"Hừ! Bà còn có lý lẽ khi ăn trộm con của người khác sao!" Dì Hàn xắn tay áo lên, tức đến mức suýt đứng dậy khỏi xe lăn. "Bà lấy đứa con sắp chec của mình đổi lấy một đứa trẻ khỏe mạnh, còn tự cho mình là ân nhân, bà có biết xấu hổ không!" Mẹ nuôi vẫn không chịu đưa sổ hộ khẩu ra nếu không thấy tiền. Bố mẹ Hạ không tiếp tục tranh cãi với bà ta, chỉ đứng yên tại chỗ lặng lẽ chờ đợi. Một lúc sau, có mấy chiếc ô tô đến làng. Người bước xuống xe đều là lãnh đạo trên thành phố. Trưởng thôn sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu. Ông ta không chỉ giao nộp chiếc khóa trường mệnh, mà còn vội vàng giục mẹ nuôi lấy sổ hộ khẩu ra. Dù mẹ nuôi không cam lòng, bà ta cũng biết không thể chống lại được, đành phải làm theo. Sau khi chuyển xong hộ khẩu, bố mẹ Hạ rất vui mừng. Họ tổ chức một bữa tiệc nhận thân linh đình trước cửa nhà hàng lớn nhất thành phố. Không ngờ Vương Nhất Chi cũng đến. Lúc này, Vương Nhất Chi bị viêm phổi hành hạ đến mức gầy trơ xương, hai mắt đờ đẫn. Nhìn thấy tôi, anh ta cố gắng gượng dậy, nhìn tôi với vẻ van xin: "Tú Tú, anh biết sai rồi, đều là do Hạ Miểu quyến rũ anh trước đây, bây giờ anh biết sai rồi, chúng ta làm lại từ đầu được không?" "Làm lại từ đầu?" Tôi cầm ly rượu trên bàn lên, "Anh xứng sao?" "Tú Tú, em đừng như vậy, anh biết trước đây là anh có lỗi với em, sau này anh sẽ sửa đổi." "Sửa đổi sau này thì có ích gì, anh tốt nhất là chec ngay bây giờ đi!" Tôi hắt hết rượu trong ly vào mặt anh ta. Kiếp trước, tôi chỉ còn thiếu chút nữa là chạm đến được hạnh phúc, vậy mà anh ta lại cùng Hạ Miểu giec tôi diệt khẩu. Nghĩ đến đây, tôi nhắm mắt lại, cố tình lên giọng, "Anh dan díu với tiểu tam, lúc tìm kích thích thì ngã xuống sông, mất khả năng sinh sản, sau đó anh tưởng tiểu tam mang thai, liền ép tôi ly hôn, không ngờ tiểu tam lại cắm sừng anh.” "Bây giờ anh lại chạy đến tìm tôi nối lại tình xưa, anh lấy đâu ra mặt mũi!" Những người đến ăn chực đã vây kín ba vòng, nghe được chuyện bát quái này, lập tức cũng chẳng buồn ăn cơm, đều tò mò xem kẻ bị cắm sừng này trông như thế nào. "Ôi chao, chàng trai trẻ này không có khả năng sinh sản sao! Vậy là tuyệt tự rồi? Tội nghiệp quá!" "Đúng là đáng đời, gieo nhân nào gặt quả nấy." "Làm nhiều chuyện thất đức, báo ứng đến rồi." "Ngoại tình với tiểu tam, kết quả lại bị tiểu tam cắm sừng, ha ha ha ha, người đàn ông này đúng là trò cười." Vương Nhất Chi xấu hổ không dám ngẩng đầu lên trước những lời chế giễu của mọi người. Kiếp trước, cả đời anh ta sống hạnh phúc viên mãn trong những lời khen ngợi, kiếp này tôi nhất định phải để anh ta chìm đắm trong những lời gièm pha của mọi người. Tôi đặt ly rượu xuống, lấy khăn giấy lau sạch ngón tay. "Bây giờ thì biết rồi chứ, bây giờ anh chỉ là một trò cười bẩn thỉu kinh tởm, vậy mà còn mơ tưởng đến chuyện quay lại với tôi." Vương Nhất Chi sốt ruột, trừng mắt nhìn tôi: "Bây giờ cô cũng chỉ là đồ bỏ đi, ngoài tôi ra còn ai thèm lấy cô!" Tôi mỉm cười, chưa kịp trả lời anh ta thì đã nghe thấy giọng nói quen thuộc phía sau. "Có tôi." Không biết Tần Học Ngật đến từ lúc nào, khóe miệng nở nụ cười, "Anh chưa nghe câu ân cứu mạng phải lấy thân báo đáp sao." "Nếu Tú Tú đồng ý lấy tôi, tôi nằm mơ cũng cười tỉnh." "Anh tưởng ai cũng mắt mù giống như anh sao?" "Mày, mày..." Vương Nhất Chi run rẩy chỉ tay vào anh ấy, nhất thời không nói nên lời. 15. Sau đó, tôi theo bố mẹ ruột về tỉnh thành. Họ sắp xếp cho tôi một công việc nhẹ nhàng, hàng ngày đốc thúc tôi học hành tiến bộ. Những lúc rảnh rỗi, tôi thường đến thành phố thăm dì Hàn. Bây giờ người chăm sóc dì Hàn là Trương Thiến. Cô ấy siêng năng, chu đáo, là do tôi giới thiệu cho dì Hàn. Nhưng cô ấy quá nhiều chuyện, mỗi lần gặp cô ấy, miệng cô ấy cứ lải nhải không ngừng. Tôi đang rửa nho trong bếp, Trương Thiến lại thần bí tiến đến