23. “Chờ một chút!” “Chờ cái gì?” Cố Kiến Minh hỏi. Nhiễm Bình không có trả lời, chỉ hỏi ngược lại: “Trở về anh có dự định gì không?” Cố Kiến Minh nghĩ nghĩ: “Muốn sắp xếp công việc thật tốt, sau đó giải quyết chuyện quan trọng của đời người.” Anh dừng bước, nghiêm túc, trịnh trọng mà nhìn Nhiễm Bình: “Bình Bình, anh muốn cùng em làm đám cưới.” Khi Nhiễm Bình nghe thấy vậy, tim cô chợt dừng lại, sau đó nhảy cẫng lên: “Anh vẫn còn muốn chúng ta ở bên nhau sao?” “Nằm mơ cũng muốn!” “Em đồng ý với anh!” ……………… Thôn Linh Lung. Nhiễm Bình trở về, cùng Cố Kiến Minh trở về. Hai người tay trong tay đi quanh thôn, làm mọi người chấn động. Trưởng thôn là người đầu tiên hiểu ra. “Nhiễm Bình, hai đứa… làm lành rồi à?” Nếu ông nhớ không lầm thì năm đó, Nhiễm Bình làm cách nào cũng không chịu gả cho Cố Kiến Minh. Nhiễm Bình gật đầu. Sau đó Cố Kiến Minh dẫn Nhiễm Bình về nhà anh. Ba mẹ Cố Kiến Minh mất sớm, anh được Cao đoàn trưởng giúp đỡ, cho nên mới quen biết Cao Phán Nguyệt từ nhỏ. Anh không thích con gái nhà binh, mà lại yêu Nhiễm Bình, cô gái ở thôn Linh Lung, vất vả lao động nhưng tràn đầy sức sống. Bọn họ cùng đi bái tế ba mẹ của Cố Kiến Minh, sau đó Cố Kiến Minh theo Nhiễm Bình trở về nhà cô. Vừa bước vào sân, ông Nhiễm đã nhìn thấy bọn họ từ xa. Ông ta vốn muốn gân cổ lên chửi Nhiễm Bình, nhưng thấy người sau lưng cô, liền cố nuốt cục tức vào trong bụng. Nhiễm Bình làm lơ, trực tiếp đi thẳng vào trong nhà. Ngược lại, Cố Kiến Minh móc điếu thuốc trong túi ra, đưa cho ông Nhiễm, châm lửa giúp ông: “Thưa bác, con đến bàn chuyện kết hôn với Nhiễm Bình.” “Kết hôn, cậu vẫn còn muốn cưới nó?” Ông Nhiễm rít một hơi, thiếu chút nữa bị sặc. Cố Kiến Minh nghe vậy, sắc mặt hơi trầm lại: “Năm đó, con và Bình Bình có chút hiểu lầm, hiện tại đã giải quyết.” “Nghe nói bác lén mai mối cho cô ấy?” “Ông Nhiễm nghe xong mừng còn không kịp, vội vàng chối bỏ chuyện ông ta lén bán con gái: “Không có! Tôi biết hai đứa có thể đến với nhau mà, làm sao có thể tùy tiện gả con gái cho người khác.” “Bình Bình là cục cưng của nhà chúng tôi.” Cố Kiến Minh cũng không có kiên nhẫn mà nghe ông ta nói, nhưng đều là người cùng một thôn, lại là ba của Nhiễm Bình, nên cũng không thể đấm ông ta một cái được. Trong phòng, bà Nhiễm ôm Nhiễm Bình mà khóc, vừa đánh vừa khóc: “Mấy năm nay một chút tin tức cũng không có, mẹ còn tưởng con đã chết.” “Con có biết mẹ lo lắng như thế nào không?” Nhiễm Bình an ủi mẹ: “Không có việc gì, không phải con đã trở về rồi sao?” Lúc này, em trai Nhiễm Kiệt vui vẻ mà đi từ trong phòng ra. “Nhiễm Bình đã về, đem nó bán cho thôn bên cạnh, như vậy chúng ta không cần phải trả tiền!” Vừa dứt lời đã nghe thấy một giọng nói hăm dọa: “Để tôi xem ai dám đem cô ấy đi bán để lấy tiền?” Khuôn mặt Cố Kiến Minh đen lại, Nhiễm Kiệt hoảng sợ trốn sau lưng bà Nhiễm. Bà Nhiễm cũng hoang mang: “Đây là?” Nhiễm Bình cười giải thích: “Mẹ, con và Cố Kiến Minh đã làm lành, bọn con chuẩn bị kết hôn.” “Không được!” Bà Nhiễm từ chối theo bản năng. Nhiễm Bình nhíu mày: “Tại sao?” Bà Nhiễm nói: “Ba con đã sắp xếp một mối hôn sự cho con, chờ con về liền kết hôn, trước đây con cùng Cố doanh trưởng ồn ào như vậy, hiện tại làm sao có mặt mũi mà gả vào nhà họ?” “Không chừng người ta còn đàm tiếu.” Sắc mặt Cố Kiến Minh càng khó coi: “Bác gái, con không