「Oaaaa cảm ơn anh Tiểu Cương đã tặng tên lửa, moazz moazz anh nè!」 「Huhu, Tiểu Giai sắp thua PK òi, các anh trai cố lên nha~」 Trần Giai lại đang livestream. Kiếp trước, mỗi ngày tôi đều bị tiếng livestream của cô ta làm phiền đến nỗi không thể nghỉ ngơi tốt, dù đeo tai nghe ngủ cũng không bớt được tiếng ồn. Nhưng hôm nay, lần đầu tiên tôi cảm thấy giọng của Trần Giai khi livestream thật dễ nghe. Tôi đã được tái sinh. Tái sinh trở lại một tuần trước khi thế giới nóng đến đổ sụp. Nhận ra điều này, tôi vội vàng mở tủ lạnh, uống một chai Coca lạnh. Cho đến khi chai rỗng, tôi ợ lên một cái thì những cảm giác bị nắng cháy khô, bị mắc kẹt trong nhựa đường nóng chảy, từng giọt nước trong người dần dần mất đi, những nỗi đau rát bỏng của kiếp trước mới từ từ giảm bớt. Trần Giai vẫn ở bên kia livestream không để ý xung quanh, chen vào lời cảm ơn khi được các anh trai tặng quà. Kiếp trước, cô ta đã dùng chính giọng này để gửi tin nhắn thoại trong nhóm cư dân: 「Có anh chị nào tốt bụng cho em xin một chút đồ ăn được không ạ? Em xin mọi người đó~」 Nói giọng ngọt lịm! Cô ta để hình đại diện là ảnh tự sướng của mình với đôi mắt to, tóc dài uốn xoăn, lộ ngực lấp ló. Vương Vĩnh Chí sống cùng tầng lập tức đáp lời. Tôi không biết hai người họ sau đó đã nhắn riêng gì với nhau. Tôi chỉ biết khi Vương Vĩnh Chí gõ cửa phòng chúng tôi, Trần Giai đã ngay lập tức ra mở cửa. Cô ta ngọt ngào gọi anh ta là「anh」, mặt mỉm cười, nhận lấy hai túi mì sợi. Sau đó, Trần Giai dùng hết sức đẩy tôi ra ngoài. Một tiếng 「ầm」 vang lên, cô ta đẩy tôi ra khỏi cửa trong khi tôi vẫn đang mặc đồ ngủ hai dây. Phía sau tôi là cánh cửa đóng chặt, phía trước là khuôn mặt đầy ý dâm của Vương Vĩnh Chí. Chuyện sau đó.. tôi không dám nghĩ lại. Có lẽ ông trời thương xót, tôi lại có cơ hội sống lại một lần nữa. Lúc này, chỉ còn một tuần nữa là đến tận thế nhiệt độ cao. Kiếp trước tôi không thể nhìn rõ bộ mặt thật của Trần Giai, không những nuôi mà còn cứu một đứa vô ơn. Kiếp này, nếu cô ta muốn chết thì cứ việc chết, đừng kéo theo tôi! Còn Vương Vĩnh Chí, tôi cũng nhất định sẽ không để cho hắn chết toàn thây! Tiếng chuông điện thoại vang lên, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. 「Nhiệt độ cao nhất hôm nay là 43 độ, gần đây liên tục xuất hiện tình trạng nhiệt độ cao bất thường, xin mọi người chú ý chống nắng, chống nóng, hạn chế ra ngoài, trừ khi cần thiết hãy ở nhà.」 Chỉ trong chốc lát, điện thoại đã nhận được không ít tin nhắn cảnh báo nhiệt độ cao. Ở kiếp trước, ban đầu mọi người chỉ nghĩ rằng, nhiệt độ cao chỉ là thời tiết biến đổi trong vài ngày. Cho đến một tuần sau, nhiệt độ vẫn liên tục cao lên, nhiệt độ cao nhất vượt quá 50 độ, người ta đo nhiệt độ mặt đất cao nhất thậm chí còn đạt đến 80 độ. Lúc đó mọi người mới biết, tận thế nhiệt độ cao đã đến. Tôi nhìn điện thoại. Một tuần, có hơi gấp, nhưng cũng đủ rồi. Tôi ra khỏi nhà, không thèm để ý đến Trần Giai nữa. Nhưng Trần Giai lại đuổi theo nói: 「Hứa Lộc, đừng có tích trữ đồ nữa, tớ còn phải livestream nhảy múa, giờ trong nhà chật chỗ lắm rồi!」 Tôi luôn có thói quen tích trữ đồ. Nên ở kiếp trước, trước khi tận thế đến, tôi đã chuẩn bị sẵn ít đồ ăn uống. Vì chiếm khá nhiều chỗ, Trần Giai còn cãi nhau với tôi hai ba lần. Nhưng nếu không có những đồ ăn này, tôi và Trần Giai cũng chẳng trụ nổi nửa tháng. Vậy mà cô ta vừa ăn đồ tích trữ của tôi, vừa vong ơn bội nghĩa. Thực sự là quá độc ác. Lần này, tôi quyết định buông bỏ cái tâm giúp người, nên cũng không cần khuyên cô ta nữa. Tôi chỉ gật đầu, nói với cô ta: 「Biết rồi, sẽ không làm ảnh hưởng đến livestream của cậu đâu.」 