Mẹ Tôi Thích Thử Thách Tình Yêu
Chương 6
Tòa án thụ lý vụ án, sau khi điều tra kỹ lưỡng, phát hiện ra đám cháy là do rèm cửa bắt lửa.
Sau đó, trong quá trình thẩm vấn, mẹ tôi không chịu đựng được, thừa nhận rằng chính bà đã châm lửa vào rèm cửa.
Bà ấy biện minh cho mình:
"Tôi đốt rèm cửa chỉ là muốn thử xem Hứa Phán có đến cứu tôi hay không thôi, tôi không biết lửa sẽ bùng lên nhanh như vậy, tôi cũng không biết Thẩm Châu ở nhà tôi, tôi vô tội, các người không thể bắt tôi ngồi tù được!”
“Tôi cũng không đồng ý bồi thường, vì Thẩm Châu đang yêu đương với con gái lớn của tôi, nhưng lại theo đuổi con gái nhỏ của tôi sau lưng con bé, nó lẻn vào nhà tôi, chắc chắn là muốn làm nhục con gái tôi, nó bị bỏng là do nó tự làm tự chịu!"
Về phần Thẩm Châu, anh ta chỉ một lòng muốn chec, nên không chịu nói về chuyện hôm đó.
Cuối cùng, bố tôi không chịu nổi áy náy, đã chủ động lấy tiền tiết kiệm của gia đình ra bồi thường cho nhà Thẩm Châu.
Mẹ tôi vẫn chưa nhận ra lỗi lầm của mình, bà đấm liên tục vào người bố tôi:
"Ông điên rồi sao, Diệu Diệu đã chec rồi, ông lại mang hết tiền bồi thường cho nhà Thẩm Châu, không còn tiền, sau này tôi biết sống kiểu gì bây giờ?"
Bố tôi cố nén cơn giận đẩy bà ra:
"Lửa là do bà phóng! Nếu bà không muốn thử Phán Phán, Diệu Diệu có chec oan uổng như thế không? Thẩm Châu có bị bỏng không? Bà mới là kẻ giec Diệu Diệu, sao còn không biết hối cải!"
Mẹ tôi gào khóc thảm thiết, khóc đến cuối cùng, ánh mắt bà trống rỗng nhìn bố tôi:
"Hứa Phán là đồ con hoang, tôi biết nó thi đỗ Thanh Hoa, tôi chỉ muốn thử xem nó có quan tâm đến tôi hay không, tôi có lỗi gì?"
Bố tôi thấy bà ấy vẫn còn ngoan cố, đành lắc đầu: "Ly hôn đi!"
Mẹ tôi sững người, đột nhiên lao vào người bố tôi, cào cấu điên cuồng.
"Ông muốn ly hôn?! Ông dựa vào đâu mà ly hôn với tôi?"
"Dựa vào việc tôi tin tưởng bà như vậy, nhưng không ngờ bà lại là một người mẹ độc ác đến thế!"
Tôi đã tìm cơ hội kể lại cuộc trò chuyện giữa mẹ tôi và Hứa Diệu đêm hôm đó cho bố tôi nghe, sau khi nghe xong, bố tôi vuốt tóc tôi:
"Phán Phán, khổ cho con rồi."
Nước mắt tôi lập tức tuôn rơi.
Người đàn ông trước mặt này, trong mười tám năm tôi lớn lên, đã không dành nhiều thời gian bên cạnh tôi, ông chỉ biết cặm cụi kiếm tiền, rồi đưa cho mẹ.
Cũng chính vì vậy, ông luôn cảm thấy có lỗi với mẹ và chị em tôi.
Kiếp trước tôi bị thiêu chec, mẹ tôi rải tro cốt của tôi, đợi đến khi Hứa Diệu đến trường đại học làm thủ tục nhập học mới báo tin tôi chec cho bố tôi biết.
Nhưng bà ấy nói là Hứa Diệu đã chec.
