Tôi là thiên kim thật nhà hào môn nhưng lại bị kẻ khác thay thế, lúc tôi sắp chet, nữ chính đã lấy đi tín vật của tôi, hứa hẹn rằng: “Tôi sẽ thay cô sống thật tốt.” Sau đó, khi cô ta đang tận hưởng mọi thứ tốt đẹp, tôi đã sống sót quay trở về. 1. Tất cả người Lương gia đều tập trung lại một chỗ, mỗi người một biểu cảm khác nhau, trên bàn có một tập hồ sơ, còn tôi thì ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt bình tĩnh chờ đợi phán quyết cuối cùng. Không ai nghĩ rằng thiên kim Lương gia hiện đang được chú ý lại chỉ là kẻ mạo danh. Lúc không khí đang căng thẳng, có người đẩy cửa vào, là một nhân vật chính khác của sự việc này. Nụ cười trên mặt cô ta vẫn chưa tắt, rõ ràng là tâm tình đang rất vui vẻ, khi quay người lại nhìn thấy một đại gia đình đang quây quần bên nhau, cô ta sửng sốt, sau đó lần lượt chào hỏi. Cho đến khi ánh mắt cô ta chạm vào lưng tôi, tôi nhếch khóe môi lên như thể cảm nhận được điều gì đó. “Vị này là?” Cô ta có chút nghi hoặc mở miệng, mọi người lúc này đều tỉnh táo trở lại như thể đã tiêu hóa hết mọi thứ. Không có ai đáp lại câu hỏi của cô ta, hoặc là nói không biết đáp lại như thế nào, có người thần sắc phức tạp liếc nhìn cô ta một cái, đáy mắt hiện lên một tia chán ghét. Mà ba mẹ luôn luôn yêu thương cô ta, trong mắt đã không còn vẻ ôn nhu như ngày xưa, bọn họ vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt rơi thẳng vào khuôn mặt cô ta. Ngay khi cô ta cảm thấy có chút kỳ lạ, tôi đứng dậy khỏi ghế sô pha, mỉm cười nói: “Đã lâu không gặp, Cận tiểu thư.” Không đợi cô ta đáp lời, tôi đã xoay người lại, đối diện với ánh mắt sợ hãi của cô ta, nhếch môi cười. Cận Hòa theo bản năng nắm chặt túi trong tay, cô ta hẳn là không nghĩ tới còn có thể gặp lại tôi. 2. Năm năm trước, tôi gặp tai nạn ô tô trên đường trở về nhận người thân, bị thương nặng và cận kề cái chet. Cô ta phớt lờ lời cầu cứu của tôi, lấy đi tín vật trên tay tôi và nói rằng cô ta sẽ thay tôi sống thật tốt. Nhưng rõ ràng là tôi đã bị cô ta liên lụy đến vụ tai nạn xe hơi đó. Tôi không cam lòng cứ như vậy mà chet đi, hệ thống bị hấp dẫn bởi khát vọng sống mãnh liệt của tôi và trói buộc với tôi, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ xuyên nhanh thì tôi có thể sống lại. Khi đó tôi mới biết được, Cận Hòa là nữ chính trong một quyển tiểu thuyết ngược luyến, hôm đó tôi vô tình cứu cô ta khỏi sự kiểm soát của nam chính điên loạn. Tuy nhiên, trong lúc rượt đuổi đã xảy ra một vụ tai nạn ô tô ngoài ý muốn, cô ta có hào quang của nữ chính nên không hề hấn gì, nhưng tôi, với tư cách là bia đỡ đạn, lại bị thương nặng và sắp chet. Khi tôi vươn tay cầu cứu cô ta, cô ta lại lấy đi tín vật của tôi, còn hứa sẽ thay tôi sống tốt, cô ta không hề nghĩ tới chuyện cứu tôi... Sau đó cô ta thay đổi dung mạo, cầm tín vật thay thế thân phận của tôi trở về Lương