Thế nhưng, ở độ tuổi còn nhỏ ấy, nàng đã một thân một mình theo các thương nhân đi đến Giang Nam.
Dường như nàng rất thích Giang Nam, chỉ trong vòng hơn một tháng ngắn ngủi đã gửi về nhà hàng chục bức thư. Phụ thân mẫu thân thậm chí còn chưa mở phong bì đã vứt chúng sang một bên. Đêm khuya, ta mở những lá thư đó ra, đọc từng chữ từng câu.
Phụ thân mẫu thân chưa bao giờ tìm người dạy dỗ nàng học hành, những bức thư nàng viết không có từ ngữ hoa mỹ, chỉ toàn là những chuyện vụn vặt hàng ngày. Nhưng, qua những dòng tâm sự lộn xộn đó, ta dường như thấy được vùng Giang Nam phồn hoa tựa gấm. Phong cảnh đẹp đẽ như vậy, ta không được thấy, nàng có quyền gì mà được ngắm!
Ta ghen tị đến phát điên, trong lòng nghĩ rằng, đáng lẽ đó phải là cuộc đời của ta. Chính là nàng, chính là Thẩm Nhu đã cướp đi cuộc đời của ta!
Ta muốn nàng trở về, muốn nàng giống như ta, cả đời bị giam cầm trong căn viện này.
Ngày hôm đó, ta lại bệnh. Bệnh rất nặng, thật hay giả, ta cũng không nhớ rõ nữa.
Ta chỉ nhớ, thái y nói ta suy nghĩ quá nhiều, cần được tĩnh dưỡng cho tốt. Ta nhân cơ hội này, cố tình khóc lóc trước mặt cha, nói rằng ta ghen tị với nàng có thể muốn đi đâu thì đi, có thể ngắm nhìn bầu trời rộng lớn bên ngoài.
Ta vừa nói xong, phụ thân đã hiểu.
Nửa tháng sau, nàng bị người của phụ thân phái đi áp giải về. Đó là lần đầu tiên ta thấy nàng tức giận. Nắm chặt tay, nghiến răng, nước mắt cứ đảo quanh trong hốc mắt. Nàng như một con thú nhỏ đang nổi giận, còn ta, muốn nhổ đi nanh vuốt sắc nhọn của nàng, biến nàng thành một con thú bị nhốt trong lồng.
Ngày ấy, nàng chỉ trừng mắt nhìn ta một cái đã bị phụ thân phạt quỳ ở từ đường suốt một đêm.
Trước kia nàng ta luôn ngọt ngào gọi ta là "tỷ tỷ", nhưng sau ngày đó, nàng đã rất lâu không thèm để ý đến ta.
Ta cứ tưởng, cuối cùng ta cũng đã biến nàng ta trở nên giống như ta. Nhưng rồi nàng lại trốn đi, trốn đến tận vùng biên cảnh xa xôi. Kẻ không nghe lời, tất phải trả giá.
Ở biên cảnh đang rất hỗn loạn, những kẻ không nghe lời chắc sẽ chết ở đó thôi.
Ta đã giấu đi những tin tức về tung tích của nàng, coi như không biết gì cả. Nhưng trớ trêu thay, nàng không chết!
Nàng đã gặp được Lâm gia chuyên đi quản chuyện bao đồng kia.
Ta đọc những bức mật báo được gửi về, thấy cuộc sống của nàng ngày một tốt đẹp hơn, lòng ghen tị điên cuồng trỗi dậy.
Có lẽ, trời đang giúp ta. Ta đã tìm được thời cơ tốt để đón nàng ta về nhà. Lão già Lâm gia đã chết, đúng lúc nàng và tình lang đang nương tựa vào nhau.
Trong cung đã sớm truyền ra tin đồn lập ta làm Thái tử phi, với ta thì hoàng cung chỉ là đổi một cái viện để ở. Nhưng đối với muội muội ham tự do của ta, đó mới thực sự là nhà tù. Vì vậy, ta cố tình tiết lộ tung tích của nàng rồi giả vờ khóc lóc trước mặt phụ thân mẫu thân, nói ta không muốn vào cung. Vậy thì người phải gả vào, tất nhiên chỉ có thể là nàng.