Đương nhiên tôi sẽ không mua thêm đồ về nhà nữa. Tôi muốn xem lần này, không có gì cả, cô sẽ sống thế nào. Trong điều kiện cực kỳ nóng, dù có bật điều hòa xuống còn mười mấy độ, cũng phải mất ba tiếng mới có thể hạ nhiệt độ xuống. Lượng điện tiêu thụ tăng mạnh, nguồn điện cung cấp không đủ. Ngành điện lực không có cách nào khác, đành phải cung cấp điện theo khu vực và theo thời gian. Nhiều người đã bị chết nóng ngay trong nhà. Kiếp trước, Trần Giai nằm trong bồn tắm đầy nước, còn tôi ngồi trong thùng nước lớn thì mới khó khăn vượt qua được khoảng thời gian không có điện. Trần Giai, cô thích bồn tắm thì cứ nằm trong bồn tắm đi. Kiếp này, tôi sẽ đi ở biệt thự lớn. Tôi đã thuê một căn biệt thự độc lập trong khu biệt thự cách đây ba cây số. Chủ nhà cả gia đình đều ở nước ngoài, ký hợp đồng xong là có thể vào ở ngay. Tôi nhìn tiền thuê, thật là đắt. Nhưng so với mạng sống, thì chẳng đáng là bao. Tôi còn cần phải cải tạo căn biệt thự để đảm bảo mọi thứ hoàn hảo. Trước tiên là về điện, khu biệt thự khác với nhà cao tầng của tôi, bên này có hệ thống phát điện riêng. Dù ngành điện lực có ngừng cung cấp điện, thì bên này vẫn có thể đảm bảo cung cấp điện. Nhưng tôi không dám đặt hết niềm tin vào phía quản lý. Thời kỳ tận thế, ai cũng lo cho mình, tôi đã từng chứng kiến phần tối tăm nhất của nhân tính. Lúc này, tôi phải suy đoán tất cả mọi người bằng tâm lý xấu nhất. Chỉ có như vậy, tôi mới đảm bảo được bản thân có thể sống sót trong thời kỳ tận thế. Tôi đã lắp thêm các tấm pin năng lượng mặt trời trên mái nhà và khu vườn, còn mua 10 cái máy phát điện. Sau khi lắp xong, tôi thay hết toàn bộ cửa kính của biệt thự thành kính chống đạn, cửa chính cũng được thay thành cửa chống đạn và chống nổ. Người thợ lắp đặt nói với tôi rằng, cánh cửa này còn chắc chắn hơn cả cửa của ngân hàng. Tôi thầm nghĩ như vậy thì có thể yên tâm rồi. Tôi đã trả thêm tiền để trong một ngày mọi thứ được hoàn thành. Căn biệt thự tôi thuê có ba tầng trên mặt đất và hai tầng ngầm dưới đất. Ngay cả trong điều kiện nóng như hiện tại, tầng hầm thứ hai vẫn chưa quá nóng. Nhưng chưa quá nóng vẫn còn xa mới đủ. Tôi đã mất ba ngày để lắp đặt một hệ thống làm mát tuần hoàn toàn căn ở tầng hầm thứ hai. Hệ thống quạt gió chạy khắp căn nhà, gió lùa mát rượi giống như lúc còn nhỏ ở quê, thật là dễ chịu. Điều này còn thoải mái hơn nhiều so với việc bật điều hòa. Tiếp theo, là tích trữ hàng hóa. Tôi đã đi mua đủ lượng dầu diesel để đảm bảo máy phát điện hoạt động bình thường. Rồi đến gạo, mì, dầu, thịt lợn, bò, cừu, cá, các loại thực phẩm đông lạnh, cơm tự hâm nóng, lẩu tự hâm nóng và các loại thức ăn nhanh khác. Tôi đã thuê một chiếc xe bán tải lớn, đi tới đi lui ba lần mới chở hết được về. Khi trở lại biệt thự, năm chiếc tủ đông lớn mà tôi đặt trên các trang web khác nhau cũng đã được giao đến. Sau khi sắp xếp mọi thứ xong, thời gian đã là giữa đêm khuya. Lúc này tôi mới có thời gian kiểm tra điện thoại. 「Hứa Lộc, mấy ngày nay cậu đi đâu vậy?」 「Cơm cũng không nấu, tớ sắp chết đói rồi.」 「Nhà hết điện rồi, sao cậu không đóng tiền điện vậy?」 Trần Giai đã gửi cho tôi mấy tin nhắn, giọng điệu chỉ huy, hoàn toàn khác với cách nói chuyện ngọt ngào với các đại gia trong phòng livestream. Tôi không để ý đến cô ta, tắt âm điện thoại và đi ngủ.