"Tôi vong ân bội nghĩa?" Tôi hỏi lại, đánh giá Lâm Nhu Nhu, "Cậu có biết bao lâu nay tôi đã đầu tư cho công ty nhà cậu ta bao nhiêu tiền không?" "Nhưng những khoản đầu tư này không thu hồi vốn được, chắc chắn tôi không thể cho cậu ta tiền nữa rồi." "Đây là đạo lý mà người làm ăn nào cũng hiểu, chẳng lẽ cậu không biết sao?" Lâm Nhu Nhu nheo mắt: "Vậy thì sao? Chỉ cần cậu mua cho tôi một căn biệt thự, tôi có thể bảo Thẩm Mộc Dương không bôi nhọ cô trên mạng." "Đối với cậu, 1 căn biệt thự chẳng là gì, nhưng đối với tôi, nó là mạng sống của tôi." "Yêu cầu của tôi không cao, cậu đừng có được voi đòi tiên." Dường như sợ tôi không đồng ý, Lâm Nhu Nhu lại bổ sung một câu: "Tôi chỉ muốn có một mái nhà thôi..." Tôi cười to, rốt cuộc là ai đang được voi đòi tiên hả? Cuối cùng, tôi chỉ lạnh lùng đáp lại hai chữ: "Nằm mơ." Sắc mặt cô ta trở nên khó coi, bắt đầu phát điên: "Cậu không chịu mua cho tôi, vậy thì đi chec đi!" "Đợi đến khi cậu chec, tiền của cậu sẽ là của thằng em trai chec tiệt kia, đến lúc đó, chẳng phải tất cả đều là của tôi sao." Nói xong, Lâm Nhu Nhu liền dùng sức đẩy tôi xuống biển. Tiếc là trọng tâm của cô ta không vững, còn tôi sau khi trọng sinh đã bắt đầu luyện tập võ thuật. Vì vậy, vừa thấy cô ta có hành động, tôi liền đá mạnh vào đầu gối cô ta, khiến cả người cô ta ngã xuống đất. Cô ta còn muốn bò dậy, tôi lại dẫm chân lên mặt cô ta, cười nói với cô ta. "Cậu xong đời rồi." Nói xong, tôi quay đầu gọi một tiếng. "Chú Lý!" Chú Lý dẫn người chạy đến, trên tay còn cầm đoạn video vừa quay được. Bằng chứng vừa giao cho cảnh sát, Lâm Nhu Nhu dưới sự hỗ trợ của luật sư của tôi, đã trực tiếp bị phạt ba năm tù giam. Còn Thẩm Mộc Dương, kẻ đã bôi nhọ tôi trên mạng, cũng bị luật sư của tôi kiện, phải ngồi tù nửa năm. Tiếc là nam nữ không thể ở cùng một nhà tù, nếu không tôi thật muốn xem biểu cảm của hai người họ khi đối mặt với nhau. Nửa năm sau, nhà họ Thẩm phá sản, bố mẹ Thẩm Mộc Dương hoảng loạn bỏ trốn ra nước ngoài. Biết tin này, tôi không nhịn được mỉm cười. Khoản nợ ba trăm triệu kia, xem ra đều đổ hết lên đầu Thẩm Mộc Dương. Mà thế cũng tốt, tôi không cần phải tìm cơ hội xử lý Thẩm Mộc Dương nữa, chủ nợ của cậu ta sẽ có cách bức cậu ta đến chec. Những chuyện này không còn liên quan gì đến tôi nữa. Sau đó, tôi cắt toàn bộ nguồn tài chính của bố tôi. Em trai tôi không có tiền bảo lãnh cho Lâm Nhu Nhu, cả nhà ba người đến chỗ tôi làm ầm ĩ một lần, đều bị bảo vệ đuổi ra ngoài. Đương nhiên, trên đường họ đi qua, tôi còn cố ý đặt một chai rượu ngon 56 độ và một chiếc chìa khóa xe trên bàn. Quả nhiên, bố tôi không nhịn được cám dỗ, cầm lấy đồ rồi bỏ đi. Trên đường đến gara, ông ta còn mở chai rượu ra uống vài ngụm lớn. Tối hôm đó, tôi nghe tin bố tôi lái xe gây tai nạn giao thông khi say rượu. Ông ta và mẹ kế tôi, hai người đều trở thành người thực vật, phải nằm liệt giường mãi mãi. Còn em trai tôi thì khá hơn họ nhiều. Nó chỉ bị liệt nửa người thôi. May mà nó đã trưởng thành, cũng không cần tôi làm người giám hộ cho tiền. Sau này nó sống chec ra sao cũng không liên quan đến tôi. 12. Ba năm sau, Lâm Nhu Nhu ra tù. Điều đầu tiên cô ta nghĩ đến là tìm người dựa dẫm và tiếp tục làm trà xanh. Tôi tốt bụng sai người đưa cô ta đến chỗ cậu em trai bất tài của tôi. Dù sao người liệt cũng có thể lấy vợ mà, phải không? Tôi đúng là một người chị tốt bụng biết điều. Chỉ là không ngờ, Lâm Nhu Nhu không nhận được lợi lộc gì ở chỗ em trai tôi, sau đó cô ta không chịu được cô đơn, lại đi tìm người đàn ông khác. Nhưng chuyện này nhanh chóng bị em trai tôi phát hiện, một nhát dao kết liễu Lâm Nhu Nhu. Em trai tôi bị kết án tù chung thân, trong thời gian đó, tôi nghe quản giáo nói nó đột nhiên phát điên, bắt đầu nói năng lảm nhảm. Tôi tò mò đến xem thử. Vừa thấy tôi, em trai tôi hoảng hốt gào lên: "Chị, là em, là em đây!" "Em sai rồi, em cũng trọng sinh rồi, em nhớ ra rồi!" "Chị, chị không thể