NGÔ THIÊN TRI XUÂN LAI
Chương 20
29
Vân Kiểu nén nước mắt, lấy một chiếc gối mềm, giúp Tô lão thái thái tựa vào để ngồi dậy.
Tô lão thái thái nhìn nàng, trong mắt lấp lánh lệ: "Thật ra, Kiểu nhi, con nên gọi ta một tiếng ngoại tổ mẫu."
Toàn thân Vân Kiểu chấn động, chỉ có thể ngây ngốc nhìn bà.
"Mẫu thân của con là con gái út của ta, cũng là người ta yêu thương nhất."
"Con và nó thật sự rất giống nhau, mỗi lần ta nhìn con, cứ như nhìn thấy nó vậy."
Vân Kiểu sững sờ, những lời này chẳng khác nào khiến thế giới của nàng đảo lộn.
Rõ ràng nàng là nữ nhi bị bán đi của Vân gia, tại sao lúc này lại đột nhiên có thêm một người mẹ?
Tô lão thái thái khẽ cười: "Trước khi mẫu thân con rời khỏi nhà, đã khắc một miếng ngọc bội có chữ 'Kiểu'. Trên xương quai xanh của con còn có một vết bớt hình trăng khuyết, đúng không?"
Quả thực là vậy.
Chỉ là miếng ngọc bội mà nàng luôn mang theo bên người, từ lâu đã bị đem đi cầm đổi lấy bạc trong lúc khốn khó.
Vật chứng minh thân thế của nàng, rời khỏi thân phận đó rồi, cũng chỉ đổi được năm lạng bạc.
Cổ họng Vân Kiểu nghẹn lại: "Vậy… vậy tại sao con lại xuất hiện ở Vân gia?"
"Khi đó, mẫu thân con đã không thể bảo vệ chính mình, dẫn con trốn chạy khắp nơi, định đến Nam Cảnh, dù gì cũng muốn gặp Từ tướng quân lần cuối. Nhưng chỉ sơ suất một chút, con đã bị lạc mất."
"Trên đường tìm con, nàng ấy bị người của Hoàng thượng phát hiện, bị đưa vào cung, trở thành Thuần phi."
Tô lão thái thái nói với vẻ bình thản, nhưng Vân Kiểu lại phải mất rất lâu mới tiêu hóa được những lời này.
Nhưng dù sao, bà cũng chỉ muốn trút bỏ bí mật đã giấu kín bao năm, phản ứng của Vân Kiểu không còn quan trọng nữa.
"Mẫu thân con cũng giống hệt con lúc này, thích rong ruổi khắp nơi, nào có giống tiểu thư khuê các…" Tô lão thái thái ho khẽ, lại lộ ra một nụ cười hoài niệm. "Chính là khi đi theo đoàn thương buôn của cậu con, nàng đã gặp được Từ Trình tướng quân và hoàng thượng khi đó vẫn còn là hoàng tử."
Lời bà dần trở nên phẫn uất: "Nàng đã gả cho cha con, đã sinh hạ con! Tên súc sinh đó vậy mà vẫn không quên được nàng! Nếu không, sao con lại phải lưu lạc nửa đời, đến tận lúc này ta mới dám nhận con!"
Mỗi lần chớp mắt của Vân Kiểu đều chậm rãi, trong lòng đã hoàn toàn rối loạn.
"Từ Trình tướng quân… chính là phụ thân của con? Là vị tướng quân bị vu oan mưu phản cùng với tiền Thái tử?"
Tô lão thái thái thở dài, đổi giọng: "Đúng vậy."
Vân Kiểu bỗng cảm thấy rét lạnh thấu xương.
Rốt cuộc phải là kẻ vô tình vô nghĩa thế nào, mới có thể ra tay tàn nhẫn với chính huynh đệ và cốt nhục của mình?
Hai bà cháu ngồi trầm mặc đến tận nửa đêm, cuối cùng Tô lão thái thái chìm vào giấc ngủ sâu.
Từ đó, bà không bao giờ mở mắt nữa.
…
Khắp Tô phủ đều treo đèn lồng trắng.