ngại, không ai dám đàm tiếu về Nhiễm Bình.” “Hơn nữa, vợ chồng cãi nhau, có gì lạ?” Thật ra Cố Kiến Minh và Nhiễm Bình đều biết, đột nhiên bà Nhiễm thay đổi thái độ, là bởi vì Nhiễm Kiệt.” Nhiễm Bình vẫn cố gắng nhẫn nại: “Mẹ, Cố Kiến Minh không ngại, con cũng không ngại, trước kia các người không phải cũng mong bọn con làm lành với nhau sao?” “Sao bây giờ lại không đồng ý?” “Chuyện này…” Bà Nhiễm ấp úng, trước mặt Cố Kiến Minh bà không dám nói việc gả Nhiễm Bình đi là vì tiền. Ông Nhiễm liền đi tới, tát cho bà Nhiễm một cái. “Đồ đàn bà ngu ngốc! Kiến Minh và Bình Bình nhà ta là trời sinh một đôi! Hiện tại, Kiến Minh là doanh trưởng, Bình Bình là bác sĩ, muốn bao nhiêu tiền mà không có, đừng nhắc tới chuyện kết hôn với ông hai Chu nữa!” Sau đó lại quay qua lấy lòng Cố Kiến Minh: “Chỉ là chuyện lễ hỏi…” Nhiễm Bình hiểu rất rõ ba mẹ cô. Mỗi lần cô có chút ảo tưởng sẽ được mẹ cô yêu thương nhiều một chút, thì đều bị mẹ cô tạt cho một gáo nước lạnh. “Tiền cưới là 150 đồng, về sau cả đời không qua lại, thế nào?” Nhiễm Bình cướp lời của Cố Kiến Minh. Cố Kiến Minh liếc nhìn Nhiễm Bình một cái, Nhiễm Bình ra hiệu để cô tự xử lý, anh liền đứng phía sau cô. “150 đồng!” Nhiễm Kiệt chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy, vội vàng thúc giục ba mẹ: “Mau đồng ý đi!” Ông Nhiễm bước lên một bước muốn nói chuyện với Cố Kiến Minh, nhưng Cố Kiến Minh không thèm nhìn ông ta. 24. Vì thế ông ta chỉ có thể nói với Nhiễm Bình: “Mày lại kiếm chuyện cái gì?” “Tao là ba mày, chúng ta có quan hệ huyết thống, có thể mua đứt sao?” “200 đồng!” Nhiễm Bình không trả lời ông ta, chỉ tăng giá. Ông Nhiễm vẫn chưa muốn từ bỏ cái cây hái ra tiền như Cố ‘doanh trưởng’ đang muốn từ chối thì bà Nhiễm đã cướp lời trước. “Được 200 thì 200!” “Bình Bình, sau khi đưa 200 đồng, từ đây về sau chúng ta sẽ không còn bất cứ mối quan hệ gì!” Đôi mắt của bà Nhiễm đỏ hoe, Nhiễm Bình không hiểu vì sao bà lại khóc. Chỉ móc trong túi ra 200 đồng tiền đặt ở trên bàn, lạnh lùng nói: “Giữ gìn sức khỏe, chuyện đám cưới cũng sẽ không báo cho các người biết đâu!” Nói xong, Nhiễm Bình kéo Cố Kiến Minh rời khỏi thôn Linh Lung. Trên đường trở về thành phố, Nhiễm Bình ngồi xe jeep quân dụng của Cố Kiến Minh, có chút thẩn thờ. “Suy nghĩ gì vậy?” Cố Kiến Minh hỏi. Nhiễm Bình nhìn phong cảnh xẹt qua ngoài cửa sổ: “Em đang suy nghĩ, mẹ em là thật lòng hay cố ý.” “Khi em vừa mới vào nhà, mẹ đã lo lắng như vậy, lại trở mặt vì 200 đồng.” Cố Kiến Minh biết tâm trạng cô không tốt, liền chạy xe chậm lại. “Do bà ấy yêu con trai nhiều hơn, Bình Bình, chúng ta đều không có người thân, về sau anh chỉ có em, em chỉ có anh, chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, cũng rất tốt.” Sống nương tựa lẫn nhau…… Nhiễm Bình xoay người nhìn Cố Kiến Minh. “Ai nói chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, chúng ta sẽ còn có con, chúng ta sẽ yêu thương nó, làm nó tỏa sáng trong thời đại mới.” Ngày kết hôn, Cao đoàn trưởng làm người chứng hôn. Bà Cao thật sự rất thích Nhiễm Bình, sau khi nghe được câu chuyện của cô, liền muốn nhận cô làm con nuôi. Cứ như vậy, Nhiễm Bình tự nhiên trở thành chị của Cao Phán Nguyệt. Người luôn coi trời bằng vung như Cao Phán Nguyệt, lại rất nghe lời Nhiễm Bình. Ba năm sau. Nhiễm Bình được điều tới bệnh viện Quân khu, đảm