gia, trở thành hòn ngọc quý trên tay mọi người. Nhưng cô ta vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay của tên nam chính Kỳ Thương điên cuồng, ngoài miệng cô ta nói muốn báo thù cho tôi, thực tế lại dây dưa không rõ với Kỳ Thương, thậm chí còn lợi dụng người chú nhỏ vô cùng cưng chiều cô ta để kích thích Kỳ Thương. Kỳ Thương là một tên đ iên, sau khi chú nhỏ trở thành mục tiêu trả thù của hắn, liên tục lâm vào cảnh nguy hiểm, cuối cùng bị gãy hai chân, thiên chi kiêu tử trong một đêm rơi vào vũng bùn. Mà Lương gia cũng bởi vì không đồng ý cho Cận Hòa và Kỳ Thương ở chung một chỗ, nên bị huỷ hoại khiến cửa nát nhà tan, nhưng cuối cùng bọn họ lại không bị báo ứng gì. Ngược lại sau những “thăng trầm” liên tiếp, họ đã nhận ra tình cảm của nhau và có được hạnh phúc, tôi và Lương gia đều là công cụ trên con đường tình cảm của họ. 3. Bây giờ, khi mọi thứ mới bắt đầu, tôi đã trở lại. Mất đi Lương gia, cô ta chẳng qua cũng chỉ là chim hoàng yến Kỳ Thương nuôi dưỡng mà thôi. Cận Hòa đối diện với khuôn mặt của tôi, một lúc lâu sau cũng không nói được lời nào, cô ta căn bản là không thể phản bác, bởi vì cô ta chưa từng nghĩ tới, tôi lại còn sống. "Từ biệt nhiều năm, không nghĩ tới Cận tiểu thư lại đổi thành tên của tôi, ngay cả khuôn mặt này, cũng có vài phần tương tự với tôi..." Tôi chậm rãi đi tới trước mặt cô ta, có chút kinh ngạc nói. "Không phải, tôi không cố ý..." “Bốp!” Một bạt tai vang dội cắt đứt lời giải thích của Cận Hòa, mặt cô ta bị đánh lệch qua. “Ơn cứu mạng đổi lấy một bạt tai, Cận tiểu thư cũng không thiệt thòi." Tôi xoa xoa cổ tay, cười nhạo mở miệng, tôi có lòng tốt cứu cô ta, không nghĩ tới lại cứu một con sói mắt trắng. Cận Hòa xấu hổ nhắm mắt lại, khàn giọng nói: "Một tát này coi như tôi nợ cô, Lương Nguyệt Loan, sau này chúng ta không còn nợ nần gì nữa.” “Ba mẹ, ông nội, con xin lỗi." Cận Hòa cúi người thật sâu trước mặt họ nhưng lại bị tránh đi, thân thể của cô ta cứng đờ. “Chúng tôi chỉ có một đứa con là Loan Loan, không nhận nổi đại lễ của Cận tiểu thư." Mẹ Lương đã kịp phản ứng lại, trong mắt hiện lên hận ý. Cô con gái quý giá mà bà tìm được sau bao vất vả hóa ra lại là kẻ giả mạo, và còn là hung thủ gián tiếp suýt giet chet con gái ruột của bà. "Con biết giờ có nói cái gì mọi người cũng sẽ không tha thứ cho con, nhưng mấy năm nay con thật sự xem mọi người như ba mẹ ruột của con..." Cận Hòa vẻ mặt bị thương nhìn mẹ Lương, cố gắng tìm ra một chút không nỡ và sự thương hại trên khuôn mặt bà ấy. Nhưng làm cho cô ta thất vọng rồi, ngoại trừ chán ghét cùng hận ý, cái gì cũng không có. Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng động, có người xông vào: "Bọn họ dám động vào em à?!” Giọng nói tức giận của người đàn ông vang lên, thì ra là Kỳ Thương vẫn chưa rời đi, vẻ mặt hắn hung ác nham hiểm nhìn qua từng người ở đây.