NGUYỄN QUÝ PHI
Chương 1
1
Lúc nhỏ, ta lén lút xông vào thư phòng của phụ thân ta, phát hiện một tên tiểu tử đang giẫm lên bảo tọa của phụ thân ta, mài thỏi mực rồi vẽ bậy lên bức tranh phụ thân ta vừa vẽ xong.
Ta rất tức giận, liền kéo tay cậu ta định đi gặp phụ thân ta.
Kết quả lúc cậu ta giãy giụa không cẩn thận làm đổ giá nến, thật trùng hợp một cái nghiên mực lật xuống, đập vào đầu tên tiểu tử khiến cậu ta ngất đi, hai chúng ta suýt nữa chôn thân trong biển lửa, ta phải tốn hết chín trâu hai hổ mới kéo được tên tiểu tử như con chó chết ra ngoài.
Kết quả đối diện là ánh mắt lo lắng của mẫu thân ta, còn có phụ thân ta suýt nữa sợ đến ngất đi.
Người phụ thân chưa bao giờ nổi giận của ta ngày hôm đó vội vàng ôm tên tiểu tử đi mất, một ánh mắt cũng không thèm nhìn ta.
Ta vốn luôn là hòn ngọc quý trên tay phụ thân, ấm ức khóc ré lên, kéo tay áo mẫu thân ta hỏi tên tiểu tử có phải nhi tử riêng của phụ thân không, gáy lại bị mẫu thân ta đánh cho một cái tát.
Mực đó dính đầy mặt ta, ta vừa khóc cả khuôn mặt càng giống như than đen, lúc soi gương còn lớn tiếng la hét mình bị hủy dung rồi.
Sau đó cả Nguyễn gia trên dưới đều biết má phải của ta bị đen một mảng lớn, một đồn mười, mười đồn trăm, liền trực tiếp nói ta bị hủy dung.
Sau nữa, cả kinh thành đều biết nữ nhi độc nhất của Nguyễn Thừa tướng bị hủy dung rồi.
Nhưng mà... trên mặt ta dính rõ ràng là mực nước mà...
Ta vừa rửa mặt, vừa khóc, mực này sao khó rửa thế chứ? Mặt rửa đỏ hết cả lên rồi, vẫn chưa rửa sạch!
Phụ thân ta xông lên định đánh cho ta một trận vào mông, may mà bị mẫu thân ta cản lại, sau đó ông ấy vẻ mặt đau lòng nhìn thư phòng bị cháy thành tro và mực trên mặt ta, đó chính là thỏi mực ông ấy bỏ ra mấy vạn lượng bạc mua về đó, cứ thế bị ta làm hỏng rồi.
Mẫu thân ta càng không chịu nổi tiếng khóc gào của ta, trực tiếp ra lệnh cho nha hoàn không cần rửa nữa, thôi thì ra ngoài cứ đeo khăn che mặt là được, mực này nhiều nhất lưu lại vài tháng là hết.
Ngày hôm sau ta vô tư lự đeo khăn che mặt ra ngoài mua trâm cài tóc, bị mọi người nhìn thấy, càng khẳng định sự thật ta bị hủy dung.
Ta muốn giải thích nhưng lực bất tòng tâm, ngay cả Quận chúa bình thường hay đối đầu với ta cũng vẻ mặt đồng tình nhìn ta, đến trâm cài tóc cũng không tranh mua với ta nữa.
Không phải ta giả vờ, đều tại chất lượng mực của lão đầu tử quá tốt, chiếc khăn che mặt này ta đeo ròng rã cả một tháng trời.
Sau đó ta lại chọc tổ ong bị đốt vào mặt, lại ăn hạnh nhân bị dị ứng nổi đầy mụn trên mặt, lại ra ngoài chơi trốn tìm với bằng hữu làm gãy răng cửa...
