Lần đầu tiên Lâm Nhu Nhu quỳ xuống xin tôi giúp đỡ, tôi đã biết cô ta chính là nữ chính. Tôi cho cô ta tiền đóng học phí, cô ta vừa khóc vừa nói: "Tuy số tiền này chưa đủ cho cậu ăn một bữa sáng, nhưng tôi cũng thấy đủ rồi..." Mỗi tháng tôi cho cô ta 30.000 tệ tiền tiêu vặt, cô ta tỏ vẻ tủi thân vô cùng: "Tôi biết, cậu ấy coi tôi như kẻ ăn xin, nhưng tôi không thể đòi hỏi gì hơn..." Cứ như vậy, cả thanh mai trúc mã và em trai tôi đều xót thương cô ta đến tận xương tủy, ngược lại còn hận tôi ỷ mạnh hiếp yếu, không biết giúp đỡ người yếu thế. Sau khi tôi từ chối mua biệt thự cho Lâm Nhu Nhu, cô ta tàn nhẫn đẩy tôi xuống biển. Trước khi chec, tôi còn nghe thấy cô ta nói: "Tôi chỉ muốn có một mái nhà thôi mà..." Mở mắt ra lần nữa, nhìn Lâm Nhu Nhu đang khóc đỏ cả mắt cầu xin tôi giúp đỡ, tôi mỉm cười. Lâm Nhu Nhu, để xem đời này tôi có chơi chec cô không! 1. Lần đầu tiên Lâm Nhu Nhu quỳ xuống cầu xin tôi giúp đỡ, tôi đã biết cô ta chính là nữ chính. Gia cảnh nghèo khó, thành tích học tập lại rất xuất sắc, muốn học xong đại học thì chỉ có hai con đường. Một là đi làm thêm, hai là đi cầu xin người khác giúp đỡ. Đối với người như Lâm Nhu Nhu, đi làm thêm chắc chắn là không thể, nên cô ta liền nhắm vào bạn cùng phòng đại học, chính là tôi. Tôi là người dễ mềm lòng, kiếp trước cô ta vừa nói với tôi chuyện này, tôi đã rút ra rất nhiều tiền để giúp đỡ cô ta. Nhưng không ngờ, cuối cùng tôi lại bị chính người tôi giúp đỡ đẩy xuống biển. Kiếp này... tôi tuyệt đối không giúp nữa! "Mộng Tuyết, xin cậu giúp tôi với... Nhà cậu giàu như vậy, không giống tôi, từ nhỏ đã phải tiết kiệm chi tiêu.” “Có lẽ số tiền này chỉ là tiền tiêu vặt một ngày của cậu, nhưng nó đủ cho tôi ăn cơm cả năm..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Nhu Nhu đẫm lệ, khiến người ta nhìn mà thương xót. Có lẽ chiêu này sẽ có tác dụng với người khác, nhưng với tôi thì… Hừ! Lúc này đúng là giờ ăn cơm, mọi người cũng đã tan học, chuẩn bị đi đến nhà ăn. Lâm Nhu Nhu chọn thời điểm này để nói với tôi, chẳng phải là muốn cho những người qua đường này nhìn thấy sao? Thấy tôi không nói gì, Lâm Nhu Nhu tiếp tục van xin. "Nếu thật sự không được, cậu muốn tôi làm trâu làm ngựa cho cậu cũng được…” “Tôi biết cậu chưa bao giờ coi trọng những người nghèo như tôi... Nhưng tôi thực sự không còn con đường nào khác..." Tôi không muốn nghe cô ta nói nữa, cười lạnh một tiếng. "Phải, đúng là cậu rất nghèo, nhưng người ta thường nói, nghèo tiền nghèo bạc chứ không nghèo chí, sao cậu lại khác vậy?” “Cậu có tay chân lành lặn, chẳng lẽ không thể tự đi làm kiếm tiền sao? Tôi có tiền thì sao? Tôi có tiền thì liên quan gì đến cậu?” “Tiền của tôi không phải ăn trộm, cũng không phải cướp được, đều là do cha mẹ tôi vất vả kiếm được! Chẳng