Phòng truyền dịch bỗng dưng có cả một đám người kéo tới, cô y tá vốn đã bận rộn liền bực mình:
「Không phải chỉ là cảm cúm thôi sao, có cần phải làm rùm beng lên thế không? Nếu thật sự có chuyện thì đã ở trên tầng ba, rẽ trái vào ICU rồi, chứ không phải ở đây đâu!」
Chà, cái miệng nhỏ này của cô y tá như tẩm độc vậy, tôi thích.
10.
Tần Tiêu tức đến mức định tranh luận với tôi thì đột nhiên chuông điện thoại reo lên, hết cuộc gọi này đến tin nhắn khác ập tới:
「Tớ không sao, chỉ là cảm cúm thôi, thật mà…」
「Nói bậy, tôi vẫn đang sống sờ sờ ra đây, ai nói tôi sắp chết bệnh hả!」
「Cậu mới bị ung thư đó, ngậm cái miệng quạ đen của cậu lại!」
Mặt cô ta đỏ bừng, mở vòng bạn bè ra xem, và choáng váng khi thấy dòng trạng thái của tôi:
Cần giúp đỡ: Bạn thân của bạn trai em sắp bệnh chết rồi, nhưng cô ấy cứ giấu không chịu nói, có cách nào để biết cô ấy đang ở bệnh viện nào không ạ?
Bên dưới là mấy chục bình luận, muốn xem hết còn phải kéo xuống.
「Diêu Thi Thi, cô… cô đây là tung tin đồn nhảm!」
Cô ta nghiến răng nghiến lợi.
Tôi ngây thơ chỉ vào Hứa Gia Nguyên:
「Không phải tôi tung tin đồn, là anh ấy nói với tôi, không có anh ấy ở đây thì cô sẽ chết, cho nên…!」
Hứa Gia Nguyên xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, đối diện với ánh mắt nghi ngờ của ba mẹ Tần Tiêu, anh ta vội giải thích:
「Đừng nghe Diêu Thi Thi nói bậy, Tần Tiêu chỉ là không khỏe, muốn có người ở bên cạnh thôi…」
Rồi anh ta quay đầu qua gầm lên với tôi:
「Em còn không mau đính chính đi!」
「Ồ được thôi.」
Tôi ngoan ngoãn cầm điện thoại lên, đăng thêm một dòng trạng thái nữa:
Hiểu lầm thôi: Tần Tiêu không sao rồi, cô ấy chỉ muốn bạn trai tôi ở bên cạnh thôi.
Lần này, cả vòng bạn bè lẫn mấy người đang có mặt ở đây đều im phăng phắc.
Đối mặt với ánh mắt như muốn giết người của hai người họ, tôi vội vàng bình luận thêm một dòng để bổ sung:
「Không liên quan đến Tần Tiêu, là bạn trai tôi tự nguyện…」
11.
Chuyện này vốn dĩ tôi đã cho qua rồi.
Kết quả là không biết kẻ nhiều chuyện nào đã chụp màn hình ba dòng trạng thái của tôi, ghép lại thành một bộ phim dài tập rồi đăng lên mạng xã hội, với tiêu đề chính là 【Cô ấy không sao, chỉ là muốn bạn trai tôi ở bên cạnh thôi】.
Bài đăng nhanh chóng trở nên nổi tiếng, hơn mười nghìn lượt thích, mấy trăm bình luận.
【Vãi, truyện sảng văn phiên bản đời thực, kiểu nữ chính có miệng á】
【Chị gái điên một cách bình tĩnh, tôi thích kiểu này quá đi mất】
【Cười rớt hàm vào bệnh viện là bà phải chịu trách nhiệm đó】
Do dòng trạng thái thứ hai và thứ ba của tôi có đính kèm ảnh chụp màn hình đã được làm mờ ở bệnh viện, khu bình luận còn có người nói:
【Big data đáng sợ thật, hôm đó tôi cũng ở bệnh viện, tận mắt chứng kiến cảnh bắt gian】
Sau đó người này cũng đăng lên mấy ảnh động chụp ở bệnh viện hôm đó, trong ảnh Hứa Gia Nguyên và Tần Tiêu ngồi cạnh nhau, còn tôi thì đứng một bên.
Bên dưới lại có thêm hàng trăm bình luận:
【Chị ơi, lót dép hóng cảnh bắt gian】
【Chị gái mau kể xem rốt cuộc là thế nào đi, em chuẩn bị sẵn hạt dưa rồi.】
【Hai người ngồi là tra nam tiểu tam, chị gái đứng là đến bắt gian, còn dẫn cả ba mẹ của tiểu tam đến nữa chứ, cười chết mất】
【Đây là chiêu trò độc lạ gì vậy, chị gái lại mở ra một lối đi mới cho việc bắt gian rồi】
【Mọi người cũng đừng chỉ chửi tiểu tam, nếu thằng đàn ông không muốn thì tiểu tam cũng chẳng chen vào được đâu】
【Mẹ kiếp, lại một thằng bắt cá hai tay, mập mờ còn già mồm không thừa nhận, đúng là tra nam】
Bài đăng này tiếp tục hot rần rần, liên tục có người chia sẻ, tiêu đề cái sau còn giật gân hơn cái trước.
Còn có một loạt các blogger tình cảm phân tích nguyên nhân đằng sau hành vi của tra nam tiểu tam, và cả trạng thái tinh thần của tôi.
Bạn bè quen biết điên cuồng gửi bài đăng cho tôi, tôi cầm điện thoại đến hỏi Hứa Gia Nguyên:
「Mọi người đều nói anh cố tình mập mờ với Tần Tiêu, là thật sao?」
Hứa Gia Nguyên nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn tôi một lúc lâu.