Khi nghe tin nàng ngoan ngoãn trở về nhà, ta có chút thất vọng. Màn kịch ta muốn xem nhất là tên cô nhi Lâm gia kia vì nàng mà vi phạm quân lệnh, dẫn binh rời khỏi biên cảnh, rồi với thân phận loạn quân, chết ngay trước mặt nàng.
Ta muốn xem nàng về nhà rồi khóc lóc làm loạn, xem nàng vùng vẫy vô vọng, xem nàng tuyệt vọng khi cả thân xác lẫn tâm hồn đều bị giam cầm. Cái vẻ mặt không còn ý chí sinh tồn đó hẳn phải giống như những ngày đêm của ta. Đến lúc đó, nàng ta sẽ là muội muội ta yêu thích nhất.
Nhưng trớ trêu thay, nàng lại thuận theo một cách dễ dàng như vậy. Không khóc không làm loạn, cứ thế chấp nhận số phận. Thậm chí, nàng còn lộ vẻ e thẹn trước mặt Thái tử.
Nàng đã phải lòng Thái tử ư?
Không, không thể được!
Nàng chỉ là một vật phẩm sinh ra vì ta, ngoài nỗi đau khổ giống như ta, nàng không được phép có thứ gì khác
Vì vậy, ta đã cướp lấy Thái tử.
Ngày Thái tử đăng cơ, ta thay thế nàng, trở thành Hoàng hậu. Nhưng nàng, tại sao không khóc, tại sao không đau khổ!
Thực ra ta cũng không thích Kỳ Uyên đến thế, hắn ta ta nạp bao nhiêu người vào hậu cung cũng chẳng liên quan gì đến ta. Ta giết những kẻ tiếp cận hắn ta, chỉ vì ta không thích có người dòm ngó thứ thuộc về ta. Thứ ta không cần, người khác cũng không có tư cách động vào. Nếu ta không được hạnh phúc, thì Thẩm Nhu nàng có tư cách gì mà hạnh phúc!
Điều khiến ta vui sướng nhất chính là nhìn phụ thân mẫu thân vì ta mà hành hạ nàng lần này đến lần khác. Dù là về thể xác hay tinh thần. Chỉ có những lúc đó, ta mới cảm nhận được ta thực sự tồn tại, thực sự được yêu thương.
Khi Kỳ Uyên bưng chén thuốc độc vào, ta lại nở nụ cười dịu dàng. Ta nhìn gương mặt tái xanh của hắn ta, cười điên dại.
"Nàng ta đã chết chưa?"
Kỳ Uyên nhìn ta, mặt đầy vẻ lạnh lùng: "Ngươi muốn nàng chết?"
Ta cười như điên: "Không, ta muốn nàng sống, sống thật tốt! Lâm An đã chết, đối với nàng, sống mới là sự giam cầm lớn nhất."
Kỳ Uyên ngẩng đầu, đột nhiên nở nụ cười.
"Đáng tiếc, nguyện vọng của ngươi đã tan thành mây khói. Nàng sống rất tốt, tự do mà nàng muốn và người nàng muốn lấy, nàng đều có được cả."
Nụ cười của ta đông cứng trên mặt: "Không, không thể nào, phụ thân đã nó, sẽ không tha cho nàng! Nàng vốn phải chết rồi, thứ ta không có được, nàng có tư cách gì mà có..."
Kỳ Uyên nhìn bộ dạng điên loạn của ta, không nói gì, chỉ rót cho ta một chén thuốc độc.
"Trưởng nữ Thẩm gia nắm giữ Phượng ấn chưa đầy một năm, đột ngột qua đời! Phu phụ Thẩm gia, nhớ thương nữ nhi, cùng nhau đột tử! Trẫm đã biên cho nàng một thân thế trong sạch như vậy, ngươi nói xem, nàng có thích không?"
Ta nhìn Kỳ Uyên, cuối cùng cũng có được sự bình tĩnh hiếm hoi.
"Kỳ Uyên, ngươi còn cô độc hơn cả ta, nhưng ta có thể giải thoát, còn ngươi thì không."
Ta đón lấy chén thuốc độc từ tay hắn ta, uống một hơi cạn sạch. Nhưng qua nửa ngày, ta vẫn còn sống, chỉ là trong xương cốt đau đớn như xé gan xé ruột, ta thậm chí không còn sức để tự sát.
