Phản dame lũ bắt nạt
Chương 4
“Tùng—”
Anh ta vừa mở miệng đã bị tôi cắt ngang:
“Đừng gọi tên tôi, ghê tởm.”
Phương Minh trợn tròn mắt, không thể tin nổi.
Tôi nhếch môi cười lạnh, tiếp tục:
“Phương Minh, thay vì lãng phí thời gian dây dưa với tôi, sao anh không đi xả nước trong đầu mình ra đi?”
Nói xong, tôi chủ động nắm tay Thẩm Kinh Mặc, dẫn anh ta rời khỏi nơi thị phi này.
17
Hầm đỗ xe dưới lòng đất.
Thẩm Kinh Mặc mặt dày đòi ngồi lên xe tôi.
“Tần tiểu thư, vừa nhờ người giúp xong đã trở mặt vô tình, như vậy không hay đâu.”
Tôi âm thầm đảo mắt, đã đoán được câu tiếp theo anh ta định nói là gì.
“Người đó vừa uy hiếp tôi, tôi thực sự rất lo lắng anh ta sẽ tiết lộ chuyện này. Cô nhất định phải đứng ra bảo vệ tôi đấy.”
Trên khuôn mặt đẹp trai không gì sánh được của anh ta, giờ là vẻ ấm ức đáng thương.
Tôi nhìn anh ta, không thốt nên lời.
“Anh làm ơn nghiêm túc lại đi!”
Thẩm Kinh Mặc khẽ cười, sau vài giây im lặng, bất ngờ hỏi:
“Vậy cô từ chối tôi vì anh ta sao?”
Tôi bỗng rất muốn cạy mở hộp s.ọ của anh ta ra xem, liệu có phải não anh ta đã bị nước làm ngập rồi hay không.
Không đợi tôi trả lời, anh ta đã tự nói tiếp:
“Chẳng trách cô luôn từ chối tôi, hóa ra là thích đàn ông xấu.”
Đàn ông xấu?
Công bằng mà nói, tuy ngoại hình của Phương Minh so với Thẩm Kinh Mặc kém xa vạn dặm, nhưng chắc chắn không đến mức bị liệt vào danh sách đàn ông xấu.
Hơn nữa, câu nói này của Thẩm Kinh Mặc hoàn toàn là đang xúc phạm thẩm mỹ của tôi!
“Đừng có phát điên nữa!”
Tôi trầm giọng cảnh cáo anh ta.
Thẩm Kinh Mặc nhún vai, cuối cùng cũng trở lại trạng thái bình thường.
18
Ngày hôm sau. Tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
“Giám đốc Tần, bên phía anh Thẩm xảy ra chuyện rồi!”
Vừa nhấc máy, giọng nói hơi hoảng hốt của trợ lý đã vang lên bên tai tôi.
Tôi lập tức tỉnh táo hẳn.
Công ty truyền thông mà Thẩm Kinh Mặc đang làm việc cũng là một trong những tài sản thuộc quyền sở hữu của tôi.
Anh ta bắt đầu sự nghiệp từ khi còn là diễn viên nhí, đến giờ đã gần 20 năm trong ngành, với hơn 100 triệu người theo dõi trên Weibo.
Hiện tại anh ta thực sự là trụ cột của công ty. Nếu xảy ra chuyện gì, không chỉ có mình anh ấy, mà e rằng toàn bộ nghệ sĩ trong công ty cũng sẽ bị ảnh hưởng.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Tôi đè nén những suy đoán lộn xộn trong đầu và hỏi.
Trợ lý vội vàng nói:
“Chi tiết hơn thì tôi không thể nói rõ ngay bây giờ, tốt nhất là cô lên Weibo xem thử đi!”
Weibo.
Cúp máy, tôi mở ứng dụng mà từ lúc tải về đến giờ tôi chỉ mở đúng một lần.
【Ảnh đế Thẩm Kinh Mặc bí mật hẹn hò cùng một cô gái lạ vào đêm khuya, nghi vấn tình cảm bị lộ!】
【Bóc trần con đường nổi tiếng của Thẩm Kinh Mặc!】
【Bằng chứng xác thực! Ảnh đế Thẩm Kinh Mặc được bao nuôi! Kèm ảnh làm chứng!】
【Dựa vào quan hệ đổi lấy tài nguyên? Showbiz liệu còn có hy vọng?】
19
Đọc xong những tin tức bịa đặt kia, tôi tức đến không chịu nổi.
Trong những tin đồn thất thiệt đó, bất kể là “cô gái bí ẩn” hay “kim chủ” của Thẩm Kinh Mặc, tất cả ảnh dùng đều là tôi!
Tôi đơn giản rửa mặt qua loa, vừa chuẩn bị ra khỏi cửa vừa gọi lại cho trợ lý:
“Người bên phòng PR c.h.ế.t hết rồi à? Để mặc scandal của Thẩm Kinh Mặc lan truyền thế này à? Lập tức bảo bộ phận pháp chế thu thập chứng cứ và soạn thư gửi luật sư, ngoài ra phải điều tra xem làai dám động đến người của tôi!”
“Vâng, Giám đốc Tần, tôi sẽ sắp xếp ngay!”. Trợ lý vội vã đáp lại.
Cúp điện thoại, tôi mở cửa bước ra, nhưng vừa định đi thì nhìn thấy Thẩm Kinh Mặc đang đứng bên ngoài, không biết đã đợi bao lâu.
Sắc mặt anh ta không tốt, cả người trông ủ rũ.
Tôi nhíu mày, kéo anh ta vào nhà.
Ai ngờ, anh ta vừa vào đã lập tức ôm chặt lấy tôi. Rất chặt, không để lại chút khoảng trống nào.
