MẸ TÔI THÍCH COI BÓI
Chương 3
8.
Bởi vì mẹ tôi được đưa đến bệnh viện kịp thời, cũng không có gì nguy hiểm đến tính mạng.
Sau khi rửa ruột, bà ở bệnh viện tịnh dưỡng ba ngày, sau đó xuất viện.
Mẹ tôi tin rằng Phật Tổ đã tha thứ cho bà, nên mới cho bà một con đường sống.
Mẹ tôi luôn miệng: “Mẹ không coi bói nữa, không thể phụ lòng Phật Tổ, phải vui vẻ mà sống.”
Quay đi lại dùng bát tự của gia đình đi coi bói.
Ba tôi ngừng thẻ tín dụng của bà cũng không có tác dụng gì.
Trang sức của bà tùy tiện đem bán cũng được giá 6 chữ số, đủ đi coi bói nhiều lần.
Mặc dù mẹ tôi đã đảm bảo, sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt của gia đình,chỉ bói những việc lặt vặt, lông gà vỏ tỏi.
Ví dụ lấy bát tự của con cho tính xem, đặt ổ chó ở góc Đông Nam hay Tây Bắc.
Mặc áo tím hay áo đỏ sẽ hợp phong thủy giúp giảm cân thành công.
Chúng tôi cũng không thèm để ý nữa.
Chính là mấy hôm trước, tôi cảm thấy cơ thể có chút khác lạ.
Bình thường tôi ngủ rất ngon, sét đánh cũng không tỉnh.
Mấy hôm trước liền mơ thấy cảnh đám cưới theo kiểu phong kiến.
Trong mơ, tôi mặc áo cưới màu đỏ có thêu hoa, đỉnh đầu nạm trân châu đá quý mũ phượng khăn quàng vai, bước lên cỗ kiệu.
Kỳ quái hơn chính là, khiêng kiệu không phải người sống, mà toàn bộ đều là đồng nam đồng nữ làm bằng giấy có điểm nhãn.
Bọn họ ríu rít, dùng ngôn ngữ mà tôi không hiểu, kéo tôi lên kiệu.
Nhưng trong lòng tôi cũng có giọng nói mách bảo: “Đừng lên kiệu đó.!”
Chính là đồng nam đồng nữ dùng cặp mắt đã được điểm nhãn nhìn chằm chằm vào tôi, khiến tôi dựng tóc gáy.
Tôi không còn cách nào khác đành phải bước lên kiệu, ngồi trên kiệu cẩn thận mà nhìn xung quanh, nhưng xung quanh là sương mù mênh mông, không rõ là ở đâu.
Ngay từ đầu, lúc vừa mới lên kiệu tôi có thể giãy giụa tỉnh lại.
Nhưng giấc mơ càng ngày càng dài, tôi giãy giụa cũng không tỉnh lại.
Đám người giấy nhảy tưng tưng đỡ tôi ra khỏi kiệu.
Sau khi vào một ngôi nhà cũ tối tăm, đám người giấy vây quanh tôi, cùng một người đàn ông không thấy rõ mặt bái đường.
Lúc bị đè xuống bái đường, tôi nhìn xuyên qua tấm khăn trùm đầu.
Thấy được người đàn ông cùng tôi bái đường lại không có chân.
Tôi sợ đến toát mồ hôi lạnh, liều mạng tự nhéo đùi mình mà tỉnh lại.
Lúc ăn cơm, tôi liền kể lại cho mẹ và dì Vương nghe chuyện giấc mơ.
Dì Vương hoảng sợ: “Đức Hoa, đây là bị quỷ hôn.”
Mẹ tôi cũng mặt mày xanh lét: “Ngày thường nói với mày nhiều lần rồi, mày lại không tin. Bây giờ xảy ra chuyện rồi, tin chưa?”
Mẹ cùng dì Vương vào phòng tôi kiểm tra.
Dì Vương nhìn thấy trên giường tôi có hai cái gối liền nói:
“Một người sao lại dùng hai cái gối nằm để ngủ?”
“Những thứ kia nhìn thấy giường con có một cái gối trống, sẽ nghĩ rằng con để cho bọn họ nằm.”
“Mau mau dẹp đi!”
Mẹ tôi sợ quá lập tức lấy cái gối đi.
Dì Vương nhìn bốn phía, lại thấy được bàn búp bê BJD của tôi.
Lại nói mẹ tôi mau dẹp mấy con búp bê đi: “Búp bê thu hút linh hồn, ngàn vạn lần không thể để trong phòng.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của mẹ, tôi không dám nói gì.