Kỳ Uyên đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống ta một cách lạnh lùng.
"Cái chết là một sự giải thoát, những gì ngươi nợ nàng, rốt cuộc cũng phải trả."
Sau ngày đó, Hoàng hậu đột tử. Còn trong lãnh cung, lại thêm một tội nhân tội ác tày trời. Nghe nói, cứ đến giờ Hợi mỗi đêm, luôn vọng ra những tiếng kêu gào rợn người.
Góc nhìn của Lâm An:
Lão đầu về kinh thành phục mệnh, khi trở về đã mang về cho ta một tức phụ. Nghe nói tiểu thư ở kinh thành vô cùng yếu ớt, rất khó nuôi. Ta nói ta không muốn, lão đầu vuốt râu bảo ta đừng hối hận. Chỉ là bớt đi một vị tổ tông, có gì mà phải hối hận.
Lần đầu gặp nàng, nàng trà trộn trong đám người tị nạn, khuôn mặt nhỏ đen đen, nhưng đôi mắt lại sáng ngời.
Nàng ở trong tuyết quá lâu nên bị phong hàn, vừa được cứu ra đã ngất đi, bất đắc dĩ ta đành đem nàng về.
Người hầu giúp nàng rửa mặt, ai cũng bảo ta nhặt được tiên nữ về nhà. Ta trong lòng không mấy để tâm, nhưng lén nhìn một cái cũng đỏ mặt. Một tiểu cô nương như vậy, chẳng phải tốt hơn mấy tiểu thư kinh thành sao?
Tin tức truyền đến tai lão đầu nhà ta, lại biến thành ta nhặt về một tiên nữ, sắp trốn đi với người ta rồi.
Lão đầu cầm đao vội vã chạy về, vừa vào cửa đã hét lớn: "Ta xem thử là hồ ly tinh nào, câu mất hồn ngươi rồi!"
Đến khi nhìn thấy nàng, lão đầu im bặt. Ông ấy khẽ khàng đóng cửa lại, rồi sai người mang hết những thứ bổ dưỡng quý giá của mình ra.
Ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thanh đao của lão đầu đã kề vào cổ ta.
"Ta mặc kệ ngày thường ngươi sống thế nào, nhưng tiểu cô nương Thẩm gia này mệnh không tốt, sống khổ cực lắm, nếu ngươi dám bắt nạt nàng, lão tử đánh gãy chân ngươi!"
Nghe ông ấy nói đến Thẩm gia, ta mới hiểu ra. Có những chuyện thật kỳ lạ, ta cứu người một cách tình cờ, lại cứu được cả tức phụ tương lai của mình.
Tiểu nha đầu vừa tỉnh dậy, ta liền lén đi xem. Không ngờ nàng lại cương liệt như vậy, vừa phát hiện ra ta đã cầm trâm chỉ vào ta.
Ta nổi lòng trêu chọc, giả vờ suồng sã bảo nàng: "Cây trâm này vừa ngắn vừa cùn, đâm không chết người đâu."
Lão đầu nghe tin chạy đến, vừa nghe ta nói vậy, không nói hai lời đã tát cho ta một cái.
Nàng vừa thấy lão đầu, trên mặt đã nở nụ cười. Một tiếng "Lâm bá bá" rụt rè, khiến lão đầu cười không ngớt.
Từ đó, nàng ở lại biên cảnh. Thân thể nàng không tốt, gió lạnh biên cảnh thường làm nàng lạnh đến mất ngủ cả đêm. Nhưng nàng chẳng hề than phiền, trên mặt luôn treo nụ cười rạng rỡ.
Ta dẫn nàng đi cưỡi ngựa trên thảo nguyên, muốn xem nàng hoảng sợ gọi ta một tiếng "Lâm ca ca".
Nhưng lên ngựa rồi, nàng lại rất phóng khoáng, như thể sinh ra nàng vốn thuộc về thảo nguyên.
Lão đầu nhìn nàng cưỡi ngựa, nhìn nàng nhảy một đoạn vũ điệu ngắn không tên, luôn cười hớn hở.
Lão đầu nói, trên người nàng có bóng dáng của mẫu thân ta thuở trẻ. Nói xong câu đó, lão đầu cảm thấy ta càng không xứng với nàng.
