Thần Muốn Phạm Thượng
Chương 10
Ta khinh thường âm mưu quỷ kế, ngưỡng mộ quân tử cao khiết. Nhưng cuối cùng chỉ có thể dựa vào thủ đoạn quỷ quyệt để đánh bại đối thủ.
Ta thở dài một tiếng, rút từ bụng ra một chiếc gối mềm ném xuống đất.
"Đứa trẻ này cũng đã bầu bạn với ta mấy tháng, Trần Tân, mang đi chôn cất chu đáo đi."
Trần Tân bật cười.
"Được, cho ngươi chôn cùng ba thỏi bạc."
Trong một ngày, Hoàng hậu bị phế, Thừa tướng bị cách chức điều tra. Đài cao mà Nghiêm gia tốn hàng chục năm xây dựng, từ đây sụp đổ ầm ầm.
Hai tháng sau, ta được sắc phong làm Hoàng hậu.
Thẩm Tinh Hà đã suy sụp một khoảng thời gian, toàn thân toát ra cảm giác mệt mỏi như ngày tàn. Thời gian hắn ta ngủ trong điện ta càng ngày càng nhiều, đại đa số công văn đều do ta thay mặt xử lý.
"Hoàng thượng, tinh thần ngươi như vậy thật không ổn, ngày mai lên triều, hay là để thần thiếp cùng đi với ngươi?"
Thẩm Tinh Hà cụp mắt tựa vào trên giường, nghe vậy ngẩng mắt nhìn ta một cái.
"Cũng được."
“Hạ thư” ghi lại, lúc đó Đế phát ban không thể thiết triều, chính sự đều quyết định bởi Thiên hậu. Mỗi khi Thượng ngự triều, Thiên hậu buông rèm sau ngự tọa, mọi chính sự lớn nhỏ đều tham dự, trong ngoài xưng là nhị thánh.
Ta ngồi trong điện duyệt tấu chương, đôi khi Thẩm Tinh Hà đột nhiên lấy lại chút tinh thần.
Hắn ta đi đến sau lưng ta, vẻ mặt phức tạp nhìn ta cầm bút.
"A Cẩn, chữ của nàng đã tiến bộ."
Ta "ừm" một tiếng, chữ của ta hiện giờ chỉ có thể miễn cưỡng tính là tinh tế, không thể so sánh với trước đây.
"Luyện ra được thế nào vậy?"
"Chỉ là mỗi ngày treo ngọc thạch ở cổ tay, siêng học khổ luyện mà thôi."
Thẩm Tinh Hà nhìn vết đỏ trên cổ tay ta, thở dài thườn thượt.
"Đôi khi trẫm cũng hối hận vì đã giam nàng trong cung. A Cẩn, nếu nàng là nam tử cũng có thể làm Tể tướng, an bang định quốc."
Ta quay người nhìn hắn ta, cười nhẹ một tiếng, vỗ vỗ tay hắn ta.
"Không sao, ta như vậy cũng rất tốt mà, Hoàng thượng."
Đã giam rồng dưới đầm, nhốt đại bàng trong lồng, thì phải chịu kết quả bị cắn trả.
Trần Tân vẫn đang ở Tân giả khố chờ ta, ta không thể để hắn ta đợi quá lâu.
Ta đi đến bên lư hương mạ vàng, thêm một miếng long diên hương vào, nhìn làn khói trắng lượn lờ bay lên, tản ra thành làn sương mỏng.
Thẩm Tinh Hà càng thêm mệt mỏi, đi lên giường lật người nằm ngủ.
23
Thẩm Tinh Hà bệnh đến mức không thể dậy nổi, ta đón Trần Tân từ Tân giả khố ra, đường hoàng dẫn bên mình hầu hạ.
Ngày hôm đó, Thẩm Tinh Hà đột nhiên vùng vẫy ngồi dậy, run rẩy chỉ về phía Trần Tân.
"Trẫm nhớ ra rồi, là ngươi, ngươi là người bên cạnh tiên Hoàng hậu?"
Hắn ta trợn to mắt nhìn bọn ta, như thể hiểu ra tất cả.
Thẩm Tinh Hà thở dốc kịch liệt, hốc mắt đỏ ngầu, hắn ta nhìn chằm chằm vào ta, trong đôi mắt đen như mực dường như có ngàn lời muốn nói.
Môi run rẩy hồi lâu, thốt ra một câu ta không ngờ tới.
"Hàn Cẩn, nàng có từng có chân tình với trẫm không?"
Thật ra ta cảm thấy hơi buồn cười, nhưng cũng không cười nổi.
Ta cầm chiếu thư truyền ngôi từ bên cạnh, nhét ngự bút vào tay hắn.
"Ngươi ký cái này đi, mới không uổng phí tấm lòng của ta đối với ngươi."
Thẩm Tinh Hà nắm chặt bút, phát ra một tiếng cười thảm.
"Là trẫm sai rồi."
