Ta Có Bản Lĩnh Trà Xanh Lừa Người
Chương 2
Lập tức, cả kinh thành xôn xao.
Ta yếu ớt xuống xe, như thể gió thổi cũng có thể ngã, được đưa vào trong cổng.
Cho đến khi cổng được đóng chặt, phụ thân vẫn không ngừng nói: "Tên Tống Ý đó dám mang một nữ nhân không rõ ràng về? Có làm tổn thương con không? Cả kinh thành đều biết rồi sao?"
Ta nhìn phụ thân không ngừng dặn dò, nhưng mắt vẫn không ngừng quan sát xung quanh.
"Thôi đừng diễn nữa, phụ thân." Ta nhìn ông với vẻ mặt chán nản.
Ông ngượng ngùng cười, vuốt râu: "Con không hiểu tai vách mạch dừng à?"
Ta gật đầu, cảm thấy có lý.
Sau đó phụ thân hạ thấp giọng, hỏi: "Có không?"
Ta lắc đầu: "Không có, không ở trên người Tống Ý."
Phụ thân vỗ đùi, hừ lạnh một tiếng: "Phí công!"
4
Trong cung cuồn cuộn sóng ngầm, những năm gần đây càng dữ dội, theo Hoàng đế dần già yếu, thân thể suy kiệt, các phe phái đều rục rịch, trong đó Thái tử và Ngũ Hoàng tử là đáng kể nhất.
Thái tử là trưởng tử rất được coi trọng, nhưng Ngũ Hoàng tử lại lộ rõ tham vọng.
Mục đích Hoàng đế cho Thừa tướng phủ và Tướng quân phủ liên hôn là để củng cố thế lực của Thái tử. Nhưng dù Tống Ý chinh chiến nhiều năm bên ngoài, lập được nhiều công lớn, Hoàng đế cũng không thăng chức cho hắn ta, chỉ thưởng rất nhiều ruộng đất, nhà cửa, châu báu cổ vật. Bởi vì nếu hắn ta được thăng chức sẽ nắm quyền binh, dù Hoàng đế có coi trọng Thái tử đến đâu cũng không cho phép có biến số trong thời gian mình còn trị vì.
Ta thành thân với Tống Ý, một phần là theo lệnh của Hoàng đế, phần khác là Thừa tướng phủ cần che đậy. Ta phải bảo toàn cho Thừa tướng phủ đứng vững trong cuộc tranh đoạt ngôi vị Thái tử.
Ta là nữ nhi duy nhất của Thừa tướng phủ, lập trường của ta chính là thể hiện lập trường của phủ, ta lấy hắn ta tức là bọn ta đứng về phía Thái tử. Nếu dao động không quyết định sẽ chỉ trở thành mục tiêu ưu tiên bị loại bỏ của các thế lực lớn.
"Kiều Kiều, con xem cái này ——" Phụ thân vừa nghiên cứu bản đồ vừa nói với ta.
"Nếu Hổ ấn không ở Tống phủ, vậy sẽ ở đâu?" Ta giật mình.
Vốn trên bản đồ chỗ Tống phủ chính là điểm mà miệng hổ chỉ vào, nhưng giờ đây lại bác bỏ luận điểm trước đó.
Phụ thân vuốt râu, đẩy quân cờ phân tích xuống, miệng hổ đó bỗng tạo thành một móng vuốt sắc nhọn, trên bản đồ đột nhiên xuất hiện hình dáng mãnh hổ vồ mồi.
Ta nhìn cha, từ từ mở to mắt, lên tiếng: "Giếng bí mật?"
"Con ta thật thông minh!" Phụ thân hài lòng xoa đầu ta.
"Tống phủ chỉ là một cái bẫy, thú dữ săn mồi vốn dùng vuốt, không phải miệng." Phụ thân thủng thẳng nói.
Thì ra cái giếng bí mật chính là nơi móng vuốt hổ chỉ vào, mãnh hổ vồ mồi, ắt phải hạ gục một vật!
Theo truyền thuyết, Trưởng Công chúa Trọng Liên tiền triều đã tạo ra Hổ ấn, bên trong có mười bảy ảnh vệ, võ nghệ cao cường, vô tung vô ảnh, còn có sáu nghìn Xích Diễm quân, một người có thể đánh mười. Chỉ là khi di thể của Trưởng Công chúa xuất hiện, Hổ ấn cũng biến mất.
Bên trong Hổ ấn này có cơ quan tinh xảo, bị chia thành ba mảnh, mảnh vỡ chỉ có thể triệu tập Ảnh vệ. Vốn tưởng Tống Ý sẽ có một mảnh, lần này thăm dò lại thất vọng lớn, vậy thì phải lập kế hoạch lại rồi.
"Hiếm khi về được thì đi thăm mẫu thân đi." Phụ thân nói.
Ta gật đầu, khẽ thở dài: "Mẫu thân chắc là lo lắng lắm."
Ta bước vào nơi mẫu thân ở, thấy bà đã sớm thu xếp gọn gàng, mang bộ diêu chạm trổ tinh xảo, mặc cung trang màu đỏ vàng, trông vừa trang nhã vừa khí thế.