nhiệm vị trí lãnh đạo. Năm này, cô đã 28 tuổi và con của cô đã 2 tuổi. “Con đang mang thai, nên nghỉ ngơi đừng ra ngoài nhiều.” Bà Cao một tay ôm Cố Tư Nghị là con gái của Nhiễm Bình, một bên lại dặn dò Cao Phán Nguyệt.” Nhiễm Bình kiểm tra tình trạng của Cao Phán Nguyệt một chút: “Không có việc gì, nhưng nên nằm trên giường dưỡng thai, đừng đi lung tung.” Cao Phán Nguyệt thở dài: “Haizz, mang thai rồi, cái gì cũng không được làm.” Một năm trước Cao Phán Nguyệt đã kết hôn cùng Trần Minh Hạo, một chàng trai môn đăng hộ đối, hiện tại cuộc sống mỗi ngày đều rất vui vẻ. Công việc của Trần Minh Hạo bận rộn, Cao Phán Nguyệt liền dọn về ở với mẹ. Vừa khi mang thai, mỗi ngày tan làm Nhiễm Bình đều đến xem Cao Phán Nguyệt. “Em còn muốn làm gì? Chị đã nói em đừng mang giày cao gót mà em không nghe, hôm nay còn suýt ngã.” Đôi lúc Nhiễm Bình cảm thấy rất bất lực với Cao Phán Nguyệt. Nghe được giọng nói tức giận của Nhiễm Bình, Cao Phán Nguyệt lập tức im lặng. Nhưng Cố Tư Nghị lại từ trên người của bà Cao tụt xuống, chạy đến trước mặt Cao Phán Nguyệt, giơ ngón tay út ra: “Dì đừng sợ, Tư Nghị sẽ bảo vệ dì và em bé.” Cao Phán Nguyệt vui vẻ mà nói: “Ha Ha Nhiễm Bình chị nhìn thấy chưa, con gái chị là ô dù của em.” Nhưng Cao Phán Nguyệt cười chưa được 3 giây, liền thấy Nhiễm Bình liếc Cố Tư Nghị một cái, Cô Tư Nghị sợ đến mức trốn sau lưng bà Cao. Bà Cao thấy vậy liền buồn cười: “Bình Bình con đừng hung dữ với Tư Nghị như vậy, nó vẫn còn nhỏ!” “Bây giờ không dạy, sau này sẽ dở cả mái nhà giống như dì của nó vậy.” Bà Cao thấy Nhiễm Bình nói có lý, vì thế liền cùng cô quở trách Cao Phán Nguyệt: “Mẹ sẽ ném hết giày cao gót của con!” “Cứu mạng……” Cao Phán Nguyệt khóc không ra nước mắt. …… Buổi tối, Cố Kiến Minh đến đón vợ con về nhà. Vừa đi, Cố Kiến Minh vừa chia sẻ chuyện trong ngày với Nhiễm Bình: “Hôm nay, đi tuần trong thôn, biết được em trai em vừa sinh một đứa con gái. “Sau đó thì sao?” Nhiễm Bình hỏi. “Để lại một chút tiền, xem như tiền mừng.” “Cũng tốt, nó cũng đã có con.” Hai năm trước, ba mẹ Nhiễm Bình cũng qua đời. Thật ra, lần đó trước khi kết hôn cô cùng Cố Kiến Minh trở về, Nhiễm Bình cũng muốn làm hòa với bọn họ, dù sao bọn họ cũng chỉ còn sống có một năm nữa. Nhưng sau đó thì sao? Con người vốn dĩ rất phức tạp, bọn họ đã sinh ra cô, cho cô ăn, nuôi cô lớn. Đời này, có vài chuyện đã không xảy ra. Cho nên, tuy rằng nói không còn qua lại, đám tang của bọn họ, Nhiễm Bình và Cố Kiến Minh vẫn quay về tổ chức long trọng. Nhưng Nhiễm Bình không nghĩ sẽ có qua lại với em trai nữa, cho nên cũng không còn liên lạc nữa. Cố Tư Nghị ghé vào tai Cố Kiến Minh và hỏi: “Ba ơi, con sẽ có em trai sao?” “Con muốn có em trai sao?” Cố Kiến Minh hỏi con bé. Làn da của Cố Tư Nghị trắng như tuyết, mắt hai mí to, sinh ra đã rất xinh đẹp, trong khu này mọi người đều thích con bé. Con bé nghiêm túc mà suy nghĩ nửa ngày, sau đó gật đầu: “Muốn ạ!” Cố Kiến Mình liền dùng ánh mắt kì quái mà nhìn Nhiễm Bình. “Con muốn thì nói với mẹ con, ít làm việc lại, ở bên cạnh ba nhiều hơn!” “Sao lại nói cái này trước mặt con bé!” Nhiễm Bình thoáng chốc đã đỏ mặt, ôm lấy con gái từ trong tay anh: “Đừng lo nghĩ đến em trai, hôm nay con muốn ăn gì?” Cố Kiến Minh nhìn hai người anh yêu nhất trước mặt, chỉ cảm thấy một đời này thật đáng giá!” THe End.