「Diêu Thi Thi cô cố ý phải không, cô đăng bài lên mạng xã hội chẳng phải là vì mục đích này sao, còn ở đây biết rồi mà cố hỏi?」
Tôi ngây thơ mở to mắt:
「Đâu có, em vẫn luôn tin hai người là tình bạn trong sáng, là do cư dân mạng không buông tha cho hai người thôi, bây giờ đến cả em cũng nghi ngờ chính mình rồi đây này.」
Hứa Gia Nguyên: …
12.
Nghe nói mấy ngày đó Tần Tiêu ra đường đều phải đeo khẩu trang, đã yên tĩnh một thời gian dài không dám quấn lấy Hứa Gia Nguyên nữa.
Anh bạn thân đã gọi Hứa Gia Nguyên đi vào ngày Tần Tiêu "bệnh" cũng bị bạn gái ép đến xin lỗi tôi.
Anh ta đáng thương kể lể với tôi, bạn gái anh ta sau khi xem bài đăng trên mạng đã ở nhà chửi bới ầm ĩ.
Cô ấy nói anh ta là kẻ dắt mối, giúp tra nam tiện nữ bắt nạt chính thất, còn nghi ngờ anh ta có phải cũng bị trà xanh câu dẫn hay không, bắt anh ta quỳ trên điều khiển TV suốt một tuần liền.
Hứa Gia Nguyên cũng lảng tránh, đến công ty hễ thấy ai xì xào bàn tán là lại nghi thần nghi quỷ, cảm thấy người ta đang nói mình.
Chỉ có tôi là giống như người ngoài cuộc, ngày nào cũng hứng khởi cầm điện thoại lên mạng để hóng drama của chính mình.
Trên đường tan làm về, cô bạn thân gọi điện tới, mắng tôi một trận xối xả:
「Diêu Thi Thi, cậu đúng là càng sống càng thụt lùi, cái khí chất lượn giữa một rừng hoa mà không dính một chiếc lá nào của cậu ngày xưa đâu rồi? Bây giờ để một thằng tra nam trèo lên đầu lên cổ ị lên đầu mà cũng không hó hé gì à? Loại người này không chia tay còn để ăn Tết chắc?」
Tôi bị mắng đến co rúm cổ lại:
「Ông nội nó với ông nội tớ là chiến hữu cũ, mẹ tớ thích nó lắm, cậu biết người già khó tính mà, tớ mà đòi chia tay chắc nhà tớ chửi chết mất!」
Cô bạn thân không chút nể nang vạch trần tôi:
「Thôi đi, tớ còn lạ gì cái đồ mê trai chết tiệt như cậu nữa, là thấy nó đẹp trai dáng chuẩn nên không nỡ chia tay chứ gì!」
Tôi cười hề hề:
「Cũng không hoàn toàn, trong số những đối tượng thích hợp để kết hôn thì nó là đứa có nhan sắc đỉnh nhất, bây giờ ba mẹ hai bên đều biết cả rồi, chia tay cũng cần trả giá mà.」
Chưa đợi bạn thân mắng tiếp, tôi vội vàng bổ sung:
「Yên tâm, tớ không có hứng thú bị cắm sừng đâu, hai người họ chưa ngủ với nhau!」
「Sao cậu biết?」
「Hề hề, chỉ bằng kinh nghiệm của tớ, 'vọng, văn, vấn, thiết' một hồi là biết ngay!」
"Vọng, văn, vấn, thiết" là Tứ chẩn - bốn phương pháp khám bệnh kinh điển của Đông y
Vọng: Nhìn, quan sát (nhìn sắc mặt, hình thái, lưỡi của bệnh nhân).
Văn: Nghe và Ngửi (nghe âm thanh, tiếng thở, ngửi mùi cơ thể).
Vấn: Hỏi (hỏi về triệu chứng, tiền sử bệnh, thói quen sinh hoạt).
Thiết: Sờ, nắn, bắt mạch.
Nữ chính có thể "nhìn" vẻ mặt mệt mỏi, "nghe" lời anh ta nói, "hỏi" xem anh ta đã làm gì, và quan trọng nhất là "bắt mạch" (ẩn dụ cho việc quan hệ thể xác) để biết tình trạng "sức khỏe" của anh ta.
—-
「Quên mất cậu là lão trung y rồi, chắc là không ít lần bắt nó 'nộp tô' rồi nhỉ!」
Tôi bật ra một tiếng cười bỉ ổi.
Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng thở dài: 「Bây giờ tớ bắt đầu thấy thương Hứa Gia Nguyên rồi đấy…」
13.
Cúp điện thoại cũng là lúc vừa về đến nhà.
Tôi nhẹ nhàng mở cửa chống trộm, nhưng thấy phòng khách không một bóng người.
Trong nhà vệ sinh truyền ra tiếng của Hứa Gia Nguyên, tôi rón rén đi tới.
Cửa chỉ khép hờ, anh ta đang ngồi trên bồn cầu gọi điện thoại.
「Ông nội nó với ông nội tao là chiến hữu cũ, nếu biết chuyện này, chắc đánh chết tao mất!」
「Chia tay? Yên tâm, loại con gái ngoan ngoãn như Diêu Thi Thi, một khi đã sống chung với tao rồi thì tuyệt đối sẽ chết mê chết mệt. Loại con gái này chỉ cần có được cơ thể của cô ta là có được trái tim của cô ta, mày hiểu không!」
「Nó trông hơi tầm thường thật, nhưng lấy vợ cần gì đẹp, sau này biết ngoan ngoãn ở nhà làm việc nhà, chăm con, hiếu kính với ba mẹ chồng là được rồi, đẹp quá lại không an phận! Hơn nữa tao mà muốn gái đẹp, chẳng phải vơ một phát được cả nắm à!」