lẽ cậu chỉ cần nói vài câu, tôi liền phải đưa tiền cho cậu sao?" Lâm Nhu Nhu rõ ràng không ngờ tôi lại nói như vậy, cô ta sững người tại chỗ, không kịp phản ứng. Những người qua đường xung quanh ban đầu thấy Lâm Nhu Nhu khá đáng thương, nghe được những lời này của tôi, họ đều không nhịn được nhỏ giọng bàn tán. "Cô gái này nói cũng đúng, tiền của người ta là do cha mẹ người ta vất vả kiếm được... Đúng là không nên dùng đạo đức để ép buộc người khác phải đưa tiền." "Ai nói không phải chứ? Nếu cô gái kia biết tự mình đi làm thêm thì cũng không đến mức này." "Nhà tôi cũng không có tiền, nhưng cũng có thể tự đi làm thêm, còn bày đặt quỳ xuống xin tiền người khác, trông ra thể thống gì chứ?" Hốc mắt Lâm Nhu Nhu lại ứa ra nước mắt. "Xin lỗi, Mộng Tuyết, tôi không ngờ cậu lại tức giận như thế... Tất cả là lỗi của em." "Cậu biết là lỗi của cậu thì tốt rồi, sau này đừng nói những lời ngớ ngẩn như vậy nữa. Không có tiền thì tự nghĩ cách kiếm tiền đi, đừng như ăn xin quỳ xuống xin tiền người khác như vậy!" Tôi tiếp tục nói một tràng, Lâm Nhu Nhu không ngừng khóc thút thít, có vài sinh viên đi ngang qua, thấy cảnh này, liền đứng lại hóng chuyện. "Chị, chị đang làm gì vậy?" Một giọng nói vang lên từ xa, tôi ngẩng đầu nhìn, thì ra là cậu em trai cùng cha khác mẹ của tôi, Lục Văn Hồng. Không ngờ cậu em trai tốt của tôi lại đến nhanh như thế. Kiếp trước Lâm Nhu Nhu chính là ở đây gặp được Lục Văn Hồng, dáng vẻ yếu đuối của Lâm Nhu Nhu đã khiến Lục Văn Hồng lập tức động lòng. Sau đó, Lục Văn Hồng đã nhiều lần cầu xin tôi cho Lâm Nhu Nhu thêm tiền. Mà cũng đúng thôi, số tiền này là do ông bà ngoại để lại cho tôi, chứ không phải do ông bố nghiện rượu của chúng tôi kiếm được, đương nhiên là cậu ta không thấy xót. 2. Lục Văn Hồng chạy đến bên cạnh Lâm Nhu Nhu, vội đỡ cô ta dậy. "Sao vậy? Có chuyện gì thì đứng lên nói cho rõ ràng, sao phải quỳ xuống?" Lâm Nhu Nhu vẫn không ngừng khóc. "Không có gì... Mộng Tuyết là bạn cùng phòng đại học của tôi, tôi nghe nói nhà cậu ấy khá giàu, một bữa sáng bình thường cũng gần một nghìn tệ…” “Nên tôi muốn xin cậu ấy giúp đỡ, dù sao chúng tôi cũng là bạn cùng phòng đại học…” “Không ngờ cậu ấy lại tuyệt tình như vậy, nhưng cũng không sao, cậu ấy nói đúng, đây là tiền của nhà cậu ấy, dựa vào đâu mà phải cho tôi chứ?" Tôi cố tình giả vờ ngạc nhiên. "Tôi ăn sáng bao nhiêu tiền liên quan gì đến cậu? Sao, cậu ghen tị à?” “Nếu bị bệnh đau mắt đỏ thì tự đến phòng y tế mà khám, liên quan gì đến tôi.” “Cậu cũng tự nói rồi, chúng ta chỉ là bạn cùng phòng đại học, những chuyện này không thể nói riêng trong phòng ký túc xá sao? Sao phải nói trước cửa nhà ăn đông người qua lại này?” “Chẳng lẽ cậu muốn mọi người thấy cậu đáng thương, tiện thể khiến tôi đồng cảm với cậu sao?"