Sau đó mẹ lại vỗ vỗ vai tôi: “Yên tâm đi, mấy cái này không có việc gì đâu.”
Không ngờ, buổi chiều khi đang nói chuyện với mẹ và dì Vương ở phòng khách, tôi buồn ngủ quá.
Tôi ngủ luôn trên sofa.
Lần này trong mơ thấy được cảnh sau khi bái đường.
Vẫn áp lực vô cùng, không thể tỉnh lại.
Vị “phu quân” không có chân kia, khuôn mặt lạnh lùng muốn kéo tôi vào “động phòng”.
Lòng tôi sợ hãi cực kỳ, liều chết chống cự muốn đẩy hắn ra, nhưng thế nào cũng không đẩy ra được.
Cuối cùng, tôi tự cắn đầu lưỡi, mới có thể thoát khỏi giấc mơ mà tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, tôi thở hổn hển: Mẹ tôi và dì Vương khẩn trương mà nhìn tôi chằm chằm, mẹ nắm lấy tay tôi: “Cuối cùng con cũng tỉnh rồi!” Tôi kể lại chuyện giấc mộng cho mẹ nghe. Lại cảm giác được cánh tay rất đau nhức.
Khi nhìn xem lại thấy cánh tay mà bị vị “phu quân” kia nắm trong giấc mơ, xuất hiện một mảng bầm tím rất lớn.
Tôi hét lên.
Dì vương cũng hét lên: “Đây là dấu tay của quỷ!”
9.
Dì Vương gọi cho một Thầy bói quen.
Khi nhìn thấy tôi, câu đầu tiên ông ấy nói là: “Con đã bị ám.”
Ông tính một quẻ và bói ra được tôi có một mối âm hôn.
Mẹ tôi nghi ngờ nói: “Sao có thể, muốn làm âm hôn phải có bát tự?”
“Ngày sinh của Đức Hoa rất đặc biệt, người thường căn bản không thể biết được.”
Ba tôi xanh mặt: “Có phải do bà không? Tối ngày đi coi bói, không ít thì nhiều cũng cả trăm thầy rồi?”
“Ai biết được Thầy bói lại thiếu đạo đức như vậy, đem bát tự bán ra ngoài.”
Mẹ tôi khẩn trương hỏi: “Làm sao có thể hóa giải mối hôn sự này?”
“Phóng sinh cầu Phật tổ giúp đỡ?” Ba tôi nhảy dựng lên tát cho mẹ tôi một cái:
“Đến bây giờ còn nghĩ tới việc phóng sinh?”
Đại sư còn bổ sung thêm: “Nếu muốn kết âm hôn, chỉ có bát tự thôi là chưa đủ, còn phải có một chút ít vật trên cơ thể mình để ký khế ước!”
“Bà suy nghĩ kỹ lại xem, có khi nào bà đem tóc hay móng tay của con gái bà cho người khác không?”
Mẹ tôi vỗ đầu một cái: “Trước đây, khi Đức Hoa bảo vệ luận án tiến sĩ, tôi sợ nó bảo vệ không thành công, nên đã lấy tóc của nó đến Tây sơn tự để làm bùa thi đậu.”
Đại sư gật gù: “Cái này đúng rồi, bát tự của con bé chắc đã bị ai đó nhìn trộm.”
“Bây giờ tối rồi, ngày mai chúng ta cùng nhau đi Tây Sơn tự giải quyết.”
Đại sư lại dặn dò tôi, buổi tối cố gắng đừng ngủ.
Ông chỉ vào đôi mắt của tôi: “Con nhìn vào gương xem, tròng mắt có hai vạch đỏ như sợi tơ hồng.”
Tôi móc gương mini ra coi thử, quả thật trong mắt có hai sợi màu đỏ lúc ẩn lúc hiện, từ hai bên mắt kéo dài vào trong mắt, nhưng chưa nối lại với nhau.
“Nếu dây tơ hồng này nối lại thành một đường thẳng thì con sẽ không thể sống sót.”
Tôi rất sợ, mẹ tôi cũng siết chặt tay tôi, ghi nhớ lời Đai sư nói:
“Đại sư yên tâm , tối nay tôi sẽ không để cho con bé ngủ.”
Tôi bất lực nhìn vòng vòng, phát hiện em trai tốt của tôi lúc này mặt mày u ám.
Nó núp sau bức rèm trong phòng khách, không nói một lời, ánh mắt u tối, giống như sợ ai đó chú ý.
