Anh trai và chị dâu muốn đi hưởng tuần trăng mật, mẹ yêu cầu tôi chi trả hết tất cả chi phí. Anh trai lại ngoài ý muốn mà qua đời trong chuyến du lịch. Mẹ tôi lại đổ hết tội lỗi lên đầu tôi: "Là mày hại chet anh trai mình, mày đáng chet, sao mày không chet đi?" Sao đó mẹ cùng chị dâu bóp chet tôi, quăng tôi vào một cái mương thúi. Lại mở mắt ra vào ngày cưới của anh trai và chị dâu. Bọn họ muốn đi hưởng tuần trăng mật và nhờ tôi lên kế hoạch. Tôi vui vẻ mà đồng ý: "Được, nhưng phải dẫn mẹ theo cùng!" Muốn đi tìm đường chet, lần này tôi sẽ không để ai thoát được. 1. “Rửa nhanh lên! Ngoài kia đang hết chén dĩa!” Mẹ tôi đang mặc bộ lễ phục đỏ tươi lện tiếng thúc giục. Một người dì bên cạnh đẩy chén dĩa vào thau rửa khiến nước văng lên mặt tôi. Nước lạnh làm tôi thức tỉnh. Cơn đau ập đến khiến tôi đã nhận ra, tôi sống lại. Sống lại vào ngày cưới của anh trai và chị dâu, cũng giống như ở kiếp trước, tôi bị mẹ bắt ngồi một góc mà rửa chén. Tôi dùng ánh mắt chán ghét nhìn mẹ mà không hề sợ hãi, nỗi căm hận của kiếp trước vẫn chưa biến mất. Chưa bao giờ tôi có thể ngờ rằng, bà lại hợp tác cùng chị dâu để giet chet tôi, ném vào cống nước hôi thối. Trở lại một kiếp, người ác độc như vậy đang đứng trước mặt, tôi hận không thể chạy đến xé bà ta làm đôi. “Nghe rồi! Nghe rồi!” Tôi ráng kìm nén cảm xúc của mình, vẫn chưa đến lúc. Kiếp trước, Lâm Việt gặp chị dâu Hạng Linh Linh trong một lần đạp xe đạp vào ban đêm, vì không nhà không xe nên bị nhà gái đòi 30 vạn tiền hỏi cưới. Mẹ tôi vì chuẩn bị tiền cưới mà muốn gả tôi đi trước. Tôi mặc kệ bà, nên bà phải vay thêm người thân họ hàng mới đủ. Mãi đến ngày cưới của bọn họ tôi mới trở về, bị mẹ chửi cho một trận rồi sai tôi đi rửa chén. “Mẹ, dù sao hôm nay cũng là đám cưới của con, sao mẹ lại để tiểu Tịch rửa chén?” Từ khi tôi trở về, chị dâu luôn bênh vực tôi khiến tôi nảy sinh thiện cảm với chị ta. Chính vẻ ngoài hiền lành vô hại đó đã làm tôi không còn đề phòng chị ta, bị chị ta nhân cơ hội mà hãm hại tôi. Sau khi đám cưới xong, bọn họ dự định đi hưởng tuần trăng mật và nhờ tôi cho lời khuyên. Về chi phí du lịch, chị ta quyết định sẽ trừ vào tiền cưới. Mẹ tôi nghe xong liền sốt ruột: “Không được, để Lâm Tịch trả, khi tụi con kết hôn nó chưa bỏ ra cái gì, lần này phải để nó trả!” Tôi cũng nghĩ như vậy. Trước đây, tôi từng làm ở công ty du lịch một thời gian, tôi đề nghị bọn họ đi biển nghỉ mát, nhưng bọn họ lại muốn đi xem hẻm núi Hổ Khiêu. (Hổ Khiêu Hiệp) Tôi cảm thấy quá nguy hiểm, mẹ tôi lại phản bác tôi: “Vợ chồng người ta đi đâu thì đi, mày quan tâm làm gì?” Bọn họ đúng là thích các môn thể thao mạo hiểm, tôi cũng không có nghĩ nhiều mà sắp xếp tất cả hành trình cho bọn họ. Sau đó, Lâm Việt đứng bên gốc cây khô cạnh hẻm núi để chụp ảnh, trượt chân rơi xuống dòng nước chảy cuồn cuộn, nháy mắt đã biến mất. Đội cứu hộ đã tìm kiếm suốt ba ngày ba đêm nhưng vẫn không có tin tức. Mẹ tôi đổ hết trách nhiệm lên cho tôi: “Chính là do mày! Mày cố tình để anh trai mày đi đến hẻm núi, làm cho nó trượt chân rơi xuống sông!” Bà cả ngày trù tôi chết không được yên, bà cảm thấy tôi trả thù bà vì từ nhỏ cưng anh trai hơn, nên cho người ở trong đoàn du lịch hại chet anh trai. Còn không nghĩ tới, Hạng Linh Linh livestream than khổ, kiếm được rất nhiều tiền. Tôi vô tình phát hiện được bí mật của chị ta, muốn vạch trần thì bị chị ta bóp cổ chet, lại lừa mẹ tôi tự tay quăng