Tôi vừa kết thúc chuyến công tác sớm hơn dự kiến, còn chưa kịp về nhà thì đã bị triệu tập khẩn cấp về bệnh viện. “Bác sĩ Hạ, sản phụ mang thai 31 tuần, hiện đã vỡ ối, cơn co tử cung rõ ràng…” Vừa nghe y tá tường thuật tình hình, tôi vừa nhanh chóng thay đồ, rửa tay và khử trùng. Trong phòng chờ sinh, một người phụ nữ trẻ đau đớn túm lấy tay người đàn ông, vừa khóc vừa rên rỉ. “Anh ơi, em đau lắm… Em sắp đau đến chết mất rồi!” Người đàn ông xót xa an ủi cô ta không ngừng, nhẹ nhàng hôn từng cái lên tay cô. Cảnh tượng này thật sự cảm động… nếu người đàn ông đó không phải là chồng của tôi. ….. Tim tôi đập thình thịch, cảnh tượng trước mắt liên tục va đập vào trí óc, làm tôi choáng váng. Tôi cố gắng hít thở sâu, dồn hết sức kìm nén cơn giận dữ đang bùng lên trong lòng. “Chuyển sản phụ vào phòng sinh, người nhà ra ngoài hết!” Nghe tôi nói, y tá nhanh chóng tiến đến và yêu cầu người nhà ra ngoài. Tôi quay lưng lại, gắng gượng nuốt ngược nước mắt. Lục Tinh Nghiêu hoàn toàn không nhận ra tôi, thậm chí anh ta cũng chẳng nhận ra giọng nói của tôi, toàn tâm toàn ý chỉ quan tâm đến người phụ nữ trước mặt. “Vợ ơi, em cố lên nhé, chồng sẽ đợi ngoài kia!” “Anh tin em và con! Yêu em nhiều!” Những lời Lục Tinh Nghiêu lớn tiếng nói, cùng với những tiếng "chồng", "vợ" vang lên, cứ như từng mũi dao đâm vào ngực tôi, đau đến tê tái. Tôi chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, anh ta lại gọi một người phụ nữ khác là vợ ngay trước mặt tôi như thế. Cô đỡ đẻ Lâm Mai khiếp sợ nhìn tôi, rồi lại quay sang nhìn Lục Tinh Nghiêu, vẻ mặt đầy ngỡ ngàng và không tin nổi. Tôi nhẹ lắc đầu với cô ấy, sau đó quay người bước vào phòng sinh. Dù rất muốn xông đến và xé nát hai kẻ khốn nạn này, nhưng tôi không thể làm vậy. Tôi là bác sĩ, đạo đức nghề nghiệp không cho phép tôi bỏ mặc họ vào lúc này. Họ có thể không có giới hạn, nhưng tôi thì có. “Nào, nghe theo chỉ dẫn của tôi nhé, nằm xuống, hai tay ôm gối, hít thở sâu.” “Khi nào tôi bảo rặn thì giữ hơi mà rặn, khi nào bảo thả lỏng thì thả lỏng, hiểu không?” Tôi cố gắng giữ giọng bình ổn, không để bất kỳ cảm xúc cá nhân nào lộ ra. “A! Đau quá! Có nhanh lên được không!” “Tôi muốn gặp chồng! Gọi chồng tôi vào đây!” “Tôi sắp đau chết mất rồi! Aaaaa!” Người phụ nữ hoàn toàn không nghe lời chúng tôi, cứ la hét mãi không thôi, bất chấp việc Lâm Mai đã nhắc rằng việc này sẽ làm cô ấy mất sức, gây bất lợi cho quá trình sinh nở. Sự không hợp tác của cô ta kéo dài thời gian sinh, cho đến khi Lâm Mai cảnh báo rằng nếu tiếp tục như vậy, đứa bé có thể thiếu oxy và gặp nguy hiểm, cô ta mới chịu ngừng kêu la. Cuối cùng, đứa trẻ cũng chào đời, tiếng khóc yếu ớt nhưng lại như tiếng sấm vang lên bên tai tôi. Chồng tôi đã có con rồi, nhưng mẹ của đứa trẻ ấy lại không phải là tôi. “Là