Ta đã hiểu, ta phải nói với mẹ ta, Ma tôn nói nàng không đủ tư cách sinh con của hắn, còn nói muốn bỏ đứa con của chính mình. Nếu tương lai ta làm tâm trạng hắn rất tệ, hắn còn sẽ ăn thịt trẻ con. Có lẽ ở cùng Trạch Minh lâu quá, ta cũng biết bịa đặt lung tung rồi. Trạch Minh có chút hổ thẹn nhìn ta, nói không thể xin được lời xin lỗi từ Ma tôn cho ta, hiện giờ cậu ta còn chưa đủ mạnh, chỉ có thể nhẫn nhịn, đợi kiếp sau nhất định sẽ khiến Ma tôn quỳ xuống van xin ta. Ta thấy cậu ta mắt đẫm lệ, dáng vẻ nếu ta không chấp nhận lời xin lỗi của cậu ta, cậu ta sẽ khóc, liền gật đầu đồng ý. Bọn ta tiếp tục dùng vàng xếp hình, không biết vì sao Ma tôn không rời đi, ngồi bên cạnh xem bọn ta chơi. Nhưng hắn là một người rất đáng ghét. Thỉnh thoảng chen tay vào rút một thanh vàng khỏi ngôi nhà ta xếp, hoặc thêm thắt một cây xà không có trong thiết kế ban đầu, khiến ngôi nhà trông rất xấu. Ta rút thanh vàng hắn đặt lên, ném vào người hắn, hắn cũng không tức giận, nở một nụ cười đê tiện với ta. Ta không tính toán với hắn. Nam nhân mất lão bà bị điên. "Thật là quá đáng, đám ngụy quân tử ở Thiên giới lẽ nào lại như vậy!" Ngoài điện có người tới, mấy vị lão giả tóc bạc phơ khí thế hung hăng đi vào trong điện. Ma tôn đùa nghịch thanh vàng, từ dưới đất đứng dậy, ngồi xuống cái ghế bên cạnh tạo dáng, dáng vẻ hắn sắp bắt đầu làm màu rồi. Hắn cố ý hạ thấp giọng, trầm giọng hỏi: "Chuyện gì?" Lúc trưởng lão Ma giới hành lễ cúi đầu liếc thấy ta, vẻ mặt khựng lại, nhưng vẫn có chuyện khác quan trọng hơn nên tạm thời bỏ qua ta. "Tôn thượng, có người từ Thiên giới đến, Thiên đế dẫn thiên binh thiên tướng đến, có vẻ muốn khơi mào đại chiến tiên ma." Lần đại chiến tiên ma trước là ở lần trước, đã qua rất lâu rồi, không có lý do gì đột nhiên đánh tới cửa. Ma tôn nghe xong ngược lại không hoảng hốt, nói: "Thiên giới sẽ không vô cớ bội ước đánh tới cửa, bọn họ có nói vì cái gì không?" Vừa nhắc đến điều này, mấy vị trưởng lão liền nổi giận: "Thiên giới bọn họ đúng là nói bậy bạ, một mực hoang đường!" "Bọn họ dám nói, nói Tôn thượng ngài bắt cóc hài tử của họ, bảo ngài trả đứa nhỏ lại." "Còn nói ngài là kẻ buôn người, rõ ràng là bọn ngụy quân tử Thiên giới tùy tiện tìm cái cớ để phỉ báng chúng ta. Tôn thượng, sĩ có thể giết không thể nhục, người của Thiên đình đã dám phỉ báng ngài như thế, chúng ta không đánh trả thì sau này Ma giới ở tam giới chẳng phải ai cũng có thể khinh nhờn sao!" "Chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, chúng ta thiên quân vạn mã đối đầu." Ma tôn lạnh cười một tiếng, vô cùng làm màu nói một câu muốn chết, đứng dậy bước nhanh ra ngoài. Hắn vốn là người có thù tất báo, người ta đã sỉ nhục đến tận cửa nhà hắn rồi, không đánh không được. Ta thấy hắn đi ra ngoài, vội vàng vứt bỏ thanh vàng trong tay, một tay ôm chặt lấy đùi hắn. Ma tôn đi được mấy bước mới cảm thấy chân không ổn, giũ vài cái, giũ không ra ta. "Buông tay, ta đi đánh trận, tiểu thí hài ngươi góp vui cái gì?” Ta la lên: "Ta chính là đứa trẻ mà bọn họ muốn." Ma tôn nhấc ta lên xem xét, nhìn thế nào ta cũng chỉ là một đứa trẻ phàm nhân không có tiên khí cũng không có ma khí. Hết cách rồi, thể chất ta đặc biệt, là một đứa con lai. Hắn chán ghét ném ta cho Trạch Minh: "Trông chừng nàng, bên ngoài rất nguy hiểm, đừng để nàng chạy lung tung." Ta muốn đi, Trạch Minh giơ tay kéo ta lại: "Ngươi đi đâu? Ngôi nhà của chúng ta gần xếp xong rồi, hao tổn công sức mới đuổi được sư phụ đáng ghét của ta đi, chúng ta có thể an tâm chơi tiếp." "Đại chiến tiên ma rất nguy hiểm, trẻ con chúng ta đừng đi góp vui." Ta cố sức thoát ra: "Ta có thể ngăn chặn trận chiến này." Trạch Minh bĩu môi: "Tin một đứa trẻ phàm nhân như ngươi có thể ngăn chặn, không bằng tin ta là Ngọc Hoàng Đại Đế." Ta: "..." 