Mẹ tôi rất thích thử xem giữa tôi và em gái tôi, ai yêu mẹ nhiều hơn. Năm tôi lên 5 tuổi, mẹ giả vờ muốn ăn viên kẹo trên tay chúng tôi. Tôi do dự 1 giây, còn em gái lại không chút do dự mà nhét viên kẹo của mình vào trong miệng mẹ. Từ đó về sau, mẹ tôi luôn khẳng định em gái mới là bảo bối của bà ấy, còn tôi, không nằm ngoài dự đoán, đã trở thành con sói mắt trắng trong lòng mẹ. Sau kỳ thi đại học, mẹ tôi châm lửa vào rèm cửa, muốn thử lại xem tôi có đi cứu mẹ hay không. Lần này, tôi không hề do dự cứu mẹ ra ngoài, nhưng bản thân lại chec cháy trong biển lửa. Sau khi tôi chec đi, vài ngày sau, em gái tôi vui vẻ thay tôi vào đại học, còn tiện thể cướp luôn cả bạn trai của tôi. Ba người họ trở thành một gia đình yêu thương đùm bọc nhau, còn tôi thì bị thiêu thành tro bụi, thậm chí không có cả một tấm bia mộ tử tế. Mở mắt ra lần nữa, tôi đã trở về trước kỳ thi đại học. Lần này, tôi không còn nghĩ đến việc làm thế nào để lấy lòng mẹ tôi. Trò thử thách thiên vị của bà ấy, giờ đây không còn ai hiếm lạ nữa. 1. Tôi và em gái là chị em sinh đôi, nhưng từ khi tôi có ký ức, mẹ tôi đã thích thử xem trong hai chúng tôi, ai yêu mẹ nhiều hơn. Ký ức đầu tiên là vào lúc 5 tuổi. Tết năm đó, mẹ dẫn tôi và em gái đến nhà cậu tôi chúc Tết. Nhà cậu có khách, phòng khách ồn ào náo nhiệt vì tiếng đánh mạt chược, trên bàn trà thì bày đầy bánh kẹo. Tôi và em gái vui vẻ chúc Tết mọi người, ai cũng khen chúng tôi vừa xinh xắn vừa ngoan ngoãn, lì xì cho chúng tôi. Chỉ có mợ tôi là không vội lì xì. Thay vào đó, mợ nhét vào tay tôi và em gái mấy viên kẹo, còn nói là kẹo ngoại, rất đắt. Mợ ra hiệu cho chúng tôi chia kẹo cho mẹ ăn. Mẹ tôi lập tức hiểu ý mợ, nắm lấy tay tôi và em gái, đầy mong đợi mà hỏi: "Mẹ cũng muốn ăn kẹo, có đứa nào chịu chia kẹo cho mẹ không nào?" Tiếng va chạm của quân mạt chược nhỏ dần, mọi người đều quay sang chăm chú theo dõi màn thử thách này. Tôi nắm chặt viên kẹo trong lòng bàn tay, cảm thấy có chút căng thẳng khi bị người lớn nhìn chằm chằm. Giấy gói kẹo màu nâu sẫm phát ra tiếng sột soạt trong tay tôi, tôi do dự 1 giây. Bởi vì kẹo mợ tôi cho là kẹo cà phê, cả tôi và em gái đều không thích ăn, mẹ cũng rất ghét vị đắng đó. Nhưng tôi chưa kịp nói với mẹ rằng kẹo này rất đắng, em gái đã xé rách giấy gói kẹo, nhón chân nhét viên kẹo vào trong miệng mẹ tôi. "Mẹ ơi, Diệu Diệu yêu mẹ, kẹo của Diệu Diệu đều cho mẹ hết." Mặt mẹ tôi nhăn lại vì vị đắng, tôi theo bản năng lùi lại một bước, giấu kẹo ra sau lưng. Mợ cười khúc khích, "Hóa ra Diệu Diệu thương mẹ hơn, nên mới chịu chia kẹo cho mẹ. Phán Phán thì keo kiệt quá, sợ đến mức lùi cả về sau." Sắc mặt mẹ tôi lập tức thay đổi. Đứa con gái vừa được khen xinh xắn ngoan ngoãn kia, vậy mà lại không nỡ cho bà ấy một viên kẹo, khiến bà ấy cảm thấy rất mất mặt. Những người lớn xung quanh lập tức cười phá lên. Bà ngoại âu yếm vuốt tóc khen Hứa Diệu là bé ngoan, còn cậu tôi thì đùa cợt nói rằng tôi là một con sói mắt trắng. Tôi hoảng sợ đứng im tại chỗ, trong lòng tủi thân vô cùng, chưa kịp giải thích thì nước mắt đã không kìm được mà rơi xuống. Mẹ tôi cố gắng nuốt trọn viên kẹo mà bà không thích đó, rồi dịu dàng ôm Diệu Diệu vào lòng. Nhưng khi bà ấy nhìn tôi, ánh mắt lại lạnh như băng. Mẹ tôi đưa tay ra, kéo mạnh đến mức cả người tôi loạng choạng. Viên kẹo rơi thẳng xuống đất, mẹ tôi nghiến răng mắng tôi: "Khóc khóc khóc, mày còn dám khóc à? Một viên kẹo bé tí như thế mà cũng không nỡ cho mẹ mày ăn, tao nuôi mày đúng là phí công rồi!!" Tôi càng khóc to