1 Khi thánh chỉ vừa ban xuống, phủ đệ chìm trong tĩnh lặng. Gương mặt phụ thân mẫu thân phủ đầy sương giá. Nước mắt mẫu thân rơi không ngừng như chuỗi ngọc đứt dây. Thấy cảnh này, phụ thân vốn ít nói cũng nhiều lần nghẹn ngào. Ta biết, nỗi buồn của bọn họ, chẳng có nửa phần là vì ta. "A Nguyệt vốn không khỏe mạnh, hoàng cung xưa nay là nơi đầy rẫy cạm bẫy, hậu cung càng là hang ổ ma quỷ ăn thịt người! Nếu A Nguyệt của ta mà gả vào đó, làm sao sống nổi!" "A Nguyệt, nếu con không muốn gả, hôm nay cho dù phải đánh đổi cái mạng già này, phụ thân cũng nhất định sẽ bảo vệ con!" ... Khắp phủ vang vọng tiếng khóc than của hai người. Chốc lát sau, bọn họ không còn than khóc nữa. Bởi vì tân đế Kỳ Uyên đích thân mang sính lễ đến cửa. 2 Trước mặt phụ thân mẫu thân ta, Kỳ Uyên nắm chặt tay tỷ tỷ Thẩm Nguyệt, kiên định hứa hẹn. "Bể nước bao la, trẫm chỉ múc một gáo! Nếu trẫm đã cưới A Nguyệt, về sau tự nhiên sẽ không cưới người khác, trẫm không cần hậu cung ba nghìn giai lệ, chỉ muốn một mình A Nguyệt mà thôi." Tỷ tỷ nghe lời hắn ta nói, gương mặt vốn xanh xao cũng ửng hồng. Được lời vàng ngọc của Kỳ Uyên, phụ thân mẫu thân ta cũng yên tâm. Mọi người chỉnh trang lại dung mạo, quét sạch u ám vừa rồi, vui vẻ bàn luận về những chi tiết nhỏ nhặt của hôn sự. Ta nhìn vẻ mặt hạnh phúc của bọn họ, chỉ thấy vô cùng nhàm chán. 3 Nhìn chén trà đã nguội lạnh, ta đặt xuống, chuẩn bị rời đi. Cũng vào lúc này Kỳ Uyên mới phát hiện ra sự tồn tại của ta. Hắn ta gọi ta lại, giải thích: "Sức khỏe Nguyệt Nhi không tốt, không có trẫm thì không được, vậy nên trẫm chỉ có thể làm như vậy. Ấm ức cho ngươi rồi, sau này trẫm và Nguyệt Nhi sẽ bù đắp cho ngươi." Ta chỉ đáp một câu "Đa tạ bệ hạ" rồi xoay người rời đi. Ngày hôm đó, chuyện Thiên tử đích thân hạ sính lễ lan truyền khắp kinh thành. Ai ai cũng nói, hai người là kim đồng ngọc nữ, trời sinh một cặp. Ai ai cũng biết, Thẩm gia may mắn, sinh được một nữ nhi tốt, tiền đồ vô lượng. Chẳng ai nhớ rằng, Thẩm gia còn có một đích thứ nữ bị từ hôn hai lần. 4 Có lẽ, vẫn có người nhớ. Nửa đêm, tiền sảnh ồn ào một hồi rồi chìm vào tĩnh lặng. Ta biết, Kỳ Uyên đã hồi cung. Khoảng một khắc sau, phụ thân đến viện của ta. Vừa gặp mặt, ông đã vào thẳng vấn đề dặn dò: "Tỷ tỷ ngươi thân thể không tốt, tìm được người tri kỷ như vậy không dễ, ngươi đừng trách nó!" Ta hỏi: "Nếu tỷ tỷ không thích tân đế, hôm nay phụ thân có dám kháng chỉ không?" Phụ thân nhíu mày, mặt đầy vẻ không vui. "Ngươi đang nói nhảm gì vậy?" Ta không đếm xỉa đến phụ thân, chỉ tự rót một chén trà, chậm rãi nói: "Ba năm trước khi thánh chỉ ban hôn hạ xuống, phụ thân còn nhớ đã nói gì với ta không?" Sắc mặt phụ thân nghiêm trọng, giọng càng thêm không vui: "Đều là chuyện cũ rồi, ngươi lại nhắc lại làm gì?" Ta vẫn không trả lời, chỉ tự nói: "Phụ thân nói, tỷ tỷ thân thể yếu ớt, không chịu nổi những tranh đấu trong hoàng thất, nhưng thánh chỉ không thể trái, nên chỉ có thể để ta gả!" Phụ thân im lặng không đáp, chỉ nói: "Chuyện đã qua rồi, ngươi nhắc lại có ý nghĩa gì!" "Đương nhiên có ý nghĩa, ta muốn hỏi phụ thân, trong thế đạo này, một nữ tử mới cập kê đã bị từ hôn hai lần, về sau phải làm sao?" 5 Phụ thân nổi giận: "Thẩm Nhu, ngươi nói những lời này là có ý gì! Là trách vi phụ, hay là trách tỷ tỷ ngươi?" Ta cười khẩy một tiếng: "Ta không nên trách sao? Những năm qua, trong mắt trong tim các người, khi nào