Vãn Nhan Rực Rỡ
Chương 1
1.
Xung quanh vang lên những tiếng kinh ngạc, dường như không ai ngờ tôi lại công khai chuyện tình cảm ngay trên sóng truyền hình.
Sắc mặt Thẩm Nghiên Từ sa sầm, chiếc cốc trong tay bị anh ta bóp đến biến dạng.
Anh ta định nói gì đó, nhưng Bạch Sở Sở ngồi bên cạnh, với vẻ mặt rạng rỡ, đã chớp mắt hỏi trước:
「Wow, cô Kiều giấu kỹ thật đấy! Nếu không phải lần này thua trong trò Thật hay Thách, có phải cô định giấu chúng tôi mãi không?」
Đây là một show giải trí phát sóng trực tiếp, lời của Bạch Sở Sở ngay lập tức dấy lên một làn sóng trong phòng livestream.
【Fan của Kiều Vãn Nhan thảm thật! Idol của các người bỏ các người đi yêu đương rồi kìa!】
【Hi hi, vẫn là Sở Sở nhà chúng ta tốt nhất, tập trung vào sự nghiệp, có chí tiến thủ! Đàn ông xin đừng lại gần!】
【?? Sao chúng tôi lại thấy mình thảm chứ? Tiểu Nhan là diễn viên, chinh phục chúng tôi bằng diễn xuất, giải thưởng đã rinh về đầy đủ cả bộ sưu tập, yêu đương thì sao chứ? Ngược lại, Sở nào đó, đến giờ vẫn chưa làm nên trò trống gì!】
【Với lại Nhan Nhan nhà chúng tôi đã nói từ lâu rồi, đến thời điểm thích hợp, cô ấy sẽ tìm đối tượng.】
Tôi mỉm cười nhẹ: 「Dù giấu kỹ thì tôi cũng là chính thất.」
Kiếp trước, tôi cứ ngỡ Bạch Sở Sở không biết mối quan hệ giữa tôi và Thẩm Nghiên Từ, rằng cô ta cũng là người bị lừa dối. Nhưng mãi cho đến trước khi c h í c, Bạch Sở Sở đến trước mặt tôi khoe khoang sự sủng ái của Thẩm Nghiên Từ dành cho cô ta, tôi mới biết, ngay từ đầu cô ta đã biết rõ mọi chuyện.
Sắc mặt Bạch Sở Sở biến đổi, nhưng các khách mời khác không để ý, mà tò mò hỏi tôi:
「Chị Kiều, là ai vậy! Có ảnh cho chúng tôi xem không?」
「Người ngoài ngành mà xứng với chị Kiều nhà ta, tôi tò mò quá đi mất!」
Tôi cười nói: 「Anh ấy không thích lộ diện, sau này có cơ hội sẽ giới thiệu cho mọi người.」
Tôi vừa dứt lời, một tiếng cười khẩy vang lên.
Bạch Sở Sở nhướng mày, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn tôi:
「Cô Kiều, không phải là chẳng có người nào như vậy, mà là do cô bịa ra đấy chứ! Dù sao thì tuổi cô cũng không còn nhỏ, nếu bên cạnh vẫn chưa có ai bầu bạn tâm sự, nói ra ngoài cũng mất mặt lắm. Ảnh đế Thẩm, anh nói có đúng không?」
Bạch Sở Sở chớp chớp mắt với Thẩm Nghiên Từ, còn tinh nghịch lè lưỡi.
Tôi siết chặt nắm tay, ngay giây sau đã nghe Thẩm Nghiên Từ rất phối hợp mà "ừ" một tiếng.
Bạch Sở Sở cười càng vui vẻ hơn.
Lòng tôi tự giễu.
Mới vừa rồi thôi, tôi vẫn còn đang mong chờ điều gì đó.
Các khách mời vội vàng giảng hòa:
「Cô Kiều đừng giận, Sở Sở chỉ hay đùa thôi mà!」
「Đây là chuyện riêng của cô Kiều, chúng ta không nên hỏi nhiều.」
Tôi vừa định lên tiếng, thì một giọng nam từ ngoài cửa vang lên:
「Xin hỏi, Nhan Nhan có ở đây không? Tôi đến đón cô ấy tan làm.」
2.
