TUẦN TRĂNG MẬT CỦA ANH TRAI
Chương 5
Kiếp trước, tôi lấy thông tin từ nhân viên bán hàng và đi tìm hiểu, sau đó tin vào lời giải thích của chị ta, không kịp đề phòng đã bị chị ta lặng lẽ đi từ phía sau tới bóp chết.
Tôi vội vàng lùi lại, dựa lưng vào tường: “Đừng cho là tôi không biết âm mưu của chị.”
“Người ở bệnh viện hôm đó chính là chồng của chị, chị lợi dụng anh trai tôi để giả vờ kết hôn lấy tiền cưới, sau đó dụ anh tôi đi hưởng tuần trăng mật để giet anh ấy lấy tiền bảo hiểm.”
“Mà anh tôi chỉ là một trong số những nạn nhân của hai vợ chồng chị thôi, cửa hàng đó là các người dùng để tìm kiếm con mồi.”
Chị ta cười một tiếng, cũng không muốn giả vờ nữa: “Người anh trai bầy hầy của mày, tao ngủ với hắn cũng cảm thấy ghê tởm, làm sao có thể gả cho hắn.”
“Chị chỉ vì tiền mà muốn giet hai bọn họ, chị không cảm thấy tội lỗi sao?” Tôi lớn tiếng chửi bới chị ta.
“Tội lỗi?” Dường như chị ta vừa nghe được chuyện gì đó rất buồn cười: “Tình duc là một con dao hai lưỡi, nhưng người đó ham muốn sắc đẹp của tao, bọn họ có thể chet trên người của tao đã là may mắn của bọn họ rồi.”
“Nhưng tao cũng không ngờ lại xuất hiện một đứa cản trở như mày, còn muốn chạy tới đây gây chuyện, tính trả thù cho anh trai mày sao?”
“Tại sao tối qua hai người muốn giet tôi? Rõ ràng chị đã lấy được tiền bảo hiểm của anh trai tôi rồi? Tại sao không chịu buông tha cho tôi? Tôi kéo dài thời gian.
“Mày theo dõi tao?” Chị ta ngừng cười.
“Chỉ có một nguyên nhân, chồng chị không biết gì về số tiền bảo hiểm đó, đây là kế hoạch riêng của chị, hắn ta có ý đồ xấu với tôi, vì hắn ta không cam lòng ra về tay không.” Tôi suy đoán.
“Lâm Tịch, mày cũng không ngu ngốc như tao đã nghĩ, nói nhiều như vậy dù sao mày cũng chỉ muốn tiền bảo hiểm của anh mày thôi. Mày về phe tao, tao sẽ chia với mày, thế nào?”
“Xí, chi đã ngủ với rất nhiều đàn ông rồi, chị nghĩ ai cũng giống như chị sao?”
“Mày!” Chị ta cắn răng nén cơn giận: “Tao đã cho mày cơ hội, đừng nghĩ là tao không biết mày muốn làm gì, mày cố ý dụ tao tới đây, một bên kéo dài thời gian, một bên dùng điện thoại để ghi âm, sau đó đi báo cảnh sát đúng không?”
“Sao chị lại biết?” Tôi cầm lấy điện thoại để kiểm tra.
“Tối qua mày quên thoát tài khoản, lại dùng số của anh trai mày để đặt đơn hàng. Mày không để ý sao?”
Tim tôi hẫng một nhịp, tôi mở nền tảng mua bán đó ra, đúng là tôi đã dùng tài khoản của anh trai để đặt đơn.
Hóa ra chị ta đã phát hiện ra chuyện này từ sớm, cố ý dụ tôi đến đây.
Chị ta đột nhiên giật điện thoại của tôi: “Mày livestream kiếm được không ít tiền, hay lấy tiền đó để mua mạng của mày đi!”
Vừa nói, chị ta vừa tháo dây nịt ra, chiếc dây nịt này hình dây xích được làm bằng kim loại,
Ký ức về việc bị giết ở kiếp trước ùa về, cảm giác khó thở xuất hiện. Toàn thân tôi căng cứng, không thể cử động.
Chẳng lẽ sống lại một đời, cũng không thể thay đổi được kết cục sao?
“Còn không nói phải không? chồng ơi, vào đây!” Chị ta đứng ở cửa kêu lớn.