tôi xuống cống. Tôi vẫn nhớ rất rõ, lời của mẹ tôi nói với tôi trước khi chết: “Đây là do mày nợ anh của mày, tao muốn mày phải chôn cùng nó!” Thi thể tôi thối rữa, bốc mùi trong cái cống nước hôi hám, bẩn thỉu. Hiện tại, ông trời đã cho tôi sống lại, tôi nhất định phải bắt bọn họ trả giá. . “Mẹ, dù sao hôm nay cũng là đám cưới của con, sao mẹ lại để tiểu Tịch rửa chén?” Giọng nói quen thuộc của Hạng Linh Linh vang lên, kéo tôi ra khỏi những ký ức đau buồn. Anh trai và chị dâu đang phát kẹo mừng cho phụ đám cưới ở ngoài sân. chị ta nhìn thấy tôi đang rửa chén trong một góc. “Không phải là đang thiếu người sao? Nó rảnh mà, nó rảnh mà….” Mẹ tôi cười đùa. Chị dâu kéo tôi đứng dậy: “Tiểu Tịch đừng rửa nữa, đi ăn cơm đi, chị chờ em!” Chị dâu dường như không nể mặt mẹ tôi, còn cho tôi ngồi vào ghế bên cạnh chị ta, mẹ tôi nhìn thấy liền trừng mắt với tôi. Cũng giống như kiếp trước, chị dâu tỏ ra tôn trọng với đứa em dâu như tôi, còn bênh vực tôi trước mặt mẹ tôi, còn muốn chụp lại mấy tấm ảnh cưới gia đình không có tôi. Không ai có thể nghĩ rằng một chị dâu hiểu chuyện như vậy trong thâm tâm lại là một người phụ nữ ác độc. Đời trước mẹ tôi mù quáng vì cái chết của anh trai, đời này tôi sẽ vạch trần bộ mặt giả dối của chị ta. Cơm nước xong xuôi, rất nhiều con nít chạy vào tụ tập trong phòng cưới của anh chị để đòi bao lì xì. Tôi nhân cơ hội chụp vài bức ảnh rồi đăng ẩn danh trên diễn đàn chung của thành phố. [Đây không phải là vợ của Lưu Lại sao? Sao cô ấy lại tái giá rồi? Mọi người có biết chuyện gì không?] [Nhìn góc này thì thấy cũng giống. Nhưng tôi không có nghe nói bọn họ ly hôn. Mấy ngày trước chúng tôi đã ăn tối cùng nhau.] [Lưu Lại đang mắc nợ rất nhiều, không phải là tính đi lừa tiền cưới đúng không?] [Làm sao dám? Thời buổi này còn lừa đảo? Không chừng người ta đã ly hôn rồi mới cưới đó!] [Đúng rồi, chưa đăng ký kết hôn làm sao nhà trai dám đãi tiệc? Mọi người đừng suy nghĩ nhiều quá!] Đúng vậy, đây là lần thứ hai Hạng Linh Linh kết hôn. Nói đúng hơn là trùng hôn, vì chị ta cùng chồng trước chưa có ly hôn. Tất cả chuyện này là một kế hoạch lớn. Kiếp trước tôi cũng cảm thấy không thích hợp, điều kiện của chi dâu rất rốt, tại sao lại chọn một người ăn chơi lêu lổng như anh trai. Anh tôi luôn được mẹ cưng chiều, vốn tính lười biếng tôi không nghĩ rằng anh tôi sẽ ra ngoài đạp xe đạp để gặp và quen biết chị ta. Rồi cuộc sống của chị ta, gia đình tôi cũng hoàn toàn không biết, lại tình nguyện đi vay mượn khắp nơi để rước chị ta về nhà. Mẹ tôi hối anh chị đi đăng ký kết hôn, nhưng chị ta từ chối vì phải chọn ngày tốt. “Tháng 4 đăng ký kết hôn không có được may mắn, đợi bọn con đi hưởng tuần trăng mật về rồi làm, ngày 20 tháng 5 là ngày rất lãng mạn đó.” Anh tôi cũng đồng ý nên mẹ tôi cũng không nói gì nữa. Vì ai cũng đang bận rộn, nên tôi cố ý đợi đến tối mới chia sẻ bài đăng vào nhóm gia đình. Lúc này bài viết đã có một độ hot nhất định. “Mọi người, là ai đã chụp những bức ảnh này? Có việc gì thì cứ nói thẳng, đừng giở trò sau lưng được không?” Mẹ tôi đang tiếp khách, cười nói rộn ràng, bỗng có một họ hàng nói mẹ tôi mau xem tin tức. Sắc mặt mẹ tôi lập tức thay đổi, liếc trong đám đông một cái đã nhìn thấy tôi đang đứng. Kéo anh trai và chị dâu đang mời rượu và hét vào mặt tôi khi bọn họ đi ngang qua tôi: “Vào đây!” “Chuyện này là sao?” Mẹ kéo bọn tôi vào phòng, khóa cửa lại. Khi chị dâu nhìn thấy