24
Năm Thiên Thụ thứ mười sáu, Hoàng thượng băng hà. Thiên hậu xưng đế, đổi quốc hiệu thành Chu.
25
Ta luôn tin tưởng Trần Tân, bọn ta cùng nắm tay nhau đi qua những tháng ngày đen tối nhất. Đôi khi ta nhìn hắn ta, dường như có thể thấy chính bản thân mình qua hắn ta, sự cố chấp không chịu lùi bước dù đâm đầu vào tường.
Ta phong hắn ta làm Bính Bút Đại Thái giám, cho hắn ta quyền thế to lớn. Nhưng trong triều mỗi ngày đều có người vạch tội hắn ta, bọn họ nói, thái giám không được can dự chính sự.
Mỗi ngày đều có Ngự sử đập đầu vào cột, ta phiền không thể chịu nổi.
Ngày đó, ta ngồi trên long ỷ, nhìn Trần Tân đứng buông thỏng tay bên cạnh. Hắn ta làm thái giám đã lâu, cái lưng từng thẳng như cây tùng bây giờ lại hơi còng xuống.
Ta nhíu mày.
"Trần Tân, hay là ngươi đừng làm nữa."
Trần Tân ngẩng đầu nhìn ta, ban đầu là không hiểu, dần dần, trên mặt đầy vẻ không thể tin được.
Ta cầm bút viết một chiếu thư, ném cho Trần Tân.
"Ngươi ra khỏi cung đi.
"Đi cưới vợ sinh con, sống cuộc đời của người bình thường."
Trần Tân cúi người nhặt chiếu thư, cười thất vọng.
"Hoàng thượng nói đùa rồi, ta là một thái giám, làm sao cưới vợ sinh con được."
Ta lắc đầu.
"Ngươi có một nhi tử, ngày đó ta đưa ra khỏi cung đã tìm nhà cửa an trí tốt cho ngươi rồi."
Trần Tân sững người, nhặt chiếu thư lên xem, trên mặt càng thêm vẻ nghi hoặc.
"Hàn Cẩn, ngươi điên rồi, ta là một thái giám, làm sao làm được Đại lý tự Thiếu khanh?"
Ta trợn mắt.
"Ta là một nữ tử còn làm được, sao thái giám lại không thể làm? Không chỉ làm Thiếu khanh, nếu ngươi có chút tiền đồ thì từng bước từng bước, làm đến Thừa tướng cho ta xem."
Trần Tân mím môi nhìn ta, chốc lát sau, trong mắt có ánh sáng long lanh lấp lánh.
"Kẻ điên, ngươi đúng là kẻ điên, ngươi không sợ Ngự sử đập đầu vào cột nữa sao?"
Ta gật đầu, cười nói:
"Sợ chứ, để ngươi bớt nổi bật. Ngày mai ta sẽ hạ thêm một sổ con, toàn quốc lập học viện nữ tử, nữ tử cũng có thể khoa cử làm quan. Lúc đó một thái giám như ngươi trà trộn trong đám nữ tử sẽ không có chút nổi bật."
Trần Tân cũng cười, cười đến rơi nước mắt.
"Hàn Cẩn, đây mới là mục đích của ngươi phải không?
"Ta sớm biết, sẽ có một ngày như thế."
Rồi sẽ có một ngày như thế.
26
Ở trong cung lâu, ta cũng cảm thấy mệt mỏi. Vào những lúc như vậy, ta thích dẫn Trần Tân cải trang xuất cung.
Bọn ta đi dạo khắp hang cùng ngõ hẹp, mua đồ ăn vặt, rồi ngồi bên sông hóng gió.
Mỗi lần ra khỏi cung, ta đều đến thăm Ngụy đại nương. Hiện giờ gia đình bà ấy có cuộc sống tốt hơn nhiều, đã mua được nhà ở ngoại thành kinh thành.
Bà ấy không cần lao động vất vả nữa, nhưng vẫn không chịu ngồi yên, trong nhà có một vườn rau, quanh năm trồng đầy rau xanh mơn mởn.
Ta như thường lệ đến nhà bà ấy lấy rau, tình cờ thấy bà ấy đang đánh tôn nữ.
Tiểu nha đầu chỉ mới sáu bảy tuổi, gương mặt tròn trịa, ngọc tuyết đáng yêu, đang nằm lăn ra đất khóc lóc om sòm.
"Cháu không muốn đi học, không đi học đâu!"
"Bọn họ nói trước đây nữ tử không cần đi học, chỉ cần ở nhà thêu thùa là được rồi. Hu hu, tất cả đều tại Hoàng thượng không tốt, chính là Hoàng thượng bắt nữ tử đọc sách, nàng là kẻ thù của cháu, nàng là người xấu, là kẻ xấu xa!"
Ngụy đại nương vội vàng tiến lên bịt miệng cô bé.
"Con bé này hiểu gì chứ, không biết đã có bao nhiêu người phải chết để đổi lấy ngày hôm nay. Đọc sách, đọc sách có gì không tốt? Không biết một chữ, bị người ta bán đi còn phải đếm tiền giúp!"