Dưới ánh sáng ban ngày, chúng vẫn toát lên một thứ ánh sáng lạnh lẽo.
Một màu trắng xóa, âm u mà chói mắt.
Khi vào linh đường bái tế, Vân Kiểu bước không vững, vấp phải bậu cửa và ngã xuống.
Cú ngã này khiến vết thương cũ ở đầu gối nàng tái phát, cơn đau như có gió lạnh xuyên vào tận xương.
Nhưng nàng vẫn kiên trì ở lại thật lâu.
Tiểu tỳ nữ vừa khóc vừa khuyên nhủ: "Đại tiểu thư, người đã ở trong linh đường không ăn không uống gần hai ngày rồi, nghỉ ngơi một chút đi ạ."
Vân Kiểu sững sờ: "Đã lâu như vậy rồi sao…"
Tô Lăng Xuyên và Tô Cận Nguyên cũng quỳ bên cạnh, trong đôi mắt giống nhau của bọn họ đều lấp lánh lệ, giờ phút này đang lo lắng nhìn nàng.
"Vân Kiểu, đi nghỉ ngơi đi, muội đã ba ngày chưa chợp mắt rồi."
"Đại tỷ, tổ mẫu cũng không mong tỷ hủy hoại thân thể mình đâu…"
Vân Kiểu muốn đứng dậy, nhưng đôi chân đã mất đi cảm giác, phải để tiểu tỳ nữ dìu lên.
Vừa bước ra khỏi linh đường, nàng liền chạm mặt Tạ Duẫn Khâm cũng khoác một thân y phục trắng.
Hắn nhìn nàng, trong mắt ngập tràn lo âu.
"Vân Kiểu, nàng ổn không?"
30
Vân Kiểu nhìn hắn, không nói một lời, đôi mắt vốn linh động giờ đây lặng như mặt nước chết.
Tạ Duẫn Khâm nhớ rõ, trước kia nàng chưa từng sợ lạnh, chỉ một chiếc áo ấm vừa vặn cũng đủ để chống rét.
Thế mà bây giờ, dù khoác áo dày cộm, sắc mặt nàng vẫn tái nhợt như tuyết đầu đông.
Trong lòng hắn ngổn ngang trăm mối, không biết là tư vị gì.
Hắn biết, đây là lỗi của hắn.
Tạ Duẫn Khâm tiến lên một bước, nỗi xót xa trong tim như đập mạnh vào lục phủ ngũ tạng.
Hắn đưa tay, muốn ôm lấy nàng.
Nhưng nàng tránh đi.
Ngay cả khi yếu đuối nhất, nàng vẫn không chịu dựa vào hắn.
Nhận thức ấy khiến Tạ Duẫn Khâm đau đớn vô cùng.
Mười hai năm bên nhau, từ lúc hắn còn chập chững đến khi trưởng thành, Vân Kiểu vẫn luôn ở cạnh hắn.
Sát gần đến mức tưởng như hơi thở hòa làm một, máu thịt tương liên.
Vậy mà giờ đây, dù cố gắng thế nào, cũng chẳng thể quay về ngày trước.
Vân Kiểu chẳng có gì để nói với hắn nữa, xoay người rời đi.
Nhưng khi bước xuống bậc thềm, nàng bỗng cảm thấy trời đất xoay vần, loạng choạng ngã xuống.
Lại bị một vòng tay ấm áp, vững vàng đỡ lấy.
Mùi tuyết tùng trên người Thẩm Văn Tranh quen thuộc đến mức khiến nước mắt Vân Kiểu không kìm được nữa mà trào ra như vỡ đê.
Tạ Duẫn Khâm nhìn hai người ôm nhau, trong lòng tràn ngập một nỗi chua xót tuyệt vọng.
Hắn luôn chậm một bước.
Nếu sớm nhận ra mình yêu nàng, sớm trân trọng nàng, có lẽ đã không để nàng rời đi.
Nếu sớm phái người canh giữ trong thành, có lẽ đã không để nàng xuất kinh hai năm trước.
Nhưng thiên hạ vẫn nói, sai một ly đi một dặm.
Hai người từng yêu, nhưng chưa từng kịp yêu nhau.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn tín đồ nhỏ từng trung thành với hắn, giờ đây lại hướng về một thần đàn khác.