bài viết đó, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi và bất an. “Linh Linh, những gì trên đó nói là sự thật?”Lâm Việt cầm điện thoại tức giận mà chất vấn. Tôi kìm nén hả hê, đứng bên cạnh mà xem trò vui. Muốn ngăn cản bi kịch kiếp trước xảy ra, chúng ta phải giải quyết vấn đề cơ bản trước. “Mẹ, chồng, con thật sự không muốn giấu hai người.” Trong giọng nói có chút nức nở, mặt đầy oan uổng: “Con sợ hai người không đồng ý cho con….nên….” “Trả tiền cưới lại, rồi nhanh chóng dọn đồ cút đi!” Mẹ tôi không có kiên nhẫn nghe chị ta giải thích. “A Việt! mời khách về hết đi!” Vừa mới ở trước mặt mọi người khen con dâu không ngớt, đột nhiên phát hiện ra là con dâu tái giá, thật là mất hết mặt mũi. “Mẹ!” Chị ta quỳ trên mặt đất, đôi mắt đỏ hoe: “Xin mẹ đừng đuổi con đi!” Lại nắm lấy tay anh tôi: “Chồng ơi,.em thật sự muốn chúng ta ở bên nhau. Cuộc hôn nhân trước là do ba mẹ sắp đặt, đó là cơn ác mộng của em, cho đến khi em gặp được anh, là anh đã giúp em vượt qua.” “Hiện tại cái gì em cũng không cần, chỉ cần có thể ở bên anh yên ổn mà sống đến già.” Anh tôi cũng không đành lòng: “Vậy hai người đã ly hôn chưa?” “Em đã ly hôn rồi, em không có lừa anh, không tin anh có thể xem.” Chị dâu vừa lau nước mắt, vừa lướt điện thoại mở ra một anh chụp giấy chứng nhận ly hôn. Tôi mím môi nhịn cười, có kẻ ngốc mới dễ dàng bị lừa như vậy. Thấy mẹ tôi không phản ứng, chị dâu vẫn quỳ dưới đất với tay lục lọi cái gì đó trong túi: “Mẹ, tiền cưới con trả lại cho mẹ, chỉ cần mẹ đừng chia rẽ con và anh Việt!” “Mẹ, tiền cưới đều ở trong này, con và anh Việt thật lòng yêu nhau….” Chị dâu móc trong túi ra một cái thẻ ngân hàng đưa cho mẹ tôi, cùng lúc đó cũng có một thứ khác rơi ra. Đó là một cái que thử thai. “Ling Ling, em có?” Anh trai tôi lập tức cầm que thử thai lên, khó tin mà hỏi. Thái độ mẹ tôi cũng lập tức thay đổi, khuôn mặt đang đăm chiêu lại trở nên vui mừng. “Con dâu ngoan, tại sao con không nói cho chúng ta biết sớm hơn? Mau đứng lên, mau đứng lên!” Mẹ cầm thẻ ngân hàng ném ở tr6en giường, sau đó đỡ chị dâu lên. “Con chưa nói cho mọi người là vì muốn mọi người cưới con là yêu thương con, chứ không phải là vì đứa bé trong bụng con.” Chị ta cẩn thận dò hỏi: “Con đòi 30 vạn ltiền cưới là muốn thử xem, con có chọn đúng người hay không.” Que thử thai vừa rơi ra, bọn họ hoàn toàn quên chuyện chị dâu đã tái giá. “Là mẹ chưa tìm hiểu rõ ràng đã trách lầm con, tiền cưới là của con.” Mẹ đem thẻ ngân hàng nhét lại vào tay chị dâu: “A Việt mau dẫn con bé ra ngoài tiếp tục đãi khách, đây là song hỷ lâm môn đó!” “Dạ, vợ ơi đi thôi, đầu gối em có đau không? Là do anh không tốt….” Cứ như vậy, chỉ vài ba câu của chị ta đã thay đổi tình thế. Sau khi hai người đó đi khỏi, tôi nhịn không được mà nói với mẹ: “Mẹ, sao mẹ lại hồ đồ như vậy! Chỉ một tấm ảnh chụp có thể nói lên được điều gì? Chỉ cần lên mạng tìm là có một đống, còn nữa que thử thai cũng có thể làm giả, tất cả là do chị ta đã cố ý chuẩn bị….” “Cho dù chị ta thật sự có thai, thì làm sao chắc chắn đó là của anh con? Cho nên….” Chưa chờ tôi nói xong, mẹ tôi đã giơ tay tát tôi một cái thật mạnh: “Lâm Tịch, mày không muốn anh trai mày sống tốt phải không?” “Mày còn nói bậy nữa một câu nữa, có tin tao xé miệng mày không?” Bà nổi giận đùng đùng mà rời đi, còn tôi bụm mặt đứng sững sờ tại chỗ. Tôi nghiến răng nghiến lợi hồi lâu, mới có thể nuốt cục tức này dô bụng.