9 Ma tôn đến biên giới, quả nhiên nhìn thấy đám ngụy quân tử của Thiên đình, dáng vẻ chỉnh tề, sẵn sàng xuất phát, lúc nào cũng có thể khai chiến. Hắn híp mắt: "Chuyện gì vậy? Muốn đánh nhau thì nói thẳng, chụp mũ lên đầu bọn ta làm gì?" Thần tiên bên cạnh Thiên đế rục rịch, nhưng dưới sự chỉ đạo của hắn ta bọn họ đã cố nhịn, chỉ dùng ánh mắt hung dữ nhìn người Ma giới. Ma tôn không hiểu mấy tên ngụy quân tử này có ý gì, hắn không quan tâm bọn họ đánh hay không, bây giờ hắn đã bị khơi dậy ham muốn chiến đấu, muốn dùng đám người này làm bao cát đánh. Dám phỉ báng đến tận đầu hắn, thật sự tưởng hắn dễ bắt nạt sao? Vốn dĩ không tìm thấy lão bà đã phiền rồi. Ma tôn buông lời ác: "Đã tìm đến cửa rồi, vậy thì quyết một trận thắng bại, để các ngươi biết, không phải thứ nước bẩn nào cũng có thể hắt lên người bọn ta được." Hắn vừa buông lời ác, Ma tộc phía sau đều phát ra tiếng gầm thét, đại chiến sắp nổ ra. Tuy nhiên ngay giây tiếp theo, Ma tôn bị người đột nhiên xuất hiện trước mắt tát cho một cái thật mạnh. Tốc độ nhanh đến nỗi hắn cũng không kịp phản ứng. Cái tát này, không chỉ khiến Thiên giới im lặng, mà Ma tộc vừa gầm thét thị uy cũng im lặng, đờ đẫn nhìn Tôn thượng của bọn họ bị người ta tát. Người lần trước động tay động chân với Ma tôn đã thế nào? Sợ rằng ngay cả tro cốt cũng tan rồi. Hiển nhiên Ma tôn cũng ngẩn ra một giây, sau đó phản ứng lại, vô cùng tức giận. Tuy nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt người trước mặt, cơn giận trên người lại lập tức bị dập tắt. Hắn theo bản năng kêu lên: "Nương tử." Ma tộc đang chờ đợi Ma tôn nổi giận: "Hả?" Chúc Kỳ Uẩn một tay túm lấy cổ áo Ma tôn, gầm lên: "Đồ nam nhân hạ tiện, trả khuê nữ lại cho ta, có gì thì đến tìm ta!" Ma tôn hoàn toàn không nghe lọt tai lời nàng nói, trong lòng trong mắt đều chỉ có "đã tìm thấy lão bà rồi". Ma tộc nghe thấy lời độc địa của Chúc Kỳ Uẩn, lửa giận lại được châm ngòi, hò hét đòi Ma tôn cho nàng một bài học, thật không biết trời cao đất dày. Ma tôn quay đầu: "Đừng ồn, bổn tôn có tiết tấu của mình." Quay đầu lại, lại bị Chúc Kỳ Uẩn tát một cái, hai bên má đối xứng rồi. Lần này Ma tôn thật sự nổi giận. Hắn không cần mặt mũi sao? Trước mặt bao nhiêu thuộc hạ bị tát hai lần, còn bị túm cổ áo dọa, sau này hắn làm sao lập uy trước mặt chúng ma? "Nàng đừng tưởng có ba đoạn nhân duyên với ta ở nhân gian là có thể láo xược trước mặt ta." Ma tộc sôi sục, quá tốt, Ma tôn nổi giận rồi, bọn họ được cứu rồi. "Ta chính là Ma tôn, nàng đánh ta tay của nàng không đau sao! Lần sau không được tự tay đánh ta, lần sau dùng vũ khí!" Người Ma tộc tắt lửa, không tốt lắm, Ma tôn uất ức mà nổi giận, bọn họ hết cứu rồi. Có lẽ Ma tôn cũng tự thấy mất mặt, bắt đầu chất vấn Chúc Kỳ Uẩn, muốn lấy lại chút thể diện cho mình: "Đừng tưởng bây giờ nàng xuất hiện trước mặt ta, chuyện quá khứ có thể xóa bỏ, tại sao lúc đó nàng bỏ rơi ta? Tại sao đồng thời yêu ba người? Nàng có một mình ta còn chưa đủ sao?" Thậm chí sau khi phân thân hợp nhất, hắn mới biết từ ký ức, mỗi một câu tình thoại nữ nhân trước mặt nói với hắn cũng đồng thời nói với hai người khác, chỉ thay đổi tên, còn lại ngay cả một dấu câu cũng không thay đổi!