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một chàng trai trẻ đang đút một tay vào túi quần đứng ngoài cửa.
Mái tóc đen được cắt tỉa gọn gàng, vài lọn xoăn nhẹ lướt qua trán, xương mày sắc như dao gọt, gương mặt trắng trẻo và tuấn mỹ.
Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi cũng sững sờ.
Anh cười với tôi: 「Nhan Nhan, tan làm rồi.」
Phòng livestream bùng nổ.
【Vãi chưởng, vãi chưởng, anh chàng này đẹp trai quá! Là bạn trai ngoài ngành của Kiều Vãn Nhan sao?!】
【Trời ạ, tôi còn tưởng Kiều Vãn Nhan nói dối! Ai ngờ bạn trai cô ấy đến tận nơi đón tan làm luôn!】
Tôi đứng dậy khỏi ghế, chào mọi người xung quanh: 「Vậy tôi đi trước đây.」
Từ lúc tôi đứng lên, tôi đã cảm nhận được một ánh mắt đang ghim chặt vào mình, nhưng tôi không quay đầu lại.
Ngay lúc tôi sắp bước ra khỏi cửa, Thẩm Nghiên Từ lạnh lùng gọi giật lại: 「Kiều Vãn Nhan!」
Bước chân tôi khựng lại, tôi quay đầu nhìn anh ta: 「Thầy Thẩm có việc gì sao?」
Sắc mặt anh ta sa sầm, đáy mắt ngưng tụ sự bất mãn.
Bạch Sở Sở cong môi cười với tôi: 「Hôm nay là tiệc sinh nhật của em, ảnh đế sẽ chúc mừng cho em, cô Kiều có đến không?」
Tôi liếc nhìn Thẩm Nghiên Từ, anh ta không nói gì.
「Không cần đâu.」
Tôi thu lại ánh mắt rồi bước ra ngoài: 「Chúc cô sinh nhật vui vẻ, tôi còn có việc.」
3.
Ánh mắt kia cứ dõi theo tôi, cho đến khi tôi ngồi vào ghế sau của xe mới biến mất.
Tôi nhìn người đàn ông bên cạnh, cảm ơn anh: 「Cảm ơn cậu, học đệ Phó.」
Phó Trầm Uyên nói: 「Học tỷ khách sáo rồi, vừa nãy đang xem livestream, tình cờ đi ngang qua thôi.」
Tôi mỉm cười, không hỏi thêm, anh cũng không hỏi nhiều, chỉ nói:
「Bây giờ chị đi đâu, tôi đưa chị đi.」
Tôi đọc địa chỉ nhà mình.
Xe nhanh chóng đến nơi.
Trước khi xuống xe, Phó Trầm Uyên lấy điện thoại ra huơ huơ trước mặt tôi:
「Học tỷ, cho xin phương thức liên lạc đi.」
Tôi ngập ngừng một chút, anh khẽ cười:
「Biết đâu sau này, tôi lại có việc cần chị giúp.」
Nghe vậy, tôi gật đầu, lấy điện thoại ra: 「Được.」
Sau khi thêm bạn, Phó Trầm Uyên lái xe đi.
Tôi quay người bước vào nhà.
Căn nhà này chúng tôi mua trước khi kết hôn, không lớn lắm, nhưng chứa đựng những kỷ niệm giữa tôi và Thẩm Nghiên Từ.
Trước đây khi không có lịch trình, chúng tôi thường cuộn mình trong căn nhà này chơi game, xem phim.
Sau khi kết hôn tôi cũng không đổi nhà mới.
Chỉ là bây giờ, Thẩm Nghiên Từ rất ít khi trở về.
Tôi vừa vào nhà, điện thoại của quản lý đã gọi tới.
「Tiểu Nhan, mau xem hot search!」
4.
【Thẩm Nghiên Từ x Bạch Sở Sở, công khai tình cảm!】
【Đúng là một cặp trai tài gái sắc!】
Tôi đã nghĩ rằng sống lại một đời, tôi có thể giữ lòng mình như nước lặng.
