1
"Mọi người có muốn thư giãn một chút không?"
"Tôi có một người bạn vừa mở phòng phát trực tiếp, cô ấy nhảy rất đẹp, mong mọi người ủng hộ."
"Tôi đã thuê cả một rạp chiếu phim riêng, mọi người có thể cùng xem và đóng góp ý kiến."
Nghe tiếng reo hò vui vẻ của mọi người, tôi nhận ra mình đã sống lại.
Tiết Hoan khoác tay tôi.
"Lệ Lệ, cho tớ mượn chứng minh thư nhé. Tớ không muốn bạn thân biết là tớ lén nạp tiền cho cô ấy đâu, cứ dùng chứng minh thư của cậu để thuê phòng là được. Cậu yên tâm, tiền thuê phòng tớ sẽ chuyển cho cậu sau."
Tôi thấy buồn nôn, giật mạnh tay ra khỏi tay cô ta. Nỗi đau đớn khi phải chết dần chết mòn ở kiếp trước vẫn còn rõ mồn một.
Kiếp trước, Tiết Hoan dẫn bọn họ đến rạp phim riêng xem phát trực tiếp khiêu gợi, chỉ là cái cớ để thuê phòng. Thực chất là lén dùng thông tin của tôi để đăng ký tài khoản trên những trang web nhỏ. Cho đến khi cảnh sát tìm đến, tôi mới nhận ra mình đã bị lừa.
Khi tôi tìm Tiết Hoan, yêu cầu cô ta giải thích rõ với cảnh sát, cô ta lại ngã vào lòng bạn trai tôi.
"Lệ Lệ à, cô gái trong video đeo mặt nạ, cậu không thể chỉ dựa vào đôi chân dài mà khẳng định đó là tớ được! Thân hình tớ đẹp cũng không phải là lý do để cậu vu khống tớ."
Bạn trai tôi lạnh lùng nhìn tôi.
"Cố Lệ Lệ, tự cô muốn đi đường tắt, kiếm tiền nhanh! Cô nên biết điều một chút, dù cô có cởi hết ra cũng không kiếm được một phần nghìn gia sản của Hoan Hoan đâu!"
Trong lúc cãi vã, bạn cùng phòng đã lấy bình hoa đập vỡ đầu tôi. Mọi người không quan tâm đến việc tôi sống chết ra sao, ngược lại còn giơ điện thoại lên và chú thích:
[Sự sụp đổ của một ngôi sao khiêu z ă m thế hệ mới, ảnh đã chỉnh sửa không che, V50 nhận ảnh riêng tư.]
Nhớ lại nỗi đau đớn và nhục nhã ở kiếp trước, tôi căm hận đến nghiến răng.
Chưa kịp phản ứng, bạn trai Vương Dương đã giật lấy túi xách từ tay tôi, thành thạo lấy ra chứng minh thư rồi đưa cho Tiết Hoan. Tôi không nói hai lời, giật lại ngay.
Thấy tôi không hợp tác, Vương Dương nhìn tôi đầy khinh bỉ.
"Chỉ là mượn chứng minh thư một chút thôi, hơn nữa tiền người ta tự bỏ ra, em có cần phải như vậy không?"
Tiết Hoan ôm chầm lấy tôi, cười nói:
"Lệ Lệ, không phải cậu muốn giành lấy thể diện trước mặt cha mẹ sao? Mua nhà cần có sao kê ngân hàng, lần thuê phòng này tốn gần một vạn, dù sao đối với một sinh viên thì cũng là khoản chi tiêu lớn. Nếu cậu không yên tâm, tớ chuyển luôn một vạn vào WeChat cho cậu nhé, số tiền thừa coi như mời cậu, được không?"
Lời nói của Tiết Hoan nghe như đều vì tôi mà lo nghĩ. Kiếp trước tôi thật sự tin lời cô ta, cảm động rơi nước mắt mà đưa chứng minh thư. Bây giờ tôi sẽ không ngốc như vậy nữa.
"Không cần đâu, mua nhà đúng là cần xem sao kê, nhưng còn phải xem có công việc ổn định không, tất cả sao kê đối với tôi đều vô dụng. Hơn nữa, tiền sinh hoạt cộng với việc làm thêm của tôi đủ để tôi sống tốt rồi, tôi hoàn toàn không ham thích chút tiền thưởng của cậu đâu."
2
Tiết Hoan ngay lập tức sững người, vẻ mặt vô cùng ngượng ngùng. Vương Dương xót xa vỗ vai Tiết Hoan.
"Cô ta đúng là điên rồi! Lời hay ý đẹp gì cũng không hiểu, lòng tốt của em không đáng phí cho loại người như vậy."
Nói xong, anh ta nhìn tôi đầy khinh miệt.
"Cố Lệ Lệ, cô đúng là không biết điều! Hoan Hoan việc gì cũng nghĩ cho cô, cô không biết ơn cũng được, còn nói ra những lời tổn thương người khác."