“Giám đốc Tần, e là tôi thật sự phải nghỉ hưu sớm rồi. Cô có muốn bao nuôi tôi không?”
Giọng anh ta hơi khàn, nghe vào không khỏi khiến người ta mềm lòng.
Tôi ngập ngừng một chút, sau đó đưa tay vỗ nhẹ lên lưng anh ta vài cái.
“Mơ đi. Người của Tần Tùng Lam này, chưa có lệnh của tôi, đừng ai mong được nghỉ hưu sớm.”
20
Thẩm Kinh Mặc ngừng lại vài giây, chậm rãi buông tôi ra.
Anh ta nhìn tôi, trong mắt hiện rõ sự bất ngờ và vui sướng:
“Cô nói, tôi là người của cô?”
Tôi chạm vào dái tai đang nóng bừng của mình, tránh ánh mắt đang nhìn chăm chú của anh ta.
Gỡ tay anh ta đang đặt trên vai tôi ra, tôi xoay người bước về phía phòng khách:
“Đừng hiểu lầm, tất cả mọi người trong công ty đều là người của tôi.”
Thẩm Kinh Mặc bám theo sát gót, như hoàn toàn không nghe thấy lời giải thích này, chỉ mỉm cười nói:
“Thật tốt, Giám đốc Tần lại sẵn lòng đứng ra bảo vệ tôi.”
Tôi quay đầu nhìn anh ta, bất lực nói:
“Làm ơn nghiêm túc lại.”
Ban đầu, tôi định đích thân đến công ty để giám sát, nhưng giờ anh ta đã tới đây, tôi cũng không tiện để anh ta một mình ở nhà, đành phải ở lại cùng anh ta.
Chưa đầy một tiếng sau, bên phía công ty đã có kết quả điều tra.
Trợ lý gọi điện thông báo:
“Giám đốc Tần, toàn bộ tin đồn về anh Thẩm đã được làm sáng tỏ, dư luận cũng bắt đầu chuyển hướng, bộ phận PR cam kết sẽ không để scandal tiếp tục lan rộng.
Ngoài ra, bộ phận pháp chế đã soạn xong thư luật sư và thu thập đủ chứng cứ. Luật sư muốn hỏi ý kiến cô, có nên thực sự khởi kiện các tài khoản marketing đó không?”
“Chứ còn gì nữa?”
Tôi hờ hững nói:
“Chẳng lẽ soạn thư luật sư chỉ để chơi à?”
“Rõ, tôi sẽ thông báo cho bộ phận pháp chế tiến hành quy trình khởi kiện ngay!” Trợ lý hốt hoảng đáp.
“Đã điều tra ra ai đứng sau chưa?” Tôi hỏi thêm.
Nghe câu hỏi của tôi, Thẩm Kinh Mặc ngay lập tức trở nên nhạy cảm, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía tôi.
Chắc hẳn anh ta cũng rất muốn biết rốt cuộc là kẻ nào giở trò muốn hủy hoại danh tiếng của mình.
21
“Theo những gì chúng tôi điều tra được, tài khoản liên hệ với các tài khoản marketing đến từ con gái của ông Tô – Tô Dao Dao.”
Trợ lý lập tức trả lời.
Tô Dao Dao?
Cô ta và Thẩm Kinh Mặc trước nay không thù không oán. Tự nhiên lại làm chuyện này để làm gì?
Chẳng lẽ cô ta không biết, đắc tội với tôi thì nhà họ Tô sẽ rơi vào tình cảnh như thế nào sao?
Đợi đã, nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua ở hành lang khách sạn, tôi gần như đã hiểu ra.
Phải nói rằng, gan của Phương Minh cũng thật sự lớn.
“Báo chuyện này cho Tô Diệu Thành, đồng thời thông báo với tổng công ty, ngay lập tức chấm dứt tất cả hợp tác với Tập đoàn Tô Thị. Nếu Tô Diệu Thành hỏi, bảo ông ta đi hỏi cô con gái tốt và chàng rể tốt của mình ý.”
“Rõ, Giám đốc Tần, tôi hiểu rồi.”
Cúp điện thoại của trợ lý, tôi quay đầu lại, liền đối diện với đôi mắt sáng rực của Thẩm Kinh Mặc.
“Giám đốc Tần thật tuyệt vời, tôi yêu cô quá!”
Tôi không nhịn được đảo mắt một vòng.
“Yêu,” “thích,” mấy từ này anh ta nói không thấy chán à? Tôi thì nghe chán rồi.
Do những tổn thương vì bị b.ắ.t n.ạ.t năm đó, dù hiện tại tôi đã khác xưa rất nhiều nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn thoát khỏi bóng ma quá khứ.
Dù biết Thẩm Kinh Mặc tuy bề ngoài có vẻ bất cần, nhưng mỗi lần tỏ tình đều rất chân thành, và bản thân tôi cũng đã sớm động lòng với anh ta rồi.
Nhưng tôi vẫn chưa thể thực sự bước qua ranh giới đó.
22
Tôi mở WeChat, nhấn vào nhóm chat cấp ba. Trong khung trò chuyện, tôi gõ một dòng:
“Tôi là người nhỏ mọn, nếu các người còn dám có ý xấu với tôi hoặc người của tôi, đừng trách tôi ra tay ác độc.”
Sau khi gửi đi, tôi tiện tay @ cả Tô Dao Dao và Phương Minh.
Không cần phải nói rõ, chắc hẳn hai người họ cũng hiểu tôi muốn ám chỉ điều gì.
Nhóm chat vốn đang sôi nổi trước khi tôi gửi tin nhắn, giờ không còn ai dám nói gì nữa.