1
Mẹ ta là con của thần tiên nổi tiếng. Cha mẹ nàng đều là chiến thần, cữu cữu nàng là Thiên đế. Tuy tu vi bình thường, nhưng kỹ thuật đầu thai tốt, vừa ra đời đã có tất cả mọi thứ. Hơn nữa nàng xinh đẹp, tính cách cũng tốt, ở thiên đình thật sự là tung hoành ngang dọc, mỗi vị trưởng bối gặp đều thích. Có thể nói là được cả thiên đình nâng niu trong lòng bàn tay.
Một nghìn năm trước, mẹ ta phải hạ phàm lịch kiếp.
Kiếp nạn lần này của nàng là tình kiếp.
Bởi vì các thúc thúc, a di ở thiên đình nói rằng hạ giới nhiều nam nhân cặn bã, trải qua tình kiếp là vô cùng nguy hiểm, nếu quá nhập tâm sẽ phát điên.
Mẹ ta nghe xong ghi tạc trong lòng. Lúc hạ phàm sợ rằng đặt cược vào một con thuyền sẽ thất bại. Vậy nên đã cùng lúc bước lên ba con thuyền. Cảm thấy dù có lật hai con thuyền cũng không sao, chỉ cần còn một con thuyền tồn tại là được.
Kết quả là khi tình kiếp sắp thành công, ba nam nhân đã gặp nhau.
Không hỏi không biết, vừa hỏi giật mình kinh hãi.
Hay thật, lão bà của mình đã bái đường thành thân với ba nam nhân. Nói rằng cả đời chỉ yêu một mình người đó với ba nam nhân. Hứa hẹn kiếp sau vẫn sẽ ở bên nhau với ba nam nhân.
Mẹ ta lật thuyền trong mương. Vội vàng thu dọn đồ đạc bỏ trốn, quỳ xuống cầu Thổ Địa Công giúp nàng trở về thiên đình.
Tình kiếp của nàng đương nhiên đã thất bại.
Nhưng điều này cũng chẳng là gì. Dù sao mẹ ta cũng là con của thần tiên nổi tiếng, ăn bám cha mẹ cũng có thể ăn đến khi trời long đất lở. Nhưng ai ngờ sau khi ở thiên đình ăn chơi một thời gian, một ngày nọ nàng đột nhiên nôn nghén.
Đúng vậy.
Mẹ ta trải qua tình kiếp, không vượt qua thì thôi, sợ bị ba nam nhân trừng phạt nên lủi thủi trở về thiên đình thì thôi, lại còn có thai. Mang thai đứa con của phàm nhân. Hơn nữa bản thân nàng cũng không biết mang thai con của trượng phu nào.
Ngoại công ngoại bà chiến thần của ta đau đầu, muốn mẹ ta đừng lại đứa bé này, dù sao cũng là con của phàm nhân, sinh ra e rằng sẽ không chịu nổi tiên khí của thiên đình.
Nhưng lúc đó ta đã khá lớn, nghe nói tứ chi đều đã phát triển. Mẹ ta thì không cảm thấy gì, nhưng các vị trưởng bối khác ở thiên đình không có con đã không đành lòng trước. Kêu mẹ ta sinh ra, bọn họ sẽ nuôi. Bọn họ thèm con nhỏ đã mấy nghìn năm.
Bọn họ còn hứa hẹn với mẹ ta nhiều điều tốt đẹp, mẹ ta vui vẻ đồng ý.
Và thế là ta sinh ra đầy khỏe mạnh.
Khi mẹ ta mang thai chưa từng nghĩ đến việc đi tìm ba trượng phu ở nhân gian, dù sao bọn họ cũng chỉ là phàm nhân, nàng đã trở về thiên đình trong thời gian dài như vậy, có lẽ bọn họ đều đã chết hết rồi.
Kết quả khi ta vừa mới sinh ra, trong cơ thể chảy một nửa là tiên khí, còn một nửa là ma khí. Hai luồng lực lượng xung đột khiến ta đau đớn khóc lớn mất mấy ngày.
Với phàm nhân sẽ không sinh ra được nửa tiên nửa ma như vậy, nhưng với yêu ma thì có thể.
Lúc này mẹ ta mới phản ứng lại, trong ba trượng phu, có thể có người đến từ Ma giới.
Các thúc thúc, a di ở thiên đình tìm cho ta nhiều pháp bảo mới áp chế được ma khí trong cơ thể ta, để ta có thể sống thoải mái ở thiên đình.
Bọn họ yêu ai yêu cả đường đi, cũng vô cùng yêu thương ta. Ta kế thừa mẹ ta, trở thành thế hệ thứ hai được cả thiên đình cưng chiều.
Mẹ ta thường hôn lên mặt ta nói rằng hai mẹ con bọn ta đều biết đầu thai, một người đầu thai làm thế hệ thứ hai của chiến thần, một người đầu thai làm thế hệ thứ hai được cưng chiều.
