SÁU MƯƠI NĂM CUỘC ĐỜI
Chương 1
Sau khi Cố Kiến Minh và Nhiễm Bình đính hôn, lại nhận được lệnh chấp hành nhiệm vụ ở biên giới.
Trước khi đi, anh ta nắm lấy tay Nhiễm Bình mà nói: “Chờ khi trở lại, anh sẽ cưới em.”
Vì những lời này, Nhiễm Bình đã chờ đợi cả một đời.
Cho đến giây phút hấp hối, cô mới nghe được tin anh ta đang sống cùng gia đình, con đàn cháu đống.
1.
Căn nhà ngói chật hẹp chật kín người.
Nhiễm Bình tóc bạc phơ nằm trên giường, đến khi hấp hối cũng không chịu nhắm mắt.
Bà cứ lặp đi lặp lại: “Kiến Minh….”
Có một người trẻ tuổi nhịn không được, ngồi xổm xuống bên giường bà mà giải thích:
“Bà nội, bà đừng gọi tên ông ta nữa, con nghe ông nội nói cái người tên Cố Kiến Minh đó đã cưới một người phụ nữ tên Cao Phán Nguyệt, hiện tại cháu của ông ta vừa sinh một đứa chắt rồi.”
Nghe xong những lời này, đôi mắt mờ đục của Nhiễm Bình cứng lại.
Ngay sau đó, xung quanh liền có tiếng vài người già thở dài.
“Bà thật là cố chấp! Sáu mươi mấy năm Cố Kiến Minh chưa từng gửi cho bà một lá thư nào, bà còn nhớ thương ông ta để làm gì?”
“Nhiễm Bình, bà vì ông ta cả đời không gả, kết cục lúc hấp hối lại không có con cháu đưa tiễn, nếu không phải có đám thân thích như chúng tôi, thì đến một người bên cạnh cũng không có.”
“Đúng vậy, đừng chờ ông ta nữa, bà hãy ra đi thanh thản….”
Nước mắt của Nhiễm Bình chảy theo khóe mắt, ánh mắt cũng từ từ tối lại, nhưng tai vẫn còn nghe rõ.
“Bà nội Nhiễm đã đi rồi…!”
Một ai đó nói lớn, tiếng than khóc khắp nơi.
Nhiễm Bình nghe kèn pháo suốt ba ngày, trước khi mọi giác quan của bà ấy hoàn toàn biến mất.
Tình yêu sáu mươi năm chờ đợi cùng với thân xác héo mòn chôn sâu dưới ba tấc đất.
………………
Năm 1963, thôn Linh Lung.
Tiếng pháo vang lên, khiến Nhiễm Bình run cả người.
Cô lấy lại tinh thần, nhìn thấy khẩu hiệu trên tường gạch ‘Vinh quang thuộc về những năm 1960, niềm tự hào thuộc về người lao động'
Nơi này là thôn chi bộ, cô đã sống lại.
“Bình Bình, mọi người đều đã ở đây, chúng ta mau tiếp đón họ!”
Âm thanh vừa xa lạ lại quen thuộc vang lên, làm tim Nhiễm Bình chậm lại một nhịp.
Cô xoay người, chỉ thấy người thiếu niên đang mặc quân phục trước mặt, khuôn mặt tuấn tú, dáng người cao ráo, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
Đồng tử của Nhiễm Bình co lại: “Cố Kiến Minh?”
Là anh ta!
Đây là vị hôn phu khiến cô phải chờ đợi đến chết.
Không chờ Nhiễm Bình phản ứng, lời chúc của mọi người xung quanh đã vang lên rộn ràng.
“Cố Kiến Minh còn trẻ mà đã sắp trở thành doanh trưởng, Nhiễm Bình, cô thật có phúc.”
“Hai người các con từ nhỏ đã quấn quýt bên nhau, hiện tại cũng coi như là viên mãn.”
“Lần này là tiệc đính hôn, lần sau đám cưới thì không được quên tôi đâu nhé!”