trai hay gái?” Người phụ nữ quên cả cơn đau, ngay lập tức nhìn về phía đứa trẻ đầy máu, trong mắt tràn đầy hy vọng. “Là con gái. Chị nhìn xem. Đứa bé sinh non nên cần được chuyển gấp đến khoa sơ sinh.” Nữ hộ sinh bế đứa bé qua, nhưng người phụ nữ kia không hề muốn bế con, cô ta lẩm bẩm: “Sao lại là con gái… Sao lại… chắc chắn là nhầm rồi…” Lâm Mai nhíu mày, hơi khó chịu: “Thời buổi nào rồi mà còn trọng nam khinh nữ. Không nhầm đâu, trong phòng sinh này chỉ có mỗi chị là sản phụ thôi.” “Không! Tôi muốn gặp chồng! Không được!” Người phụ nữ kích động, bị Lâm Mai và y tá nhỏ giữ chặt lại. “Nhau thai vẫn chưa ra, vết thương cũng chưa khâu, chị chưa thể cử động được đâu.” Hai mươi phút sau, tôi đưa tay vào để từ từ bóc tách nhau thai ra. Nếu như sinh con đã là một cơn đau tột cùng, thì việc bóc tách nhau thai bằng tay lại giống như một cực hình. Người phụ nữ không còn nghĩ đến việc gọi chồng nữa, tiếng hét đau đớn của cô ta vang vọng khắp phòng sinh. Khi tôi lấy được nhau thai còn đẫm máu ra ngoài, cô ta đã hoàn toàn kiệt sức, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, không thể hét nổi nữa. “Bây giờ tôi sẽ khâu vết thương, cố chịu thêm một chút.” Mỗi mũi kim đều khiến người phụ nữ kia đau đến run rẩy, nhưng đối diện với cô ta, tôi thực sự không thể nói lời an ủi nào. Không mắng chửi thậm tệ đã là sự nhẫn nhịn lớn nhất của tôi. Thậm chí tôi còn nghĩ, có lẽ ông trời cũng không nhìn nổi, mới để cô ta phải chịu đựng nỗi đau này. Sau khi quá trình sinh hoàn tất, tôi nhìn vào thông tin cá nhân trên đơn của ngời phụ nữ kia, ngẩn ngơ hồi lâu. Họ tên: Hình Châu Châu, hai mươi tuổi. Trên phần ký tên của người nhà, đập vào mắt tôi là ba chữ: Lục Tinh Nghiêu. Hai mắt tôi cay xè, ngực như bị đè nặng, yếu ớt tựa vào tường. “Chồng ơi, xin lỗi... Em sẽ cố gắng sinh thêm lần nữa, lần sau nhất định sẽ là con trai.” Hình Châu Châu sắc mặt nhợt nhạt, cô ta nắm chặt tay Lục Tinh Nghiêu, giọng đầy sự cẩn trọng và tủi thân. Tôi núp sau cánh cửa, tự hành hạ bản thân khi nhìn cảnh tượng trước mắt, để cho nỗi đau thiêu đốt con tim, đau đớn như bị dao cắt. Trên khuôn mặt Lục Tinh Nghiêu không có chút gì là niềm vui của một người lần đầu làm cha, ngược lại còn hiện rõ vẻ thất vọng và thiếu kiên nhẫn. “Đứa bé không khỏe lắm, tôi phải đến khoa sơ sinh. Người giúp việc sẽ đến ngay, em cứ về phòng nghỉ ngơi trước đi.” Nói xong, anh ta quay lưng bước đi, không hề tỏ ra một chút thương tiếc đối với người phụ nữ vừa sinh con cho mình. Yêu nhau năm năm, kết hôn ba năm, giờ đây tôi mới nhận ra rằng, tôi chưa bao giờ thực sự hiểu người đàn ông này. Trước mặt tôi, Lục Tinh Nghiêu luôn là một người dịu dàng, biết quan tâm, chưa từng nói nặng lời với tôi. Anh ta nhớ sinh nhật của tôi, nhớ tất cả những ngày kỷ niệm, biết