gần. "Cậu còn chưa biết à, Vương Nhất Chi chec rồi!" Tay tôi vẫn tiếp tục làm việc, nhưng trong lòng cũng nổi lên chút tò mò. "Chuyện gì vậy?" Trương Thiến vội vàng kể tiếp cho tôi nghe. Từ hôm đó trở đi, Vương Nhất Chi đã trở thành trò cười nổi tiếng khắp làng trên xóm dưới. Các thôn xung quanh đều lấy anh ta làm ví dụ điển hình. Anh ta quả thực là nỗi nhục của thôn. Còn bà mẹ chồng cũ của tôi, sau khi biết con trai mình không có khả năng sinh sản, sợ bị tuyệt tự, sau khi chec không được chôn vào mộ tổ nhà họ Vương, liền bắt đầu đưa Vương Nhất Chi đi khắp nơi tìm thầy tìm thuốc. Đủ loại bùa chú, thuốc linh tinh, bà ta thậm chí còn ép Vương Nhất Chi phải uống bằng được. Cho đến khi bà ta thấy Vương Nhất Chi uống nhiều thuốc như vậy, gần như khỏi bệnh rồi, lại bắt đầu tính đến chuyện cưới vợ cho Vương Nhất Chi. Nhưng danh tiếng nhà họ đã quá tệ, chẳng có ai muốn gả con gái cho nhà họ. Tuy có một số người tham lam tiền bạc không quan tâm đến danh tiếng, nhưng với tình hình tài chính hiện tại của nhà Vương Nhất Chi, có gả vào cũng căn bản chẳng kiếm được mấy đồng. May mà trong sân nhà họ còn trồng ít rau củ nên mới không chec đói. Đúng lúc này, Hạ Miểu ra tù. Vì phải ngồi tù, đứa con cô ta sinh ra đã được đưa về nhà họ Khương, được nhà bố mẹ ruột cô ta, nuôi dưỡng. Thấy cô ta ra tù, nhà họ Khương lập tức trả đứa bé lại cho cô ta. Không biết đi đâu, Hạ Miểu đành phải bế đứa con không rõ bố đi khắp làng nhận bố. Không ngờ lại đụng phải mẹ Vương Nhất Chi. Mẹ chồng cũ vì chuyện Vương Nhất Chi mất khả năng sinh sản, đã hoàn toàn căm hận Hạ Miểu, gặp cô ta thì hận không thể ăn tươi nuốt sống cô ta. Bà ta lao lên đánh nhau với cô ta, không hề quan tâm đến việc Hạ Miểu đang bế con. Hai người giằng co không ai chịu thua ai, cuối cùng cùng nhau rơi xuống sông. Đến khi người ta phát hiện ra thì đã muộn, cả hai đều chec đuối. Chỉ còn lại đứa bé sống sót. Cả thôn không ai muốn nhận nuôi đứa trẻ phiền phức này, nên đã đưa cho Vương Nhất Chi. Lý do là mẹ anh ta hại chec mẹ đứa bé, nên anh ta phải chịu trách nhiệm. Đứa bé khóc suốt đêm, Vương Nhất Chi bị hành hạ đến mức gần như suy sụp tinh thần. Hơn nữa, mỗi tiếng khóc của đứa trẻ, như nhắc nhở anh ta rằng, anh ta đã mất khả năng sinh sản, tuyệt tự nhà họ Vương, lại còn bị cắm sừng. Bây giờ anh ta lại còn phải nuôi đứa con hoang này. Vào một đêm tối trời gió lớn, Vương Nhất Chi bế theo đứa bé nhảy xuống sông. Ngay tại bờ sông nơi anh ta và Hạ Miểu tìm kiếm kích thích, từng bước đi ra giữa sông, mặc cho nước sông nhấn chìm anh ta. 16. Nghe xong, tôi không khỏi thở dài: "Đúng là đáng đời!" "Đúng vậy!" Trương Thiến gật đầu lia lịa, "Ơ, chuông cửa kêu rồi, để tôi ra mở cửa!" Khi tôi bưng đĩa nho ra ngoài, liền nhìn thấy người đàn ông đứng giữa phòng khách. Tần Học Ngật dáng người cao ráo, mặc một chiếc áo khoác đen vừa vặn. Thấy tôi đi ra, anh ấy nhếch môi đi về phía tôi, tay trái vẫn giấu sau lưng, không biết đang giấu thứ gì. Tôi ngửi thấy mùi hương lạnh lẽo trên người anh ấy, theo bản năng lùi lại một bước, dùng ngón tay chặn anh ấy lại, không cho anh ấy tiến thêm bước nào nữa. "Anh về rồi." Tần Học Ngật bình tĩnh gật đầu, "Ừ." "Không tò mò lần này anh mang gì cho em sao?" Tò mò, đương nhiên là tò mò. Tôi nhón chân cố gắng nhìn xem anh ấy giấu gì phía sau, không ngờ lại mất thăng bằng, suýt nữa thì vấp ngã. May mà Tần Học Ngật kịp thời đưa tay đỡ lấy tôi. Thứ anh ấy đang giấu cũng lộ ra. Là chiếc máy ảnh mà tôi đã muốn từ rất lâu rồi. Tần Học Ngật bất đắc dĩ mỉm cười, đưa máy ảnh cho tôi. "Tặng em đấy." Tôi vô cùng vui mừng nhận lấy, thử ống kính đi đi lại lại trong nhà. "Cạch" một tiếng, tôi nhấn nút chụp. Trong ống kính, Tần Học Ngật mỉm cười, phía sau anh ấy là dì Hàn đang ngồi đọc sách dưới ánh nắng mặt trời. Khoảnh khắc này thật tốt đẹp.