Bố tôi cũng vội vã trở về.
Nhưng ông ấy vẫn phát hiện ra điều bất thường, khi đến trường đại học thăm Hứa Diệu.
Sau khi quay về, ông hoảng hốt hỏi lại mẹ tôi, nhưng mẹ tôi chỉ thờ ơ khẳng định rằng người chec là Hứa Diệu.
Bố tôi bị thái độ dửng dưng của bà ấy chọc tức, vẫn không ngừng truy hỏi.
"Bà nói vậy là sao? Người chec không phải là Phán Phán sao?"
Mẹ tôi trợn mắt tức giận:
"Ông nói linh tinh gì vậy? Đứa con gái học trường dạy nghề của ông đã chec rồi, bây giờ đứa con gái học Thanh Hoa của ông đang ở trước mặt ông đây, ông còn muốn cái gì nữa? Có chỗ cho con bé học đại học là tốt lắm rồi, ông không muốn nó thi đỗ Thanh Hoa sao?"
Bố tôi đau lòng đến đỏ hoe mắt:
"Chuyện đó tôi không cãi nhau với bà, vậy còn Thẩm Châu thì sao? Tại sao bạn trai của Phán Phán lại ở bên Diệu Diệu? Còn nữa, tại sao bà lại rải tro cốt của Phán Phán đi? Không cho con bé ngay cả một tấm bia mộ tử tế?"
Tôi nhìn bố đang tranh luận vì tôi, không khỏi nghĩ.
Tính cách trầm lặng của tôi có lẽ là di truyền từ ông, mặc dù một năm không gặp tôi mấy lần, nhưng bố tôi đã ngay lập tức nhận ra Hứa Diệu đang giả mạo tôi.
Ông ấy yêu tôi, chỉ là ông ấy không giỏi thể hiện mà thôi.
Lúc đó, mẹ tôi bị hàng loạt câu hỏi của bố tôi làm cho câm nín.
Sau đó, bà sợ bố tôi sớm muộn gì cũng phát hiện ra bí mật của họ, nên đã chủ động đề nghị ly hôn.
Bà lấy lý do đã chăm sóc con cái bao nhiêu năm, khiến bố tôi ra đi tay trắng.
Bố tôi đến cống rãnh nơi mẹ tôi rải tro cốt, xúc một ít bùn đất, khi ra khơi, ông ấy đã rải số bùn đất đó xuống biển.
"Con gái, hãy thanh thản ra đi, yên nghỉ dưới biển sâu nhé, bố sẽ luôn ở bên cạnh con."
10.
Bởi vì mẹ tôi không chịu ly hôn, bố tôi đã trực tiếp khởi kiện.
Tại tòa án, mẹ tôi thấy bố tôi đã quyết tâm, liền nói với thẩm phán:
"Tôi yêu cầu được nuôi dưỡng Hứa Phán."
Thẩm phán day trán: "Thưa bà, con gái bà, Hứa Phán, đã đủ mười tám tuổi rồi, vấn đề quyền nuôi dưỡng không cần thảo luận nữa."
Mẹ tôi chợt tỉnh ngộ.
Bà ấy vuốt tóc bạc bên thái dương, hỏi tôi:
"Bảo bối, con đã lớn rồi, không cần mẹ nuôi dưỡng nữa, từ nay về sau con phải làm chỗ dựa cho mẹ đấy."
Giọng bà ấy nhỏ nhẹ, rõ ràng là đang lấy lòng tôi.
Bà ấy đã mất đi đứa con gái yêu quý nhất, giờ chỉ còn biết dựa vào tôi.
Tôi không nói gì, nhưng mẹ tôi khăng khăng muốn có câu trả lời:
"Phán Phán, con sẽ đối xử tốt với mẹ, phải không?"
"Mẹ, bố đã vượt qua bài kiểm tra của con, đáng tiếc là, mẹ thì không."
Mẹ tôi sững người, nước mắt rơi đầy mặt.