tôi thích hoa gì, thích món ăn nào, thỉnh thoảng còn tạo những bất ngờ lãng mạn nhỏ. Trong mắt mọi người, anh ta là người chồng hoàn hảo. Tôi cũng từng nghĩ rằng chúng tôi sẽ mãi yêu nhau đến già, nắm tay nhau suốt cuộc đời. Nhưng sau lưng tôi, Lục Tinh Nghiêu không chỉ sinh con với người phụ nữ khác, anh ta còn bỏ mặc cô ta một mình trong phòng bệnh sau khi sinh, chỉ vì đứa trẻ sinh ra là con gái. Lúc này, tôi chỉ cảm thấy lạnh sống lưng. Suốt tám năm qua, Lục Tinh Nghiêu đã giấu đi sự vô tình lạnh lùng của mình một cách hoàn hảo đến mức người đầu gối tay ấp như tôi đây cũng không hề hay biết. Thực ra, bốn năm trước, chúng tôi từng có một đứa con. Khi biết tôi mang thai, Lục Tinh Nghiêu vui mừng như một đứa trẻ, cầm tờ kết quả xét nghiệm mà cười suốt nửa giờ. Chúng tôi vội vàng đẩy sớm ngày cưới, mong ngóng đứa trẻ này chào đời trong niềm hân hoan. Mỗi ngày, Lục Tinh Nghiêu đều cầm điện thoại, so sánh từng thứ cho đứa con, từ giường cũi, xe đẩy đến cả đôi tất và khăn sữa, thứ gì cũng phải chọn loại tốt nhất. Thậm chí, tôi còn thấy anh ta thật cuồng nhiệt, chỉ biết ngả mũ chịu thua. Từng chút một, căn nhà được lấp đầy, đó là khoảng thời gian tôi hạnh phúc nhất. Thế nhưng, tiếc là chúng tôi không giữ được đứa bé. Khi tôi mang thai tám tháng, Lục Tinh Nghiêu có xích mích với vợ của cha mình. Người phụ nữ cao ngạo đó, sau khi phát hiện chồng mình ngoại tình và có một đứa con riêng đã trưởng thành thì đã mất kiểm soát, lái xe đâm thẳng vào Lục Tinh Nghiêu. Trong lúc hoảng loạn, tôi vô thức đẩy anh ta ra, nhưng cái đẩy đó đã khiến tôi mất đi đứa con của mình mãi mãi, thậm chí có thể không bao giờ có thể sinh con được nữa. Khi tôi tỉnh lại, Lục Tinh Nghiêu khóc đỏ cả mắt, gần như ngất đi. Tôi đưa tay vuốt ve bụng phẳng lì của mình, cảm thấy như cả linh hồn bị rút cạn, ngồi thẫn thờ, không phản ứng gì dù họ nói với tôi điều gì đi chăng nữa. Lục Tinh Nghiêu sợ hãi, ngày đêm ở bên tôi, nói rằng dù có hay không có con, chúng tôi vẫn sẽ ở bên nhau mãi mãi. Tôi đã tin. Dù biết rõ anh ta rất khao khát có một đứa con. Nhưng thực tế đã chứng minh, lời thề của đàn ông là thứ rẻ mạt nhất trên đời. Tôi bận rộn đến tối mịt, xong ca phẫu thuật cuối cùng và mệt mỏi về căn nhà đã lâu không trở về. Khi mở cửa, tôi nghĩ mình đã nhầm nhà. Tôi lùi lại để nhìn số nhà, rồi chắc chắn rằng đây chính là ngôi nhà của tôi và Lục Tinh Nghiêu. Lúc này, tôi thậm chí không biết đây có còn là nhà mình nữa không. Trên ghế sô pha là những gối ôm hình thú mà tôi chưa từng thấy, trên bàn là cặp ly đôi in hình Lục Tinh Nghiêu và Hình Châu Châu ôm nhau. Rèm cửa và khăn trải bàn ấm áp tôi đã tự tay chọn trước khi kết hôn đều bị thay bằng những họa tiết hoạt hình tinh nghịch. Ảnh cưới trên tường đã bị gỡ xuống, thay vào đó là ảnh