — nha môn gửi tới một phong thư.
Lâm Dục Dương khẩn thiết xin được gặp mặt ta lần cuối.
Hắn hiện đang bị giam trong đại lao, không lâu nữa sẽ phải đối mặt với tội lưu đày.
Đối với các câu hỏi tra xét, hắn khai nhận tất cả, chỉ có một thỉnh cầu duy nhất là xin được gặp ta.
"... Có điều gì cần nói?"
Ta lặng im hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng, đứng trước song sắt nhìn vào nam nhân từng rất quen thuộc kia.
Hắn khăng khăng đòi gặp, vậy mà lại chỉ im lặng, chẳng nói một lời.
Cả hai kiếp người, ta vẫn không sao đoán nổi lòng hắn nghĩ gì.
"... Thanh Phong, ta biết mình sai rồi."
"Ta... tội đáng muôn chết."
Chỉ vỏn vẹn hai câu ngắn ngủi, rồi hắn cúi đầu, không nói thêm một lời nào nữa.
Ta nghẹn lời, đứng lặng trước song sắt, trong lòng trăm mối ngổn ngang.
Ta rất muốn hỏi hắn, buông thả, hoang đường — đây chính là tự do và tiêu dao mà hắn mong muốn ư?
Sống lại một đời, vì sao hắn lại sa sút đến mức này?
Nhưng cuối cùng ta vẫn lựa chọn trầm mặc. Người trước mắt đã sớm chẳng còn liên quan gì nữa, chỉ là khách qua đường mà thôi.
"...Từ nhỏ ta đã được mẫu thân dạy dỗ, rằng phải vượt trội hơn đám thứ tử bên ngoài."
"Thế nhưng tư chất ta tầm thường, chỉ có đôi chút thiên phú về hội họa, bà liền ép ta khổ luyện ngày đêm. Về sau... ta muốn làm họa sư, bà lại buộc ta phải học buôn bán để kế thừa gia nghiệp."
"Giữa lúc mờ mịt nhất, là Tô Uyển Như đã an ủi, cổ vũ ta... Đời này ta chỉ muốn mang nàng sống một cuộc đời tiêu dao."
"Thế mà đến hôm nay, sao lại thành ra thế này?"
Hắn che mặt bật khóc, nhìn vô cùng thảm thương.
Đúng vậy, vì cớ gì lại thành ra nông nỗi này?
Tô Uyển Như vì uống cấm dược nên tổn thương tâm trí, hiện đang tĩnh dưỡng trong Phật tự.
Đứa trẻ kia cũng chỉ sống được hai ngày rồi chết yểu, bởi đã chịu tổn hại khi còn là thai nhi.
Lâm gia lại càng tan tác.
Im lặng hồi lâu, cuối cùng người đối diện cũng dằn lòng, nhẹ giọng nói:
"Ta thường tự hỏi, nếu có hài tử bên cạnh, có lẽ mọi chuyện đã khác."
"Ta nhất định sẽ phấn đấu tiến thủ, gánh vác trách nhiệm, sẽ không dẫn đến ngày hôm nay..."
Nhưng bản tính khó đổi.
Ta khẽ nhíu mày, chút lòng trắc ẩn cuối cùng cũng tan thành mây khói.
Suy cho cùng, Lâm Dục Dương vĩnh viễn chỉ biết oán trời trách người, chưa từng một lần tự vấn lỗi mình.
Ta lạnh lùng cắt ngang tiếng than thở thê lương của hắn:
"Ngươi từng có cốt nhục, Lâm Dục Dương."
"Kiếp trước, khi ngươi hạ độc ta, đứa bé trong bụng ta đã được ba tháng."
Lâm Dục Dương thất bại chính là vì hắn yếu đuối ích kỷ, chẳng thể đổ lỗi lên đầu bất cứ ai.
Ta đứng dậy rời đi, không ngoảnh đầu nhìn lại.
Phía sau, tiếng gào khóc thảm thiết vang lên, như thể toàn bộ niềm an ủi cuối cùng trong đời hắn đã bị ta đánh tan nát, đau đớn đến không muốn sống.
Mà ta, vẫn còn con đường tươi sáng phía trước.
Ngoài ngục giam, ngân hạnh vàng bay trong gió, Cố lang mỉm cười dang rộng vòng tay, để ta nhào vào vòng tay ấm áp của chàng.
Mây mù quá khứ đã tan, tiền đồ rạng rỡ mở ra trước mắt.
Đời này, cuối cùng ta cũng được trời cao thương xót, tự tay nắm lấy cơ hội thay đổi số mệnh.