Càng nói càng tức giận, bà ấy giơ tay đánh thêm mấy cái vào lưng cô bé.
"Ngụy đại nương —"
Ta cất tiếng gọi, bà ấy quay đầu nhìn thấy ta, hoảng sợ quỳ xuống đất.
"Hoàng thượng, đứa nhỏ không hiểu chuyện, xin Hoàng thượng tha tội."
Ta lắc đầu, đưa cho bà ấy cành trúc vừa tiện tay bẻ.
"Dùng cái này mà đánh."
Trần Tân đứng bên cạnh khẽ bật cười.
"Đúng là nên đánh, thượng phương trúc tiên, sau này cứ dùng cái này để dạy dỗ hài tử."
Tiếng khóc vang dội của cô bé vang khắp sân.
Gào khóc thảm thiết, đầy khí lực.
Không hiểu sao, nghe còn êm tai hơn cả những tiếng cười dịu dàng kia.
Ngoại truyện (Góc nhìn của Chương Gia)
Cả đời này ta chỉ yêu một người.
Nàng tên là Hàn Văn Cẩn, là nữ tử tốt nhất trên đời này.
Ta yêu sự thông minh lanh lợi của nàng, yêu dáng vẻ tinh nghịch khi nàng tự đắc.
Bọn ta đính hôn từ nhỏ, nói tới không ngại chê cười, ta đã cho người làm một cuốn lịch, mỗi ngày một trang, khi xé hết, nàng sẽ là tân nương của ta.
Ta đếm đi đếm lại số trang trên cuốn lịch, khi xuất chinh, mang theo bên mình.
Ta ở biên ải chịu đựng suốt mấy năm, nhìn cuốn lịch dày dặn mỏng đi. Ta không giấu nổi sự phấn khích trong lòng, ta sắp được về nhà rồi, A Cẩn đang đợi ta trở về cưới nàng.
Ngày về đến nhà, mẫu thân lại nói với ta, bọn họ đã từ hôn với Hàn gia.
Ta tức giận không thể kiềm chế, đó là lần đầu tiên ta nổi giận với mẫu thân. Bà hoảng sợ, tìm dây định treo cổ, ta đành phải dỗ dành bà.
Ta không tìm được A Cẩn, ngày hôm sau vào triều lại nhìn thấy nàng trên triều đường. Nàng mặc quan phục màu xanh lục, ánh mắt nhìn ta xa cách lại lạnh lùng.
Ta biết, có lẽ ta sắp mất nàng rồi.
Ta cẩn thận che chở cho nàng, đợi nàng hết giận, đổi ý.
Cuối cùng điều đợi được lại là một đạo thánh chỉ ban hôn.
Ngày đại hôn, ta đứng cả đêm trong sân.
Tuyết rơi dày, ta ôm cuốn lịch mỏng trong lòng, vô số lần tưởng tượng, nếu A Cẩn giờ chịu xuất hiện trước mắt ta, ta sẽ vứt bỏ tất cả, cùng nàng cao bay xa chạy.
Nhiều lần, ta cảm thấy như nàng đang ở ngoài cửa.
Nhưng ta không dám tiến lên, ta sợ sau khi mở cửa, nhìn thấy chỉ là khoảng không.
Cuối cùng, khi trăng lặn sao tàn, ta bước lên phía trước, kéo cửa sân.
Bên ngoài cửa chỉ có khoảng không tịch mịch, chẳng có gì cả.
Ta không đợi được nàng nữa.
Sau đó, ta nhìn nàng hô mưa gọi gió, cảm thấy nàng trở nên xa lạ.
Bọn ta thoáng gặp nhau một lần trong cung, nàng ngồi ngay ngắn trên kiệu, khuôn mặt bị che khuất mờ ảo bởi châu ngọc đầy đầu.
Ta lui về một bên hành lễ, kiệu đi qua bên cạnh ta, làm rơi một quyển sách.
Ta cúi người nhặt lên, đó là một cuốn "Xuân Thu".
"Hoàng hậu nương nương, sách của người rơi mất rồi."
Một bàn tay trắng như ngọc đón lấy sách, ta ngẩng đầu, chạm phải đôi mắt phượng đang mỉm cười.
"Sách quả nhiên không đẹp bằng ngươi."
Nói gì vậy chứ!
Mặt ta đỏ bừng, mặt mày tím tái lui về một bên.
Câu nói từ bao nhiêu năm trước, nàng vẫn còn nhớ.
Ta đờ đẫn nhìn kiệu của nàng rời đi, nàng nghiêng người tựa vào trên đó, dáng vẻ lười biếng.
Lúc này ánh dương vừa ló dạng, hàng vạn tia sáng chiếu rọi lên người nàng.
Nàng ngồi quá cao, bóng dáng mờ ảo trong ánh vàng kim.
Cách ta xa xôi như thể ngăn cách một dải ngân hà.
Hết