thai sản của Hình Châu Châu. Ngôi nhà quen thuộc này tràn ngập dấu vết của người khác. Tôi loạng choạng bước vào phòng ngủ, trên giường là bộ chăn ga hoa nhỏ tôi mua năm ngoái, cuối giường lại là chiếc váy ngủ lụa không phải của tôi. Chăn gối rối tung, giấy ăn vứt khắp nơi và vài thứ trên tủ đầu giường trắng trợn nhắc nhở tôi về những gì Lục Tinh Nghiêu và Hình Châu Châu đã làm trên giường cưới của tôi. Cơn buồn nôn ập tới, tôi lao vào nhà vệ sinh và nôn ra. Đến khi dạ dày rỗng không còn gì, tôi mới lảo đảo đứng dậy. Ngôi nhà từng ấm áp giờ khiến tôi buồn nôn đến mức không thể chịu đựng thêm một giây nào. Tôi lôi vali ra, định mang đồ của mình đi. Nhưng khi mở tủ quần áo, đủ màu sắc chen chúc trong đó, không có lấy một món đồ nào là của tôi. Tôi lần mò tìm kiếm từng phòng, cuối cùng phát hiện dấu vết tồn tại của mình ở phòng chứa đồ. Đồ của tôi bị nhét tạm bợ vào mấy chiếc hộp, vứt ở góc phòng. Trên đống đồ là một chú gấu bông màu trắng. Đó là món quà đầu tiên Lục Tinh Nghiêu tặng tôi khi chúng tôi ở bên nhau. Tôi trân trọng đặt nó ở đầu giường, bọc trong lồng kính, sợ làm bẩn. Lục Tinh Nghiêu từng cười tôi, nói rằng chỉ là con gấu bông, nếu thích anh có thể mua cả xe cho tôi. Tôi đã cười nói rằng nó không giống vậy, đây là kỷ niệm tình yêu của chúng tôi, là chứng nhân cho tình yêu ấy, là món quà độc nhất vô nhị trên đời. Nhưng bây giờ nó bị vứt vào đống đồ bừa bãi, đầy bụi bẩn, lông trắng đã nhuốm màu xám xịt. Tôi bước tới, ôm lấy nó, nhẹ nhàng phủi bụi, mới phát hiện một tay gấu đã bị xé rời. Tôi không thể kìm nén nữa, ôm lấy cánh tay bị đứt của con gấu và ngồi bệt xuống đất, khóc nức nở, dùng nước mắt gột rửa cuộc hôn nhân đã vỡ vụn và bẩn thỉu này. Tôi không hiểu nổi, chỉ mới đi công tác sáu tháng, mà khi về thì gia đình đã không còn. “Có ai biết tại sao giường 38 lại sinh sớm không?” “Đêm qua tôi trực, bác sĩ hỏi lý do, các bạn đoán thử xem?” “Do quan hệ vợ chồng quá mạnh bạo đấy. Kỳ quái chưa, sắp sinh rồi mà không nhịn được sao?” “Cô gái đó mới hai mươi tuổi, chồng thì ba mươi rồi, liệu có phải thật là vợ chồng không? Tôi thấy chẳng giống.” “Cũng lạ là, chẳng thấy người nhà nào khác ngoài chồng cô ấy. Nếu là vợ chồng thật, bà nội hay bà ngoại gì của đứa bé chắc đã đến lâu rồi.” Mấy thực tập sinh đang bàn chuyện phiếm. Lâm Mai đi ngang qua, nhìn thấy tôi đứng cạnh quầy y tá, liền quát: “Đừng tán gẫu nữa, mau làm việc đi.” “Giường 38, là… người nhà của chị…” Lâm Mai ngập ngừng. “Là tiểu tam. Tôi biết.” “Chị ổn chứ?” Tôi lắc đầu. Có ổn thì sao, tôi có thể làm gì đây? Đến tìm Lục Tinh Nghiêu mà chất vấn anh ta vì sao phản bội tôi? Hay kéo tiểu tam ra đánh nhau? Tôi không làm được. Đồ đã dơ thì bỏ thôi, chất vấn có ích gì. Mất tình yêu rồi, tôi không thể mất luôn công việc. Tôi đeo khẩu