Đôi mắt hơi đỏ của bà khiến ta thấy xót xa, chắc bà đã nghe những lời đồn đại kia, cảm thấy đau lòng cho ta.
Thuở nhỏ mẫu thân thường che mặt khóc, cho rằng kiếp trước bà làm điều xấu nên mới khiến ta bị bệnh tật hành hạ. Nhưng điều bà không biết là, những năm bọn họ gửi ta lên núi chữa bệnh đó, không chỉ chữa khỏi bệnh mà ta còn học được một số thứ.
"Mẫu thân có nhớ con không?" Ta nắm tay bà, nhẹ nhàng hỏi.
Nghe vậy, mẫu thân thẳng lưng, giả vờ giận dỗi: "Con còn biết về à? Chỉ khi bị ức hiếp mới chịu về..."
Vẻ nghiêm nghị của mẫu thân không giữ được một lát đã đỏ hoe mắt: "Không ngờ Tống Ý lại dám tùy tiện đem người về nhà, nếu biết hắn phóng túng như vậy, nhất định đã không đồng ý hôn sự này."
"Con không thấy ấm ức đâu, huống hồ nữ nhi người đâu phải quả hồng mềm để người ta bóp nát? Yên tâm đi mẫu thân, con nhất định sẽ ổn thôi," Ta dịu dàng an ủi, "Vả lại phụ thân mẫu thân đâu phải cọc gỗ? Thấy con bị ức hiếp mà không đánh cho hắn ta một trận à?"
Mẫu thân bị chọc cười, chỉ vào trán ta: "Con nói ai là cọc gỗ? Gan to thật."
"Đúng vậy, gan con tất nhiên không nhỏ." Ta đắc ý ngẩng đầu.
Mẫu thân vuốt tóc ta, sau đó vỗ vỗ tay ta, trầm ngâm nói: "Kiều Nhi ngoan..."
Ta nép vào lòng bà như thuở nhỏ, mẫu thân nhẹ nhàng ôm ta.
5
Đến khi ta chuẩn bị về Tống phủ, những lời đồn bên ngoài đã biến thành "Tống Tiểu Tướng quân bạc tình bạc nghĩa, Thừa tướng tiểu thư cô độc chịu nhục", "Minh châu phủ bụi không người lau, phế liệu bên ngoài lại coi là báu vật", "..."
Ta thầm kinh ngạc, sức mạnh của chính nghĩa quả thật ghê gớm.
Chợt thấy trước cổng phủ có mấy người, ủa? Từ bao giờ ta nổi tiếng thế này?
Khi xe ngựa tiến đến gần mới thấy, à, thì ra là phu quân tốt và muội muội tốt của ta.
Xe vừa dừng, Thẩm Trang Nhi đã vội vàng đến đỡ ta, miệng nói đầy chân thành: "Bọn ta đợi tỷ tỷ lâu lắm rồi, sợ tỷ tỷ bị lạnh trên đường."
Nếu không phải đang là mùa hè, ta suýt nữa đã bị nàng ta làm cảm động.
Ta khẽ ho vài tiếng, đẩy tay nàng ta ra: "Khụ khụ, cảm ơn Trang Nhi, cảm ơn phu quân."
Chợt thấy trên mặt Tống Ý không có chút vui vẻ nào, chắc là bị ảnh hưởng bởi lời đồn.
Thẩm Trang Nhi thấy vậy, vội rơi lệ: "Tỷ tỷ cũng thật là, im lặng đi mất, làm người ta tìm khắp nơi, muội chỉ cứu Tống Tiểu Tướng quân thôi, không có ý tranh giành với tỷ tỷ đâu!"
Những lời này tuy thảo nào móc, nhưng chỗ nào cũng toát lên ý trách cứ. Trước tiên là nói ta không biết phép tắc chạy ra ngoài, sau là nói ta khắc nghiệt với ân nhân. Trước cổng phủ người qua kẻ lại, xem ra nàng ta cũng đã tính toán kỹ lưỡng, chỉ là cách làm này là tự coi mình là chủ nhân sao.
Ta tái mặt, đầy vẻ áy náy: "Xin lỗi, là ta đã làm mọi người lo lắng... chỉ là phụ thân mẫu thân chỉ có mình ta là nữ nhi, ta thật sự lo bọn họ nghĩ nhiều."
Tiếp đó thể hiện vẻ yếu đuối, bổ sung: "Không phải muội muội muốn làm di nương sao, là ân nhân thì đương nhiên phải thế."
Những lời cần nói đã nói hết, ta im lặng nhìn gương mặt đẫm lệ của nàng ta.
Đáng ghét thật, lần này nàng ta lại khóc trước ta, làm sao ta có thể để nàng ta hơn được?
Ta dứt khoát ngả người về phía sau, thầm nghĩ: Ta sắp ngất rồi, Xuân Nha mau đỡ ta, nền đá cứng lắm.
Xuân Nha quả nhiên không làm ta thất vọng, phản ứng rất nhanh nhạy.
Nàng ấy lay ta, khóc lóc kêu lớn: "Tiểu thư, người sao vậy! Tiểu thư đừng dọa nô tỳ! Người đi rồi nô tỳ cũng không sống nữa..."