Nàng còn dành thời gian đến Ma giới dò hỏi tình hình, những năm đó có ai hạ phàm lịch kiếp. Dù sao trước đây nàng sống ở phàm trần, chưa từng cảm nhận được chút ma khí nào từ ba trượng phu, vậy chỉ có thể cũng là đi lịch kiếp giống nàng.
Quan trọng nhất là, mẹ ta cảm thấy biểu hiện ba người cha của ta đều không giống người của Ma giới, cả ba nhìn đều rất chính nghĩa lẫm liệt, nói là người của tiên giới thì còn hợp lý hơn. Vì vậy nàng nghĩ rất lâu cũng không thể hiểu, rốt cuộc trong ba người đó, ai là người của Ma giới.
2
Cho đến một ngày, Ma tôn trong truyền thuyết của Ma giới xuất quan, việc đầu tiên làm là đến nhân gian tìm người.
Thật sự là tìm trong diện rộng, hận không thể lật cả mặt đất lên để tìm.
Tại sao ta biết rõ như vậy, bởi vì ta đang ở bên cạnh.
Hắn lật ngọn núi ta đang ngủ trưa lên, xem bên dưới có người không, thấy không có người mới đặt xuống.
Bởi vì núi quá lớn, khi đặt xuống làm dấy lên một lớp bụi khổng lồ, ta bị sặc tới ho khan từ bụi cỏ bò ra, rồi vì sự rung lắc dữ dội của ngọn núi mà lăn từ trên núi xuống.
Vừa khéo đập vào đỉnh đầu của Ma tôn.
Ta ngồi phịch xuống bên cạnh, đau đến mức khóc lóc kêu la.
Ta là học ở học phủ thiên đình mệt mỏi nên muốn tìm một nơi không có người quen nhìn thấy để ngủ trưa thật ngon.
Kết quả lại gặp phải một kẻ tâm thần lật núi.
Ma tôn bị ta đập đến mức gãi đầu, nhấc ta từ mặt đất lên, cay nghiệt nói:
"Đứa trẻ xấu xí từ đâu ra vậy, có biết là đụng phải người rồi không?"
Lúc đó ta bị bụi bẩn che mặt, lại lăn một vòng từ trên núi rơi xuống đất, đẹp được mới là lạ.
Hơn nữa, nếu không phải tại hắn lật núi lên, ta sẽ lăn xuống đụng phải hắn sao?
Ta lau nước mắt lên cái tay đang túm áo ta của hắn, đáp trả lại hắn mới là người xấu xí.
Ma tôn trực tiếp che mặt ta không cho ta nói chuyện, một bàn tay của hắn to bằng mặt ta, che kín mít.
Hắn hung dữ nói với ta: "Lão bà của bổn tôn chạy mất, tiểu hài tử chết tiệt tốt nhất đừng chọc giận ta lúc này, ta mà nổi giận là sẽ ăn thịt trẻ con đấy."
Nói xong, hắn dùng pháp thuật lên người ta, biến ta trở nên sạch sẽ, thơm phức.
Hắn bước về phía trước, định lật mặt đất để tìm người.
Ta bước những bước ngắn đuổi theo quấn lấy hắn: "Thúc thúc ơi, có thể đưa ta trở lại trên núi được không? Mẹ ta sẽ đến đó đón ta, ta đi rồi mẹ sẽ không tìm thấy ta nữa."
Ma tôn một tay lật mặt đất, liếc mắt cúi đầu nhìn ta, ánh mắt rất khinh thường.
Lúc đó ta vẫn chưa cao, chân hắn dài lắm, rất dài, ta không dài bằng chân hắn.
Hắn đi một bước, ta phải chạy rất nhanh mới đuổi kịp hắn.
Hơn nữa hắn cao như mặt trời, ta phải ngẩng đầu rất khó chịu mới có thể nhìn thấy hắn.
Ma tôn lạnh lùng nói với ta: "Tự trèo lên lại đi."
Sau đó hắn đặt mặt đất xuống, xoay người định đi nơi khác lật.
Ta chỉ có thể tiếp tục cố gắng chạy theo hắn.
Núi rất cao, ta hoàn toàn không thể trèo lên, hơn nữa ta giống mẹ ta là đứa lười biếng, ta vẫn chưa học được cách bay.
"Thúc thúc ơi, ta không thể trèo lên được. Thúc thúc có thể lật núi, chắc chắn có thể đưa ta trở lại núi, thúc thúc giúp ta đi..."
Thực ra không phải là hắn giúp ta, đây là điều hắn nên làm.
Bởi vì chính hắn đã lật ta xuống.
Nhưng lúc này là ta cầu hắn, ta chỉ có thể nói như vậy.
Ma tôn vẫn rất nghiêm túc làm công việc của mình, không để ý đến ta.