trang, đi theo trưởng khoa kiểm tra từng phòng, đến giường 38, câu đầu tiên Hình Châu Châu nói là hỏi khi nào cô ta có thể sinh con lần nữa. Câu hỏi táo bạo đó khiến các giường bên cạnh đều quay đầu nhìn. Trưởng khoa xem xét hồ sơ, cau mày. “Kiểm tra cho thấy, thành tử cung của cô rất mỏng, niêm mạc tử cung cũng bị tổn thương nặng, có phải cô từng nạo phá thai nhiều lần không?” Giọng ông nghiêm nghị, mặt đầy vẻ trách móc. Tôi biết, ông rất ghét những người không biết trân trọng sức khỏe, nhiều lần phá thai mà không chịu phòng tránh. “Dạ… đúng là có vài lần. Thế có ảnh hưởng đến việc mang thai lần sau không ạ?” Hình Châu Châu hơi run rẩy, dường như rất lo lắng. “Hiện tại, khả năng có thai lần nữa rất thấp, cụ thể phải chờ cơ thể hồi phục rồi kiểm tra lại. Cô mới sinh xong, tốt nhất là nên tránh thai hai năm.” Mặt Hình Châu Châu tái mét, giọt lệ chảy dài trên gương mặt nhỏ nhắn, tội nghiệp. Ba ngày sau khi trở về, tôi tình cờ gặp Lục Tinh Nghiêu trước cổng bệnh viện. Anh ta đang gọi điện, đến khi cách tôi chỉ ba bước mới thấy tôi đứng đối diện. Tôi cười chua chát, từng có thời gian, dù ở bến xe đông đúc, anh ta cũng có thể nhận ra tôi ngay lập tức. Còn bây giờ tôi đứng ngay trước mặt Lục Tinh Nghiêu, anh ta vẫn không thấy. Là hết yêu rồi phải không? Không còn trong lòng, trong mắt cũng không thấy. Lục Tinh Nghiêu sững lại, thậm chí còn không nhận ra điện thoại rơi xuống đất. “Sao vậy? Thấy em về không vui sao?” Tôi cắn chặt móng tay, đau nhói để không mất kiểm soát. “Vợ… em… em về từ bao giờ thế?” Anh ta bối rối, lắp bắp, khuôn mặt đầy vẻ hoảng sợ. “Vừa về thôi. Bệnh viện bận nên em ghé trước. Còn anh, sao lại ở đây?” Tôi nói xong, anh ta thở phào một cái, đưa tay định ôm tôi. “Chào mừng em về, anh nhớ em lắm.” Nếu không biết chuyện Lục Tinh Nghiêu phản bội, giờ tôi chắc đã vui vẻ lao vào vòng tay anh ta. Sáu tháng qua, tôi nhớ anh ta, nhớ nhà của chúng tôi. Nhưng lúc này khi anh ta đưa tay ra, tôi chỉ thấy ghê tởm, bản năng lùi lại một bước. “Đang ở bệnh viện, chú ý một chút.” Lục Tinh Nghiêu ngạc nhiên, bàn tay lơ lửng vài giây rồi đành rút về. “Anh có khách hàng không khỏe, đến thăm một chút rồi phải về công ty.” “Em vào làm đi, tối mình gặp nhau nhé.” Nói xong, anh ta chạy đi, tôi nhìn bóng lưng Lục Tinh Nghiêu, chỉ thấy thật nực cười. Trở về công ty gì chứ, chắc là về nhà sửa lại mọi thứ. Không biết khi phát hiện đồ của tôi không còn trong kho, anh ta sẽ phản ứng thế nào. Một chuỗi ca phẫu thuật khiến trời tối đen khi tôi bước ra. Điện thoại có hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ, toàn bộ từ Lục Tinh Nghiêu. “Vợ ơi, em hãy nghe máy đi, làm ơn hãy nghe máy.” “Em đã về nhà đúng không? Đồ của em sao không thấy nữa?” “Anh có thể giải thích, không phải như em nghĩ đâu.”