“Diệu Tổ, sao vậy?”
Tôi gọi nó.
Sau khi em trai nghe tôi gọi, nó lại không trả lời mà lập tức đi thẳng lên lầu, về phòng đóng cửa lại.
Đại sư nhìn em trai tôi, sao đó nhỏ giọng hỏi mẹ tôi: “Con trai bà dạo này có hành động gì kì lạ không?”
“Tôi thấy ấn đường của nó xám đen, chắc chắn là có chuyện.” Mẹ tôi gãi đầu: “Dạo này tôi cũng không để ý.”
“Hiện tại cứu Đức Hoa quan trọng hơn, chuyện của Diệu Tổ nói sau đi.”
10.
Mặc dù tôi đã uống 3 ly cà phê và thức cả đêm không ngủ.
Nhưng trên đường đi đến Tây Sơn tự tôi lại không cẩn thận ngủ gục.
Trong mơ, tôi đã nhìn rõ mặt vị “phu quân” không có chân kia.
Nói thật, anh ta rất đẹp trai, làn da trắng, dáng người cao ráo, đúng kiểu mà tôi thích.
Tim tôi đập thình thịch, anh ta liếc mắt đưa tình với tôi:
“Giai Kỳ, em không muốn cưới anh sao?”
“Anh có mấy trăm mẫu ruộng tốt, còn có mấy chục cửa hàng đang kinh doanh thuận lợi.”
“Nếu em cưới anh, cuộc sống về sau không cần phải lo nữa.”
Tôi nuốt nước miếng: “Tuy rằng anh là mẫu người tôi thích, nhưng tôi còn có Thẩm Tinh Hồi và 8 người chồng khác không thể vứt bỏ được.”
(Mấy bà google là biết Thẩm Tinh Hồi à, một dạng bạn trai 3D)
“Phu quân” không chân thay đổi, há cái miệng đầy máu nhào tới tính cắn cổ tôi.
“Có đồng ý hay không, không phải do cô quyết định.”
Khi anh ta cúi đầu xuống cắn, thì bị một luồng ánh sáng đỏ bắn ra ngoài.
Tôi giật mình tỉnh giấc.
Lúc này mới thấy Đại sư vẽ bùa chú trước người tôi.
Bùa kia đã bị cháy còn lại tro bốc mùi hôi thối.
Tôi xoa xoa cổ mình.
Mẹ tôi vừa thấy: “Vết thương sâu như vậy, là con quỷ đó cắn sao?”
“Anh ta thật sự muốn con chết.”
Bà ấy vừa tát vừa khóc: “Đều tại mẹ không tốt, là mẹ đã để lộ bát tự của con.”
Tôi giữ chặt tay bà ấy.
Sau khi đến Tây Sơn tự, Đại sư lại bói một quẻ.
Ông ta bói ra được, trận pháp của thông gia nằm ở vị trí chính Tây trong góc Tây Bắc của Tây Sơn tự. “Người nhà của anh ta thật sự muốn tiễn con về Tây Thiên.” Trên mặt đất đào ra một cái hộp nhỏ.
Bên trong cất giấu hai người giấy nhỏ, đều dùng máu ghi bát tự, hình giấy của nữ ghi tên và bát tự của tôi, hình giấy của nam ghi tên “Thẩm Quyện”.
Ngoại trừ hai người giấy còn có hai búi tóc, trong đó có một búi tóc được nhuộm hồng, rõ ràng là tóc của tôi.
Búi tóc ngắn còn lại chắc là của Thẩm Quyện.
Đại sư thi triển pháp thuật, đốt hai người giấy và tóc. Trong quá trình đốt, lửa phát ra màu xanh lục quỷ dị. Mà hai người giấy kia phát ra tiết khóc như con nít. Mẹ tôi bị dọa đến run rẩy tay chân, mặt mày tái mét.
Ba tôi lại nói: “Nhìn rõ chưa, sau này bà đừng gây thêm chuyện nữa!”
Mẹ tôi liên tục gật đầu: “Tôi không dám nữa.”
Kì lạ chính là, sau khi Đại sư đốt xong, vết bầm ở tay và cổ của tôi cũng lập tức biến mất.
Nhưng đường tơ hồng của tôi chỉ mờ đi đôi chút.
Đại sư nói rằng trong vòng 7 ngày sẽ biến mất, đừng lo lắng.
Mẹ tôi lúc này mới yên tâm gật đầu, giơ ngón tay cái với Đại sư.