có nửa phần vị trí của ta? Nếu các người đã không thích ta như vậy, ban đầu tại sao lại sinh ta, có phải chỉ vì thuật sĩ vân du bốn phương kia nói máu đầu tim..." "Chát" một tiếng, phụ thân mặt đầy tức giận, tát một cái vào mặt ta. Ta ngã xuống đất, chén trà trong tay cũng vỡ tan tành. "Được cứu mạng tỷ tỷ ngươi, là phúc của ngươi!" Ta không nói gì, lau vết máu ở khóe miệng, chỉ nhìn phụ thân cười. Phụ thân bị ta cười đến phát sợ, cố làm ra vẻ bình tĩnh đe dọa: "Hôn sự của tỷ tỷ ngươi và bệ hạ đã định rồi, nếu ngươi dám gây chuyện gì, ta sẽ đánh chết ngươi!" Ta nhìn chằm chằm vào ông, hỏi: "Các người đặt chữ “Nguyệt” cho nàng ta là muốn nàng được trời cao phù hộ, khỏe mạnh thuận lợi. Còn chữ “Nhu” của ta, có phải vì các người muốn ta làm con rối ngoan ngoãn, làm đá lót chân cho nàng ta cả đời không?" Phụ thân nhìn ta đầy chán ghét: "Nếu không vì tỷ tỷ ngươi, ngươi còn không có cơ hội đến thế gian này, giờ ngươi lại oán hận nó, ta thật hối hận đã sinh ra ngươi!" "Ta cũng rất hối hận đã trở thành nữ nhi của người." Nói xong, ta ngồi dưới đất cười to, mặc cho mảnh vỡ chén trà cắt vào lòng bàn tay. Phụ thân lẩm bẩm: "Ngươi thật là điên rồi, điên rồi!" Sau ngày đó, phụ thân rút hết hạ nhân trong viện của ta, cấm túc ta. 6 Ba ngày sau, tỷ tỷ đại hôn, lệnh cấm túc của ta cũng được gỡ bỏ, nghe nói là do nàng ta cầu xin. Ta ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, nhìn những thân cây trụi lá trong sân, lẩm bẩm: "Năm nay, khi nào sẽ có tuyết rơi nhỉ?" Tỳ nữ đến thoa thuốc cho ta nghe vậy, đáp: "Nhị tiểu thư, chắc là người hồ đồ rồi, kinh thành làm gì có tuyết." Đúng nhỉ, kinh thành không có tuyết rơi, chỉ có biên cảnh mới có tuyết. Tỳ nữ thoa thuốc có vẻ rất thích nói chuyện, vừa thoa thuốc vừa lải nhải: "Nô tỳ cũng rất muốn xem tuyết, nhưng từ nhỏ nô tỳ đã lớn lên ở kinh thành, chưa từng thấy tuyết trông như thế nào. Nhị tiểu thư, tay người thật đáng tiếc quá, thương tích quá sâu, thoa thuốc cũng muộn rồi, đại phu nói, sau này sợ là không thể đàn đàn được nữa. Còn có điệu múa kiếu dưới mão của người, sau này sợ là cũng không thể múa được nữa. Vết thương này, khi trời lạnh sợ là sẽ khổ sở lắm, người phải chú ý nhiều vào. May mà kinh thành không có tuyết rơi, không thì mùa đông người sẽ khó chịu lắm." ... Sau đó nàng ấy nói gì nữa, ta không nhớ rõ. Ta chỉ nhớ, trong giấc mộng ngày hôm đó, có tuyết lông ngỗng rơi đầy trời, có thiếu niên lang của ta. 7 Tỉnh giấc, bên cạnh không một bóng người. Tỳ nữ thoa thuốc đã đi rồi. Từ tiền sảnh vọng lại tiếng đàn sáo râm ran, náo nhiệt không ngớt. Trong đầu ta chợt nảy ra một ý nghĩ. Ngồi thẫn thờ một lúc, ta đứng dậy, thu dọn hành trang. Trước khi rời đi, nhìn bút mực giấy nghiên trên bàn, muốn để lại một bức thư, cũng không biết nên để lại cho ai. Nghĩ một lúc, tỳ nữ thoa thuốc chiều nay chắc ngày mai sẽ đến, nên ta để lại cho nàng ấy một câu. "Biên cảnh có tuyết lông ngỗng mà kinh thành không có, múa kiếm trong tuyết, thật là hợp cảnh." 8 Yến tiệc đêm nay vô cùng náo nhiệt. Hạ nhân trong phủ đều được nghỉ, đến tiền sảnh uống rượu, khi ta ra cửa cũng chẳng ai ngăn cản. Thiên tử thành hôn, cả nước cùng mừng. Mọi người chen chúc đi đến hoàng thành xem lễ, ta bị xô đẩy vào trong, đi theo bọn họ rất lâu. Đến cửa cung thành, cổng chính vốn thanh vắng nay người đông như núi như biển. Trên cổng thành là một đôi bích nhân mặc hỉ phục.