Cuối cùng, bà ấy đã ký tên vào đơn ly hôn.
Bố tôi ra đi tay trắng giống như kiếp trước.
Nhưng kiếp này, số tiền tiết kiệm trong nhà đã được dùng để bồi thường cho nhà Thẩm Châu, vì vậy mẹ tôi chỉ còn lại một căn nhà trống rỗng.
Bố tôi thuê một căn hộ hai phòng ngủ, không còn lênh đênh trên biển ngày đêm như trước nữa.
Khi tôi được nghỉ, tôi sẽ đến nhà bố ở.
Chúng tôi không nói chuyện nhiều lắm, nhưng chủ đề nói chuyện luôn rất thoải mái.
Còn mẹ tôi, từ sau vụ cháy đó, bà ấy vẫn luôn sống nhờ ở nhà cậu.
Chưa đầy hai tháng sau, mợ tôi đã bắt đầu gây sự, ngày nào cũng tỏ thái độ khó chịu với mẹ tôi, mắng bà ấy là kẻ ăn bám.
Mẹ tôi nhịn vài lần, lần cuối cùng khi xô xát với mợ, bà ấy đã nổi điên dùng dao phay chặt đứt một bàn tay của mợ.
Mẹ tôi không ngừng mắng chửi:
"Đều tại cô, nếu ngày xưa cô không bắt tôi dùng kẹo để thử Phán Phán và Diệu Diệu xem ai yêu tôi hơn thì tôi đã không ra nông nỗi này!"
Cậu tôi đưa mợ đến bệnh viện, khi tôi nhận được điện thoại đến bệnh viện thăm thì nghe nói Thẩm Châu đã nhảy lầu tự tử.
Anh ta không chịu nổi đau đớn tột cùng, cũng không chịu nổi bộ dạng người không ra người, ngợm không ra ngợm của mình.
Nhát dao của mẹ tôi quá tàn nhẫn, tay mợ tôi không nối lại được.
Mợ kiện mẹ tôi ra tòa, nhưng cuối cùng tòa án phán quyết, mẹ tôi đã bị tâm thần phân liệt, nên không thể chịu trách nhiệm hình sự.
Mợ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, ép bà ngoại lấy hết tiền tiết kiệm để đổi một ngôi nhà to hơn, đồng thời cảnh cáo bà ngoại và cậu tôi, kiên quyết không cho mẹ tôi quay về.
Vì gia đình của mình, cậu tôi không còn quan tâm đến mẹ tôi nữa.
Hôm nay là ngày giỗ của Hứa Diệu, tôi đến thăm mộ con bé.
Tôi phủi bụi trên bia mộ, đặt lên đó một bó hoa huệ tây trắng muốt, rồi lấy ra một túi giấy gói kẹo.
Toàn là giấy gói kẹo cà phê.
Là những giấy gói kẹo mà mẹ tôi đã cho tôi trong những năm qua, sau khi ăn xong, tôi đều giữ lại.
Mẹ tôi và Hứa Diệu không thích vị cà phê đắng ngắt, nên mỗi khi nhà có kẹo thập cẩm, họ sẽ chọn ăn hết những vị khác, để lại vị cà phê cho tôi.
Hồi nhỏ tôi biết loại kẹo này đắng, nhưng vẫn ngồi ăn từng viên một.
Mỗi lần đều nếm được vị đắng xen lẫn chút ngọt ngào, cố gắng tìm kiếm tình mẫu tử mà tôi khao khát.
Sau khi viếng mộ, tôi móc túi, lấy ra hai viên kẹo cà phê bóc vỏ, tự ăn một viên, lại nhét cho bố tôi một viên.
Bao nhiêu năm trôi qua, tôi đã quen với hương vị đắng ngắt này rồi.
Gió nổi lên, những tờ giấy gói kẹo bay tứ tung.
Tôi khoác tay bố, khẽ nói:
"Bố, mình về nhà thôi."