Chồng chị ta bước vào, nhìn tôi từ trên xuống dưới: “Lại gặp nhau rồi!”
“Các người muốn làm gì?”
“Muốn làm gì? Mày nghĩ bọn tao sẽ làm gì?” Hắn vừa nói, vừa cầm sợi dây nịt trong tay chị ta, từ từ lại gần tôi.
Hai người chắn ở cửa, làm tôi không có cách nào chạy thoát.
Điều duy nhất có thể làm là kéo dài thời gian, tôi đi vào lâu như vậy, chắc chắn cảnh sát sẽ cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhưng trước mắt, hắn tới gần là có thể bóp chết tôi, tôi làm sao kéo dài thời gian?
“Chờ một chút chờ một chút, tôi nói tôi nói!” Tôi gấp gáp.
“Để cho nó nói!” Chị ta lại gần tôi: “Nói đi!”
(Nói ở đây là nói ra số tiền kím được khi livestream nha mọi người)
Tôi nói nhỏ bên tai chị ta: “Cái dây nịt đẹp quá, mua ở đâu vậy?”
Khuôn mặt đầy mong chờ của chị ta xìu xuống: “Muốn chết hả, bóp…”
Chị ta chưa kịp xong đã bị chồng mình siết cổ từ phía sau.
Khi tôi còn đang hoang mang, hắn ta hét vào cửa: "Cảnh sát, tôi đã bắt được cô ta rồi, mau vào đây!”
Vài vị cảnh sát cũng chạy vào, bảo vệ cho tôi.
Hắn liền buông sợi dây nịt ra, chị ta bị đẩy xuống đất, thở hổn hển.
“Lưu Lại, sao anh dám…” Chưa kịp nói hết câu đã bị cảnh sát dẫn đi.
“Cô không sao chứ?” Một vị cảnh sát an ủi tôi.
Tôi lắc lắc đầu, sự việc chuyển biến nhanh quá, tôi chưa thể tiếp thu.
Sau khi hai vợ chồng bị bắt, bọn họ đã cãi nhau trong phòng thẩm vấn.
“Anh có còn là đàn ông không? có bản lĩnh thì gánh hết tội đi! Còn hợp tác với cảnh sát để bắt tôi, tôi có mắt như mù mới cưới anh!”
“Mày còn dám nói, dám giấu tao lấy tiền bảo hiểm, muốn bỏ tao lại mà trốn đi sao, đừng có nằm mơ!”
Cuối cùng, cả hai cũng đã thú nhận mọi chuyện, từ việc mở cửa hàng để giao dịch phi pháp cho đến âm mưu giet người chiếm đoạt tài sản.
Chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi, bọn họ đã lừa gạt số tiền lên đến hàng ngàn vạn.
Sáu nhân viên khác trong cửa hàng cũng đã bị bắt, nền tảng mua bán cũng đã đóng cửa hàng đó vĩnh viễn.
Hạng Linh Linh bị phán tu hình, chị ta không chỉ dụ dỗ người khác, còn liên quan đến 5 vụ án mạng khác, chính chị ta đã bày mưu cho các nhân viên bán hàng khác.
Lưu Lại vì đã tự thú và hợp tác với cảnh sát, bị kết án tù giống như các nhân viên khác.
Gia đình tôi cũng nhận được tiền bồi thường, 500 vạn tiền bảo hiểm của Lâm Việt cũng rơi vào tay tôi.
Vì có quá nhiều người liên quan đến vụ án này nên cảnh sát không công khai.
Họ hàng vẫn chờ nghe tin tốt của tôi.
Tôi tiếc nuối mà nói: [Không đủ chứng cứ, cảnh sát không thể làm gì được.]
[Tiền mẹ con nợ mọi người, con cũng không có khả năng trả, mọi người xem trong nhà con có gì đáng giá thì lấy trừ nợ đi, nhà và ruộng mọi người muốn làm gì thì làm.]
Nói xong câu đó, tôi cũng rời khỏi nhóm chat.
Tiền là do Lâm Việt mượn, liên quan gì đến tôi.
Lúc này tôi đang ở biển.
500 vạn tiền bảo hiểm, 100 vạn tiền livestream, 30 vạn tiền cưới, cũng không uổng công tôi đã sống lại một đời.
Đây là điều mà tôi muốn, cuộc sống mới của tôi chỉ vừa bắt đầu.
The End.