Để tránh lão đầu nhất thời hứng chí nhận nàng làm nghĩa nữ, ta bắt đầu học cách trưởng thành. Nhưng ta còn chưa kịp học được gì, lão đầu đã ra đi.
Trong quân doanh có nội gián, lão đầu đi tuần tra bị người ta ám hại, khi đưa về đã tắt thở. Khi nàng thấy thi thể lão đầu, chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng làm gì, chỉ đứng ngây người tại chỗ. Đến khi mọi người đều đi hết, nàng quỳ trước quan tài lão đầu, khóc đến tắt tiếng.
Lão đầu đi rồi, ta và nàng chỉ còn có nhau. Nhưng sau đó, nàng cũng đi.
Lần đầu nàng hạ độc, không nắm được liều lượng, trời chưa sáng ta đã tỉnh. Ta đuổi theo nàng đến biên cảnh, ta biết bước ra khỏi mảnh đất đó, ta sẽ gặp kết cục thế nào, nhưng ta vẫn muốn giữ nàng lại.
Nàng xuống xe ngựa, quỳ trước mặt ta, khóc đến thê lương.
Nàng nói: "Lâm An, đây là mệnh của ta, ta nhận mệnh!"
Nàng nói: "Lâm An, ta cầu xin huynh, huynh hãy về đi! Đây là nợ ta thiếu huynh, kiếp sau ta sẽ trả. Nhưng bây giờ, ta chỉ muốn huynh sống thật tốt!"
Đó là mệnh của nàng, vậy kết thúc như thế này, có phải là kết cục của bọn ta không?
Mệnh như vậy, ta không nhận!
Từ đó về sau, ta kế thừa vị trí của lão đầu, thay ông ấy trấn thủ biên cảnh. Ta đánh thắng trận này đến trận khác, ta muốn dùng những công trạng này để đón nàng về nhà. Ta bồi dưỡng thế lực ở kinh thành để dò la tin tức. Khi biết nàng từ kinh thành đến tìm ta, ta phấn khích đến không ngủ được, sáng sớm đã dẫn người đi đón. Suýt nữa, ta lại mất nàng. Nhưng cái Thẩm gia hút máu kia, sao cũng không thoát được. Mật hàm gửi đến biên cảnh, làm sao ta có thể không biết nội dung, cùng một loại mê dược, làm sao ta lại mắc bẫy lần thứ hai?
May mắn thay, A Nhu của ta, nàng biết ta muốn làm gì, vở kịch này, nàng diễn rất tốt.
Điểm yếu duy nhất của Thẩm gia chính là tỷ tỷ "yếu ớt" của A Nhu, mà người có thể khiến nàng ta phát điên cũng chỉ có A Nhu của ta. Chỉ có sự báo thù điên cuồng của bọn họ, ta mới có cơ hội thoát thân, và người ngồi trên ngai vàng kia mới có thể nắm được bằng chứng hắn ta muốn.
Làm sao bọn họ biết được, chiến loạn liên miên ở biên cảnh đều chỉ là giả. Ta tính toán được tất cả, có lẽ điều duy nhất không tính được chính là việc người đó thích A Nhu.
Khi nghe hắn ta lải nhải kể về quá khứ của A Nhu, trong lòng ta thầm cảm thấy may mắn, may là nàng đã gặp ta trước!
Hắn ta dùng tính mạng của Thẩm Nguyệt ép phu phụ Thẩm gia tự vẫn, sau đó đích thân giải quyết Thẩm Nguyệt.
Khi biết được những tin tức này, ta đã sớm đưa A Nhu rời khỏi kinh thành.
A Nhu vẫn còn rất yếu, nhưng nàng vẫn khẽ cười nhìn ta: "Thì ra, cây trâm thật sự đâm không chết người."
Biên cảnh không còn Lâm An, sẽ còn có Trần An, Vương An, Lưu An, nhưng Thẩm Nhu, chỉ có một mình Lâm An mà thôi. Thiếu niên Tướng quân Lâm An, cả đời không thành thân, chết trong trận chiến loạn đó. Những ngày còn lại, chỉ có thương nhân Lâm An, dẫn theo tình yêu cả đời của mình, du lịch thiên hạ, ngắm hết phồn hoa tựa gấm, sơn hà rực rỡ.
Hết