Vậy mà mấy dòng chữ ngắn ngủi trên màn hình vẫn làm lòng tôi đau nhói.
【Thẩm Nghiên Từ V: Giới thiệu với mọi người, đây là bạn gái của tôi, người duy nhất. @Bạch Sở Sở】
【Bạch Sở Sở: Ngày tháng còn dài, sau này em muốn cùng anh Thẩm đi hết chặng đường nhé~】
Tôi và Thẩm Nghiên Từ yêu nhau năm năm, kết hôn năm năm, tôi đã đợi mười năm cho một lời công khai.
Bây giờ Thẩm Nghiên Từ lại dễ dàng trao nó cho người khác.
Giọng của quản lý vẫn tiếp tục:
「Trên mạng đang có tin đồn Bạch Sở Sở làm tiểu tam! Thẩm Nghiên Từ làm vậy là để bảo vệ cô ta!
Thật quá đáng! Nhưng Bạch Sở Sở không phải tiểu tam thì là gì? Em và Thẩm ảnh đế đã kết hôn bao nhiêu năm, chưa từng...」
「Chị Vưu.」
Tôi lên tiếng cắt ngang, nhẹ nhàng hỏi:
「Visa khi nào làm xong ạ?」
Chị Vưu im lặng.
「Em quyết định rồi sao? Rút khỏi showbiz để ra nước ngoài?」
Tôi gật đầu.
Mười năm trước, tôi vì Thẩm Nghiên Từ mà từ bỏ ước mơ của mình.
Bây giờ, tôi sẽ không vì anh ta mà làm lỡ dở cuộc đời mình nữa.
5.
Tôi và Thẩm Nghiên Từ là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau.
Lúc nhỏ, tôi mồ côi cha mẹ, tính tình hướng nội, sống nhờ nhà người khác, thường bị đám trẻ con xung quanh bắt nạt.
Thẩm Nghiên Từ luôn đứng che trước mặt tôi, bảo vệ tôi, trút giận thay tôi.
Đến năm mười lăm tuổi, cha mẹ anh ta phá sản rồi nhảy lầu, để lại anh ta một mình bơ vơ, gánh trên vai món nợ khổng lồ.
Anh ta bị đả kích lớn, mấy lần định tự tử, là tôi đã ôm lấy anh ta, an ủi anh ta.
Chúng tôi là ánh sáng trong đêm tối của nhau, nương tựa vào nhau mà sống.
Đến năm mười tám tuổi, tôi nhận được lời mời từ đại học A ở nước ngoài, ngôi trường mà tôi hằng mơ ước.
Ngày hôm đó, Thẩm Nghiên Từ không nói gì, chỉ nắm tay tôi, đứng đó với đôi mắt đỏ hoe suốt một đêm.
Sau đêm đó, tôi đã từ chối lá thư mời nhập học, quay người chấp nhận lời mời của một tay săn ngôi sao, bước chân vào làng giải trí.
Tôi muốn trả nợ cho Thẩm Nghiên Từ.
Anh ta còn trẻ, con đường tương lai còn dài, không thể bị nợ nần kéo lê.
Nhưng làng giải trí cũng không dễ dàng gì, tôi ngày đêm không ngừng thử vai, diễn xuất, nhận show.
Uống rượu trên bàn tiệc đến nôn ra máu.
Cuối cùng, vào năm thứ năm sau khi ra mắt, nhờ một bộ phim mà tôi nổi tiếng, mới thuận lợi trả hết nợ cho nhà họ Thẩm.
Những người thân quen bên cạnh hỏi tôi, có đáng không?
Lúc đó, nhìn Thẩm Nghiên Từ mỗi ngày đều đến nấu cơm cho tôi, ở bên cạnh tôi, tôi cảm thấy tất cả đều đáng giá.
Nhưng bây giờ…
Tiếng chuông báo điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Tôi cúi đầu nhìn, là cuộc gọi từ Thẩm Nghiên Từ.
Tôi suy nghĩ một chút rồi nhấn nút nghe.