Gương mặt Cố Kiến Minh tươi cười đồng ý, nhưng Nhiễm Bình lại toát mồ hôi lạnh.
Cô nhìn người thiếu niên bên cạnh, bên tai còn văng vẳng những lời mình nghe được trước lúc lâm chung.
Vì chờ Cố Kiến Minh trở về, cô đã bị ba mình đánh không biết bao nhiêu lần, vài lần xém bị bán cho người khác làm vợ, chịu đựng sự xem thường và tủi nhục.
Vì một câu nói của anh ta ‘chờ anh về’, cô đã chờ cả một đời, chỉ đổi lại một tin tức là anh ta đang sống hạnh phúc bên gia đình tứ đại đồng đường.
Không…. Cô sẽ không bao giờ giẫm lên vết xe đổ đó nữa.
Nghĩ tới đây, Nhiễm Bình rút tay ra khỏi tay của Cố Kiến Minh.
Cố Kiến Minh lấy làm khó hiểu, có thể nhìn thấy được sắc mặt của cô trắng bệch, lập tức quan tâm: “Làm sao vậy, thấy khó chịu chỗ nào à?”
Đối mặt với sự thân mật của anh ta, Nhiễm Bình lùi về phía sau: “Tôi không muốn đính hôn với anh.”
Giọng của cô không lớn, nhưng đủ để anh ta nghe rõ.
Cố Kiến Minh ngạc nhiên, sau đó kéo cô sang một bên, sắc mặt vừa nghiêm túc vừa bất đắc dĩ: “Bình Bình em đừng gây chuyện nữa! Chúng ta đã nói năm nay anh xin nghỉ phép để về đính hôn, chờ kỳ nghỉ phép sang năm anh về thì chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn, sau đó em sẽ theo anh đến đơn vị.”
Nghe những lời này, Nhiễm Bình chỉ thấy buồn hơn.
Đời trước anh ta cũng nói như vậy, nhưng cuối cùng anh ta lại không quay về nữa.
Nhớ lại bản thân ngày ngày đêm đêm đứng chờ ở công thôn, ánh mắt của Nhiễm Bình càng thêm quyết tâm.
Cô kéo hoa cài đầu đỏ rực xuống. giọng khàn đi: “Cố Kiến Minh, tôi sẽ không chờ anh thêm lần nào nữa!”
Nói xong, Nhiễm Bình ném bông hoa trong tay xuống đất, trước mặt mọi người quay đầu bỏ chạy mà không thèm nhìn lại.
Nhiễm Bình chạy thẳng về phía trước, nhưng rất nhanh đã bị một bàn tay to kéo lại.
“Bình Bình, em đứng lại!”
Cố Kiến Minh giữ chặt tay cô, lông mày nhíu lại thành một đường: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Đến cả anh cũng không thể nói sao?”
Bốn mắt nhìn nhau, Nhiễm Bình nhất thời cũng không biết nói sao.
Lúc này ở đời trước, cô và Cố Kiến Minh đang có tình cảm rất tốt, nếu bây giờ cô đề nghị chia tay, chắc chắn anh ta sẽ không đồng ý.
Nhưng nếu nói cho anh ta biết cô đã sống lại, tương lai sẽ bị anh ta vứt bỏ, anh ta sẽ càng không tin.
Thấy cô im lặng, Cố Kiến Minh càng thêm nóng nảy: “Có chuyện gì khó khăn cứ nói cho anh biết, anh sẽ không để em phải chịu đựng một mình!”
Sau một lúc lâu, Nhiễm Bình mới mở miệng: “Tối hôm qua em đã nằm mơ.”
“Mơ?”
Trước ánh mắt nghi hoặc của người trước mặt, cô lại chìm trong ký ức xưa cũ.
“Tôi mơ thấy sau khi tôi và anh đính hôn, anh lại nhận được nhiệm vụ ra biên giới, trước khi đi anh nói chờ anh về, anh sẽ cưới tôi, nhưng anh không có trở về.”