Tôi bật cười.
"Ý tốt lớn như vậy, tôi không dám nhận đâu!"
Vừa dứt lời, đôi mắt Tiết Hoan đỏ ngầu. Vương Dương xót xa không chịu nổi, lao lên tát tôi một cái.
"Cố Lệ Lệ, đây là do cô tự chuốc lấy! Bây giờ lập tức xin lỗi Hoan Hoan! Tôi còn có thể xem xét tha thứ cho cô, nếu không đừng trách tôi không nghĩ tình xưa nghĩa cũ mà chia tay cô."
Trước đây chỉ cần nghe anh ta nói chia tay, dù không phải lỗi của tôi, tôi cũng sẽ không do dự mà xin lỗi. Việc gì tôi cũng đứng ở góc độ của anh ta mà suy nghĩ. Bây giờ tôi mới hiểu, nếu một người không yêu bạn, ngay cả việc hít thở của bạn cũng là sai trái.
Nhìn bọn họ diễn trò mặt trắng mặt đen, tôi tiện tay cầm bình hoa đập vào đầu Vương Dương. Theo máu chảy ra từ trán, tôi cười. Diễn trò mặt trắng mặt đen gì, bây giờ là mặt đỏ rồi.
"Không phải anh chia tay tôi, mà là tôi chia tay anh, từ giờ trở đi, tôi với anh một đao hai đoạn! Anh tưởng tôi thèm ở bên cạnh đồ dưa chuột thối như anh sao, chỉ có Tiết Hoan là không sợ bị bệnh thôi!"
Vương Dương che vết thương trên đầu, khó tin nhìn tôi.
"Cố Lệ Lệ, tôi thấy cô thật sự điên rồi, tôi với Hoan Hoan trong sạch, đến lượt cô ở đây năn nói dơ bẩn sao? Cô tâm địa dơ bẩn nên nhìn cái gì cũng dơ bẩn."
Tiết Hoan lấy khăn giấy che vết thương cho Vương Dương, khóc như mưa.
"Lệ Lệ, cậu vốn không thích tớ, tớ thề với cậu, từ nay về sau nhất định sẽ tránh xa anh Dương, chỉ mong cậu đừng làm tổn thương anh ấy nữa, tim tớ thật sự rất đau."
Vương Dương lau máu trên mặt.
"Hoan Hoan, đừng cầu xin cô ta! Vết thương nhỏ này chưa đến mức lấy mạng anh đâu. Nói cho cùng, cô ta chỉ là tham lam! Thấy em cho không đủ nhiều, cô ta là người thế nào, anh còn không biết sao."
Những bạn học nam xung quanh đồng loạt phụ họa.
[Không biết kiếp trước tích phúc gì mà may mắn gặp được bạn cùng phòng như Tiết Hoan, tôi thấy đúng là ăn cháo đá bát, lúc nào cũng có mấy kẻ vô ơm không biết đủ.]
[Tôi thấy cô ta chỉ là ghen tị với Tiết Hoan thôi, thân hình đẹp, mặt mũi cũng xinh, lại là thiên kim tiểu thư nhà giàu. Không như cô ta, cả đời vất vả cũng không bằng một ngón tay của người ta, trong lòng không phải là không cân bằng sao?]
[Chúng ta là bạn học bao nhiêu năm, cô ta làm lớp trưởng, không những không giảm bớt gánh nặng cho chúng ta, còn liên tục gây áp lực, làm chúng ta ai cũng lo lắng mất ngủ.]
[Không như Hoan Hoan, thường xuyên dẫn chúng ta đi thư giãn, chúng ta không thích cậu ấy thì thích ai?]
Đầu học kỳ mới, bọn họ cảm thấy mình lười biếng, chủ động xin tôi gây áp lực cho bọn họ. Vì không chịu nổi sự nài nỉ, tôi đã đồng ý. Tôi hy sinh thời gian rảnh để tổng hợp những điểm quan trọng trong bài học cho bọn họ, lại còn giám sát bọn họ hoàn thành luận văn tốt nghiệp.
Nhìn mọi người đi du lịch khắp nơi, tôi hâm mộ khó tả, cuối cùng vẫn cúi đầu làm việc, hoàn thành lời hứa của mình với bọn họ. Đến khi bọn họ nhận được bằng tốt nghiệp, quay đầu lại lại nói tôi không cho bọn họ thời gian thở dốc. Trong lòng chỉ nhớ đến việc Tiết Hoan dẫn bọn họ đi giải tỏa áp lực như thế nào.
Con người quả nhiên thích tuân theo dục vọng nguyên thủy nhất, múa thoát y đương nhiên hấp dẫn hơn sách chuyên ngành.
Tiết Hoan có vẻ mất kiên nhẫn.
"Lệ Lệ, cậu đừng lãng phí thời gian nữa, mau đưa chứng minh thư cho tớ đi!"