TÔI ĐỠ ĐẺ CHO TIỂU TAM
Chương 5
7
Một tháng sau, tôi và Lục Hoắc Đình tổ chức hôn lễ ở kinh thành.
Lục Chấn Phong có phần ngạc nhiên trước quyết định cưới tôi của anh ấy, dù sao tôi cũng là vợ cũ của Lục Tinh Nghiêu, nghe ra không mấy hay ho.
Thế nhưng, Lục Hoắc Đình lại không ngần ngại mà nói thẳng với ông ấy: nếu không đồng ý, anh ấy sẽ không bao giờ kết hôn nữa.
Lục Chấn Phong đành ôm ngực, trầm ngâm hồi lâu rồi cuối cùng cũng gật đầu. Ông chỉ nói với anh một câu đầy ý nghĩa: “Bố biết con oán bố vì chuyện của mẹ con, nhưng năm xưa bố không hề cố ý phản bội. Nếu có thể, bố không mong gì hơn ngoài việc nửa đời còn lại của con được hạnh phúc.”
Lục Hoắc Đình siết chặt tay tôi, đôi mắt ánh lên một tầng ẩm ướt.
Vào ngày cưới, Lục Tinh Nghiêu và Lâm Uyển cũng đến, nhưng họ không có thiệp mời nên chẳng thể bước vào khách sạn.
Đến tận khi tiệc cưới kết thúc, Lục Tinh Nghiêu chặn tôi ở cửa, trên gương mặt đượm vẻ u sầu, anh ta hỏi tôi vì sao, cứ như tôi mới là người phản bội.
“Tại sao ư? Anh không phải từng nói rằng muốn trở thành người thừa kế nhà họ Lục để tôi được sống sung túc sao?”
“Thật ra, cũng không cần phiền đến vậy, bây giờ tôi chính là phu nhân của thái tử gia nhà họ Lục rồi.”
“Còn anh, đứa con hoang cùng bà mẹ tiểu tam của anh, cứ tiếp tục sống lén lút trong xó xỉnh mà thôi.”
Những gì anh càng khao khát, tôi sẽ càng muốn hủy diệt nó.
Hai tháng sau khi kết hôn, Lục Hoắc Đình mời một nhóm chuyên gia phụ sản hàng đầu thế giới đến để khám cho tôi.
Là một bác sĩ phụ sản, tôi hào hứng đến nỗi suốt đêm không chợp mắt.
Dù không hy vọng được chữa trị, nhưng có thể trao đổi học hỏi trực tiếp với các chuyên gia trong và ngoài nước là điều mà tôi hằng mơ ước.
Nửa năm sau, nhà họ Lục công bố tin tức tôi đã mang thai.
Lục Tinh Nghiêu và Lâm Uyển mấy lần dẫn cặp song sinh của họ đến tìm, nhưng đều bị bảo vệ chặn lại từ ngoài cổng.
Lục Chấn Phong thậm chí còn không thèm gặp bọn họ.
Nghe tin tôi mang thai, hai con người kia liền mất bình tĩnh, nhảy ngược lên vì tức giận, cuối cùng bị Lục Chấn Phong cảnh cáo thẳng thừng.
Vài tháng sau, tôi hạ sinh một bé trai.
Trong tiệc đầy tháng của con, Lục Chấn Phong chính thức giao lại nhà họ Lục cho Lục Hoắc Đình, còn mình thì lui về hậu trường an hưởng tuổi già.
Sau hơn một năm bước chân vào nhà này, tôi cũng đã nhìn ra được rằng, Lục Chấn Phong vẫn còn tình cảm với người vợ đầu tiên.
Việc ông không giao tập đoàn cho Lục Hoắc Đình là vì sợ anh vì hận thù mà mang nhà họ Lục đồng quy vu tận. Giờ đây, khi anh đã lập gia đình, có con, tính cách ngày càng chững chạc và điềm đạm, Lục Chấn Phong cũng an tâm lui về nghỉ ngơi.
8
Một lần nữa gặp lại Lục Tinh Nghiêu, anh ta trông tiều tụy không ít.
Nghe nói sau khi Lục Hoắc Đình tiếp quản nhà họ Lục, anh ấy đã thu hồi căn biệt thự của Lâm Uyển, cắt trợ cấp hàng tháng của họ, và ngầm gửi tín hiệu đến công ty của Lục Tinh Nghiêu rằng anh ta đã không còn quan hệ gì với nhà họ Lục nữa.
Hiện giờ, để nuôi cặp song sinh quý báu của mình, Lục Tinh Nghiêu sống chật vật từng ngày, không còn thời gian mơ tưởng đến vị trí người thừa kế nhà họ Lục.
“Hạ Chi Chi, rốt cuộc cô muốn gì? Tôi có lỗi gì với cô mà cô lại dồn ép tôi đến thế này?”
Đúng là Lục Tinh Nghiêu vẫn chưa hiểu chuyện.
“Anh chẳng làm gì đúng với tôi cả.”
“Còn nữa, phần lớn trên đời này là con nhờ mẹ mà có phước, chứ không phải mẹ dựa vào con để đổi vận đâu. Đừng tạo nghiệp nữa, đừng nghĩ đến việc lấy con cái để đổi lấy tương lai.”
Tôi chẳng muốn nói thêm với anh ta làm gì, về nhà dỗ con trai tôi vẫn hơn.
Từ phía sau, tiếng gào thét của Lục Tinh Nghiêu vang lên: “Ông trời bất công với tôi!”
“Ông trời bất công với tôi!”
…
Nghĩ đến đứa con gái bị Lục Tinh Nghiêu ruồng bỏ, tôi nghĩ rằng ông trời vẫn còn quá khoan dung với anh ta! Một kẻ hờ hững với sinh mạng như thế thì lấy tư cách gì để chất vấn ông trời chứ?
9
Nửa năm sau, trong một bữa cơm, Lục Hoắc Đình đột nhiên nhắc đến Lục Tinh Nghiêu và Lâm Uyển.
"Lục Tinh Nghiêu chết rồi, còn Lâm Uyển thì phát điên."
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhưng không hề cảm thấy buồn.
Lục Hoắc Đình nhẹ nhàng đút miếng bít tết đã cắt sẵn cho tôi, giọng điệu bình thản như không có gì quan trọng: "Em còn nhớ Hình Châu Châu đã sinh con gái cho Lục Tinh Nghiêu không?"
Tôi vừa nhai miếng bít tết, vừa gật đầu.
"Năm đó, Lục Tinh Nghiêu làm việc quá tuyệt tình, không chỉ ruồng bỏ mà còn không để lại một xu nào, con cũng mặc kệ, chẳng đoái hoài."
"Đứa bé thể trạng không tốt, sau này lại thiếu tiền điều trị, không lâu sau thì mất."
Tay tôi khẽ run khi đang cầm dao nĩa, trong lòng bất giác dâng lên cảm giác khó chịu khi nhớ đến tiếng khóc yếu ớt của đứa bé ngày chào đời.
"Hình Châu Châu đã chạy khắp nơi vay tiền để cứu con, sau khi đứa bé mất, tinh thần cô ta không còn ổn định."
"Cô ta mang theo tro cốt của con đến tìm Lục Tinh Nghiêu, đúng lúc bắt gặp anh ta đang bế con dạo bước dưới lầu. Hình Châu Châu bị kích động, liền rút dao đâm chết anh ta."
"Sau khi biết chuyện, ngày hôm sau Lâm Uyển cũng phát điên."
Tôi thở dài một hơi, tự dưng mất hết cả khẩu vị, trong lòng đầy những cảm xúc lẫn lộn.