Mẫu thân ta đều nghi ngờ ta có phải có vấn đề về não không, chỗ nào cũng không bị thương chỉ bị thương ở mặt, thế là chiếc khăn che mặt này cứ thế đeo mãi trên mặt ta, phụ thân ta cũng thở dài nói với ta nữ nhi thư hương, thể diện là quan trọng nhất, sao ta lại không có chí tiến thủ như vậy, giống như một tiểu tử hay nghịch ngợm.
Chỉ là ta không bao giờ gặp lại tên tiểu tử kia nữa, chuyện này cứ thế bị ta ném ra sau đầu.
Mãi đến năm ta mười lăm tuổi, Hoàng đế mới lên ngôi ăn no rửng mỡ, ta nghi ngờ ngài ấy quá rảnh rỗi, vậy mà lại hạ chỉ định hôn cho ta, tục ngữ nói từ xưa văn võ không liên hôn, huống hồ phụ thân ta là Thừa tướng, nhưng cũng không biết Hoàng đế đầu óc có vấn đề hay sao đó, vậy mà lại chỉ hôn ta cho Đại tướng quân.
Ngài ấy thật sự không sợ tạo phản à, hay là nói quá tin tưởng phụ thân ta và Đại tướng quân à.
Ý chỉ của Hoàng đế không ai có thể làm trái, nghe nói Đại tướng quân ba lần bốn lượt vào cung xin Hoàng đế thu hồi thánh chỉ, cũng không ăn thua.
Ta thì chấp nhận số phận rồi, ta gả cho ai mà chẳng là gả chứ.
Sau đó ta liền đi khắp nơi dò hỏi, ta đối với nửa kia không có yêu cầu gì, chỉ cần đừng là một lão già hơn bốn mươi tuổi là được.
Kết quả nghe nói vị Đại tướng quân này tên là Ngụy Thanh, ngài ấy mười ba tuổi đã theo phụ thân xuất chinh, năm nay mười bảy tuổi, càng là trên chiến trường liên tục xuất kỳ chiêu, đánh thắng rất nhiều trận, kế thừa sự thần dũng của phụ thân mình, được Hoàng đế phong làm Thần Võ Đại tướng quân.
May quá may quá, không phải lão già, nhưng ta nghe ngóng được một tin tức vỉa hè, ngài ấy là người cực kỳ coi trọng nhan sắc.
Vì để cuộc sống sau này dễ chịu hơn, ta dự định để Đại tướng quân chứng kiến “bộ mặt thật” của ta.
Ta có được một cơ hội, nghe nói Đại tướng quân sẽ tham gia yến tiệc do Hoàng đế tổ chức sau ba ngày nữa.
2
Được rồi, hồ ly tinh quyến rũ nói chính là ta rồi.
Ta nhìn bộ trang phục lộng lẫy của mình, ta cảm thấy mình giống như một con công đang xòe đuôi, không ngờ nha hoàn Tiểu Cúc của ta cứ nhìn ta mà mê mẩn.
“Tiểu Cúc, ê! Lau nước miếng đi~”
Tiểu Cúc sờ sờ khóe miệng.
“Tiểu... tiểu thư, người đẹp quá đi! Tiếc là người ngoài không biết, còn nói gì mà nữ nhi của Thị lang là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, ta thấy cô ta còn không bằng một phần vạn của người.”
Ta trợn trắng mắt.
“Được rồi được rồi, đừng có nịnh bợ tiểu thư nhà ngươi nữa, ta đây gọi là giả heo ăn thịt hổ hiểu không?
Lúc cần thiết thì chắc chắn là một tiếng làm kinh người~ He he he...”
Ta trịnh trọng đeo khăn che mặt lên, chuẩn bị đi tham dự yến tiệc.
Đúng vậy, ta dự định để Ngụy Thanh trong lúc “vô tình” nhìn thấy bộ mặt thật của ta, sau đó điên cuồng yêu ta, như vậy đợi ta gả qua đó, ta có thể không kiêng dè gì mà sống cuộc sống mình muốn rồi.