MẸ KẾ BẤT ĐẮC DĨ
Chương 12
17.
Tôi gõ cửa phòng Giang Nghiêu, một lúc lâu không có người trả lời, đành mở cửa bước vào.
Quả nhiên, cậu ấy chưa ngủ, ngơ ngác đứng ở ban công, trên tay cầm một lon bia.
"Giang Nghiêu."
Cậu ấy quay lại, nhìn thấy tôi, lông mi run run: “Chị.”
Tôi thở dài, đứng cạnh cậu ấy và xin lỗi:
"Thật xin lỗi, thật ra đây rốt cuộc là vấn đề của tôi. Tôi đến trêu chọc cậu trước, sau đó vì tham lam với cái giá mà Giang Từ đưa ra nên mới đồng ý diễn."
"Chị, em không trách chị."
Giang Nghiêu mím môi: “Thật ra em không trách chú. Em biết công ty do chú ấy sáng lập tốt hơn hơn công ty của em, thậm chí còn không kém hơn cổ phần của em. Em chỉ… không biết.” phải làm sao đây, hình như em bị tai nạn ô tô, trí nhớ hỗn loạn trong chốc lát, sau đó mọi thứ đều rối tung lên."
Cậu ấy nhìn tôi, đôi mắt ướt nhòe:
“Vậy chị à, thực ra là vì em quá tệ, không thể so sánh được với chú của em nên chị mới ở bên chú ấy phải không?”
"Dĩ nhiên là không."
Tôi nói không chút do dự: “Tôi ở bên anh ấy vì tôi yêu anh ấy”.
Lời nói ra khiến tôi còn ngạc nhiên.
Tôi có yêu Giang Từ không? là sự hấp dẫn bởi nhan sắc của anh ấy hay là yêu?
Lời thốt ra tự phát này khiến tôi cảm thấy bối rối và...sợ hãi.
"……Em hiểu rồi."
Trong giọng nói của Giang Nghiêu rõ ràng có chút muốn khóc: "Đã muộn rồi, chị, về nghỉ ngơi đi."
Đầu óc tôi hỗn loạn đi về phía cửa, trước khi cánh cửa đóng lại sau lưng tôi, giọng nói của Giang Nghiêu đột nhiên vang lên từ căn phòng phía sau tôi.
Với một chút khàn giọng sau khi khóc.
"Kể cả như vậy, em vẫn sẽ luôn thích chị, Tần Thời Vi."
Cánh cửa đóng lại.
Tôi ngơ ngác một lúc rồi quay về phòng ngủ.
Giang Từ ngồi ở trước bàn lật sách, vẻ mặt rất bình tĩnh, thậm chí lạnh lùng, không nhìn ra được là nguoio72 vừa bị từ chối lời cầu hôn.
Tôi đi tới trước mặt anh, Giang Từ nghe thấy động tĩnh, hơi ngước mắt lên: “Em nói chuyện với nó xong chưa?”
Tôi gật đầu.
"Luật sư Hoàng hôm qua đã gọi điện và nói rằng quá trình truy tố cha mẹ và em trai tôi đã được tiến hành, vết thương của tôi gần như đã lành. Tôi nghĩ ngày mai tôi có thể chuyển về."
Phản ứng của Giang Từ rất mạnh, anh ấy đột nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm vào mắt tôi và nói: "Em nói gì vậy?"
Tôi bình tĩnh: "Giang Từ, em nghĩ chúng ta chỉ là..."
Những lời tiếp theo đã bị môi anh chặn lại trước khi phát ra.
Anh thì thầm nhẹ nhàng trên môi tôi, với một sự oán giận khó tả:
"Vậy đây là lý do tại sao em không đồng ý với lời cầu hôn của anh? Em định xem xét lại mối quan hệ của chúng ta?"
Anh ấy nói j?
Tôi dùng sức đẩy Giang Từ ra, lùi lại một bước, trừng mắt nhìn anh:
"Bởi vì anh hành động bình tĩnh như vậy, em cho rằng anh chỉ là tùy tiện cầu hôn, có bị từ chối cũng không sao cả."