bỏ rơi em được, kiếp trước chị chỉ chec thôi, nhưng kiếp này đời em không thể bị hủy hoại được!" "Mộng Tuyết chị đáng chec, sao kiếp này chị không chec đi! Nếu chị chec, tất cả tiền của chị đều sẽ là của tôi!" "Lâm Nhu Nhu chec tiệt! Dám cắm sừng cho tao? Tao giec mày!" "Không, tao không muốn ngồi tù, tao không nên có kết cục này, tao đáng lẽ phải là một cậu ấm con nhà giàu..." "Tao còn phải đi học, tao muốn đi học..." Nghe vậy, lòng tôi không chút cảm xúc. Có thể nó thật sự trọng sinh rồi, cũng có thể chỉ là bị điên thôi. Nhưng vậy thì sao chứ? Hết thảy đều không liên quan gì đến tôi. Lúc này, tôi đã chính thức tiếp quản công ty, không chỉ vậy, tôi còn đặc biệt phát triển thêm mười mấy công ty con. Nhiều chuỗi ngành nghề cùng phát triển, tài sản của ông bà ngoại cũng tăng lên gấp bội. Buổi tối rảnh rỗi, tôi đặc biệt đi ăn cơm cùng Tiêu Như Hinh và Đồng Hầu Mộng. Hai người họ bây giờ đã trở thành cổ đông của hai công ty con của tôi. Năng lực nghiệp vụ của họ rất tốt, lại hết lòng vì tôi, mãi mãi là hậu phương vững chắc của tôi. Ba chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện, sau khi ăn xong, tôi lại nhìn hai người họ: "Thôi thôi, nếu không có việc gì thì các cậu về nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai còn phải tiếp tục kiếm tiền đấy." "Chúng ta đã nói rồi, trong vòng ba năm sẽ niêm yết thêm một công ty nữa, đừng có không đạt được mục tiêu đấy nhé." "Cậu đã kiếm được nhiều tiền như vậy rồi mà còn muốn kiếm tiền nữa sao?" Tiêu Như Hinh và Đồng Hầu Mộng nhìn tôi với vẻ mặt bất lực, tôi liền gật đầu: "Đương nhiên rồi, tiền mới là cảm giác an toàn lớn nhất!" Hai người họ suy nghĩ một lúc, rồi mới nhìn tôi: "Vậy cũng được, dù sao ba chúng ta là một thể! Chúng tôi nghe theo cậu!" Tôi nhìn họ, không nhịn được mỉm cười: "Cảm ơn nhé." Lời cảm ơn này, là cảm ơn vì sự tin tưởng của họ dành cho tôi, càng là cảm ơn kiếp trước sau khi tôi chec, họ đã khóc thương cho tôi thật lòng. Đây mới là tình bạn thực sự. Tôi biết, chúng tôi sẽ tiếp tục sát cánh bên nhau như mười năm qua. Tôi cũng tin rằng, sẽ có một ngày, tên tuổi của ba chúng tôi sẽ tỏa sáng rực rỡ. Ngoại truyện. Tôi là Lục Văn Hồng, em trai của Lục Mộng Tuyết. Từ nhỏ, tôi đã ghét Lục Mộng Tuyết. Tại sao cô ta lại có một người ông ngoại tốt như vậy, cô ta có được khối tài sản mà người khác nằm mơ cũng không dám nghĩ đến. Còn tôi lại chỉ có thể sống dưới tay cô ta. Chỉ vì mẹ tôi là tiểu tam sao? Vì vậy, tôi luôn đối nghịch với cô ta, muốn lấy được càng nhiều tiền từ tay cô ta. Chỉ là mọi thứ dường như đã thay đổi, nhà tôi tan cửa nát nhà, còn bị con đàn bà Lâm Nhu Nhu cắm sừng, cuối cùng chỉ có thể sống quãng đời còn lại trong tù. Nhưng trong đầu tôi dường như đột nhiên xuất hiện ký ức của kiếp trước, khiến tôi cảm thấy mọi thứ đều không bình thường. Rõ ràng tôi đã thừa kế toàn bộ tài sản của Lục Mộng Tuyết. Rõ ràng tôi đã trở thành cậu ấm giàu nhất thành phố. Rõ ràng tôi nên vung tiền như rác trên sòng bạc… Sao mọi thứ lại thay đổi chóng mặt thế này? Lục Mộng Tuyết không chec, mà tôi lại phải ngồi tù. Tôi muốn thăm dò, nên bắt đầu giả điên giả dại. Quả nhiên, Lục Mộng Tuyết đã đến thăm tôi. Nhìn ánh mắt lạnh lùng và khinh bỉ kia, tôi hiểu ra rồi. Cô ta cũng đã trọng sinh. Nếu biết trước như vậy... biết trước như vậy… Kiếp này tôi nhất định sẽ không hùa theo Lâm Nhu Nhu đắc tội với Lục Mộng Tuyết. Như vậy, tôi vẫn có thể trở thành Lục thiếu gia mà mọi người đều kính trọng. Đêm tôi quyết định 44, còn nghe thấy có người bàn tán về Lục Mộng Tuyết. "Lục tiểu thư thật lợi hại, nghe đồn dưới danh nghĩa của cô ấy đã có năm công ty niêm yết rồi!" "Kia chính là cậu em trai của cô ấy, người thì bị giam ở đây, ở góc kia kìa, còn giả điên nữa chứ, hừ!" "Chậc chậc, còn là tội phạm giec người nữa, đúng là..." Họ nói gì vậy? Họ còn muốn nói gì? Đầu tôi càng lúc càng choáng váng, dường như không nghe thấy gì nữa...