hơn, nói năng không mạch lạc: "Mẹ, không phải là con tiếc kẹo…" …Con chỉ là không muốn mẹ phải chịu đắng thôi. Nhưng tôi chưa nói xong, Hứa Diệu đã vùng ra khỏi vòng tay mẹ, lảo đảo chạy đến lau nước mắt cho tôi. "Chị, chị đừng khóc nữa, em cho chị kẹo của em này!" Con bé nhét hết kẹo của mình vào tay tôi, xung quanh lập tức vang lên những tiếng khen ngợi trầm trồ. "Diệu Diệu đúng là đứa trẻ ngoan ngoãn mà!" "Tính cách của hai đứa sinh đôi này sao lại khác nhau đến vậy? Nhìn Phán Phán sao có vẻ bướng bỉnh thế?" "Ba tuổi biết tính người, con bé Phán Phán này ích kỷ quá, sau này lớn lên chắc chắn sẽ là đồ bất hiếu." Dù không hiểu hết những lời kia, tôi vẫn nhạy cảm nhận ra đó không phải là lời tốt đẹp gì. Vì vậy, tôi vừa tức vừa vội, cả gương mặt đều đỏ bừng, lòng bàn tay dính đầy mồ hôi. Nhưng tôi còn quá nhỏ, không biết phải diễn đạt thế nào để giải thích. Tôi chỉ ném kẹo em gái cho xuống đất, vừa khóc vừa hét lên với con bé: "Chị không cần đống kẹo rách của em, em không thích ăn nên mới cho chị!" Hứa Diệu bị dọa phát khóc, hét lên lao vào lòng mẹ tôi. Mẹ tôi ngay lập tức bước tới tát tôi một cái: "Em mày tốt với mày như thế, mày làm cái trò gì vậy! Tao cực khổ nuôi mày, sao lại nuôi ra một đứa con gái bạc bẽo thế này!" Mặt tôi nóng bừng, tai cũng ù đi, cứ đứng đực ra đó quên cả khóc. Khách khứa bận rộn với ván mạt chược trên tay, thỉnh thoảng có người quay lại khuyên mẹ tôi bớt giận. Mợ cũng bước lên ngăn mẹ tôi lại. Tôi mơ hồ nghe thấy tiếng mợ bảo tôi nhanh chóng xin lỗi. "Phán Phán, còn đứng ngây ra đó làm gì, mau xin lỗi mẹ và em gái con đi." Tôi bất lực đứng đó, mãi vẫn không hiểu mình đã sai ở đâu. Nhưng ánh mắt thất vọng của cả nhà và vẻ mặt đắc ý của Diệu Diệu như ngàn mũi dao đâm vào tim tôi, khiến tôi cảm thấy đau hơn cả cái tát của mẹ. Cuối cùng, tôi nức nở nói với mẹ tôi: "Mẹ, con sai rồi, sau này kẹo của con đều chia cho mẹ ăn hết." Ai ngờ mẹ tôi cười lạnh một tiếng, trực tiếp nâng mặt Hứa Diệu lên hôn một cái. "Tao không ăn nổi đồ của mày đâu, tao chỉ cần có Diệu Diệu là đủ rồi." Tôi chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như vậy, cảm giác như mình sắp bị mẹ bỏ rơi, cả khoảng trời trên đầu sắp đổ sập xuống. Tôi vừa khóc vừa cầu xin mẹ đừng bỏ rơi tôi, nhưng mẹ tôi chỉ không kiên nhẫn quát lên: "Nín ngay, đang ngày Tết mà khóc lóc cái gì, đồ xúi quẩy! Cút đi cho khuất mắt tao!" Mãi đến lúc này, mọi người trong nhà mới bắt đầu nói đỡ cho tôi. "Mọi người cũng thật là, đứa trẻ 5 tuổi thì biết cái gì, yêu hay không yêu mẹ đâu phải dùng một viên kẹo là thử ra được?" Sắc mặt mợ hơi thay đổi, vội vàng nhốt tôi vào nhà kho nhỏ tối om của bà ngoại. Tôi vừa khóc vừa níu tay mợ nói muốn ra ngoài tìm mẹ. Mợ trợn mắt nhìn tôi, nói: "Tìm mẹ làm gì? Mẹ mày chỉ thích Diệu Diệu thôi, mày còn chưa nhận ra sao? Mau ngậm miệng lại rồi ngoan ngoãn ở đây đi, khóc nữa là mẹ mày đem mày đi tặng người ta đấy!" Tôi sợ hãi nín khóc, đứng co ro một mình trong nhà kho đến tận khi trời tối. Đến giờ ăn cơm, mợ mới thả tôi ra ngoài. Tôi ngồi vào bàn, lén nhìn sắc mặt mẹ. Tôi muốn gắp một miếng cá sốt chua ngọt, nhưng thấy mẹ cau mày, lại vội rụt đũa lại. Mẹ liếc tôi một cái rồi bưng đĩa cá đặt trước mặt em gái. Bà cẩn thận gỡ hết xương cá, đút từng miếng từng miếng vào cái miệng nhỏ của em gái tôi. Tôi chỉ dám ăn cơm trắng, trong lòng buồn vô hạn. Nhưng điều khiến tôi buồn hơn là, kể từ ngày hôm đó, mẹ chỉ dịu dàng gọi em gái là bảo bối. Còn khi gọi tôi, bà ấy bắt đầu gọi cả họ lẫn tên.