“Có ai tùy tiện cầu hôn không?” Anh lạnh lùng nhìn tôi.
“Vậy tại sao anh lại cầu hôn em?”
Giang Từ nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, hắn tựa hồ đã có loại nào đó quyết tâm:
"Bởi vì anh yêu em. Tần Thời Vi, anh yêu em nên anh muốn cưới em."
(mệt anh chị quá)
Trong đầu tôi như pháo hoa trong nháy mắt nổ tung, tôi ngơ ngác nhìn Giang Từ trước mặt, vẫn không phản ứng cho đến khi anh cúi đầu hôn tôi lần nữa.
Nhưng hai cơ thể đã quen thuộc với nhau và tiềm thức bắt đầu phản ứng.
Nụ hôn kéo dài rất lâu mới kết thúc, trán anh áp vào trán tôi, hơi thở có chút gấp gáp: "Thật xảo quyệt, Tần Thời Vi. Lần nào anh cũng phải nói trước."
“…Ai biểu anh hành động bình tĩnh như vậy mặc dù lbị từ chối lời cầu hôn?”
Tôi không chịu thừa nhận, hơi hếch cằm lên: “Có lẽ bây giờ anh nói điều này chỉ là lừa dối em thôi.”
Giang Từ nhếch khóe môi, trượt tay xuống, ôm lấy eo tôi đẩy về phía trước, như cam chịu số phận nói:
"Anh chỉ muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, để không tạo áp lực cho em. Nếu em bỏ chạy sẽ không còn cơ hội nữa.”
"Anh khá quỷ quyệt đó anh Giang."
Tôi không khỏi mỉm cười nháy mắt với anh: “Vậy bây giờ anh có muốn cầu hôn lần thử lần nữa không?”
Sau đó, khi Giang Từ ngoan ngoãn quỳ một chân xuống, anh chủ động đưa tay ra trước mặt : “Được rồi, chúng ta kết hôn đi.”
…
Sau đó Giang Từ dẫn tôi đi chọn váy cưới.
Khi anh ấy bước ra khỏi phòng thử đồ, tôi thấy anh ấy mím môi, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động với vẻ mặt có phần lạnh lùng.
"Chuyện gì vậy?"
Tôi muốn đi tới xem thử, nhưng anh ấy lại cất điện thoại rồi nói: "Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Anh hứa trước tối nay sẽ giải quyết được - Vi Vi, chỉ cần tập trung thử váy cưới thôi."
Tôi gật đầu và không nói gì thêm.
Thực ra tôi đã thấy chính Diêu Tri Nhã có ác ý tìm đến người mẹ đầy oán hận của tôi, hai vợ chồng cùng nhau tung tin đồn trên mạng, chắc là muốn đến văn phòng cảnh sát ăn tối đoàn đây mà.
Giang Từ có thể xử lý tốt.
Tôi dẹp suy nghĩ của mình và nhìn mình trong gương.
Cách đây rất lâu, khi còn học đại học, tôi đã làm việc bán thời gian tại một cửa hàng đồ cưới.
Một ngày nọ, khi chỉ có một vài khách hàng, người quản lý cửa hàng khuyến khích tất cả chúng tôi đến thử váy cưới và nói rằng mọi cô gái đều có ước mơ được mặc váy trắng và cưới người mình thích.
Lúc đó tôi chỉ mỉm cười và nói: “Tôi chưa bao giờ nghĩ tới điều đó. Ước mơ duy nhất của tôi là kiếm được nhiều tiền đến mức không bao giờ có thể tiêu hết”.
Tuy nhiên, sau nhiều năm, tôi thực sự có vô số tiền và có người để kết hôn.
Tôi tiến lên hai bước, nhìn vào gương, váy cưới nàng tiên cá được đính kim cương.
Giang Từ mặc vest đi tới, đứng cạnh tôi, đôi tay thon dài nhẹ nhàng ôm lấy eo tôi.
Váy trắng, quả nhiên rất đẹp a.
(Hết toàn văn)