Vân Kiểu nắm chặt tay Thẩm Văn Tranh, như thể đã khóc cạn nước mắt.
Tâm trạng dần bình ổn lại, giọng nàng khàn khàn: "Điện hạ, giờ đây, có điều gì ta có thể làm được?"
Nàng đã biết rồi.
Trong sân, hai người đàn ông đều lặng thinh.
…
Đông chí, yến tiệc hoàng cung.
Vân Kiểu cải trang thành vũ nữ, nhập cung dâng vũ.
Hoàng đế ngồi trên ngự tọa, long bào vàng rực rỡ, khuôn mặt tuổi ngoài năm mươi nhưng vẫn uy nghi, không hề lộ vẻ già nua.
Thân hình Vân Kiểu uyển chuyển, điệu múa của nàng khiến cả đại điện lặng đi.
Một khúc kết thúc, nàng vén khăn che mặt.
Nhìn thấy gương mặt gần như giống hệt Hiền phi năm xưa, con ngươi Hoàng đế khẽ rung động.
Nàng quỳ xuống, trán chạm đất: "Xin bệ hạ, thẩm tra lại vụ án của tiền Thái tử!"
Trong phút chốc, cả đại điện đồng loạt quỳ xuống.
"Xin bệ hạ, thẩm tra lại vụ án của tiền Thái tử!"
Dưới sự dẫn đầu của Trấn Nam Vương và Thế tử Trấn Viễn hầu, màn lật lại vụ án cũ của Thái tử chính thức bắt đầu.
Vân Kiểu ngồi trong viện, uống trà nóng, chợt nghe tin Hoàng đế trượt ngã trên bậc thềm của cung Vị Ương.
Cung Vị Ương, chính là nơi mẫu thân nàng từng ở.
Đúng vậy, chiêu này hiệu quả, nhưng vẫn đầy nguy hiểm.
Hoàng đế dù không còn như thuở tráng niên, nhưng vẫn là thiên tử chí cao vô thượng.
Cái nàng đánh cược, chẳng qua là chút áy náy còn sót lại trong lòng ông ta đối với chuyện xưa.
Một chén trà nóng trôi xuống, trong cung liền truyền chỉ triệu kiến Vân Kiểu.
Ngay sau thánh chỉ, Thẩm Văn Tranh phi ngựa chạy đến, toàn thân vương đầy gió sương, trong đáy mắt ẩn hiện sát khí.
"Nếu nửa canh giờ nàng chưa ra, ta sẽ lật đổ cả bầu trời này."
Vân Kiểu đưa tay phủi nhẹ tuyết đọng giữa chân mày y, giọng dịu dàng trấn an: "Yên tâm, ông ta không thể làm gì ta đâu."
…
Bên trong Dưỡng Tâm Điện, hơi ấm lượn lờ.
Hoàng đế ngồi trên long ỷ, sắc mặt đã lộ rõ bệnh trạng, già nua và tiều tụy.
Kẻ khiến nửa đời trước của nàng phải long đong lận đận, giờ đây đang ở ngay trước mặt.
Nhưng lạ thay, Vân Kiểu lại không hề dấy lên cơn giận dữ mãnh liệt.
Có lẽ bởi so với lần đầu tiên gặp nhau, ông ta đã già yếu đi rất nhiều.
Nàng cúi người hành lễ, giọng điềm tĩnh: "Dân nữ Vân Kiểu, bái kiến bệ hạ."
Dưới lớp tâm cơ đế vương, vẫn ẩn chứa tham vọng vô cùng tận.
Lần đầu tiên đối diện với nó, nàng từng kinh hãi, nhưng vẫn đủ dũng khí giương mũi thương buộc ông ta thừa nhận sai lầm.
Còn hiện tại, nàng có thể đứng trước mặt bậc cửu ngũ chí tôn này mà không hề đổi sắc.
Hoàng đế nâng mắt nhìn nàng, chậm rãi cất giọng: "Vân Kiểu, đó là tên của ngươi sao?"
"Ngươi thật sự rất giống mẫu thân ngươi."