Lòng Tốt Dư Thừa
Chương 4
Tôi vẫn không muốn buông tha cho nó, từng chữ từng chữ nói rõ ràng:
"Mấy ngày nay trong làng liên tục xảy ra trộm cắp, mọi người đều nghi ngờ là do mấy tên du côn đó gây ra, bây giờ thì không cần nghi ngờ nữa, có nội gián dẫn đường, không phải bọn chúng thì còn ai?"
Những chuyện đã xảy ra mấy ngày trước cho tôi biết, chuyện chưa xảy ra với mình thì không ai thực sự cảm nhận được, roi đánh vào người mình mới cảm thấy đau.
Nhưng nếu tất cả mọi người cùng đứng trên một chiến tuyến thì lại khác!
Thế là vừa nghe tôi nói vậy, những người hàng xóm vốn dĩ đã xì xào bàn tán lập tức bùng nổ.
"Đồ vong ơn bội nghĩa! Mày là con gái con đứa sao lại có thể làm ra chuyện như vậy!"
"Thật là, tôi còn thấy nó đáng thương nên mới giúp nó nói đỡ, đúng là nhìn lầm người rồi..."
"Không chỉ mưu tài mà còn hại mạng, sao mày có thể độc ác đến thế!"
"Đừng nói nữa, gọi điện cho ông nó về, tự mình xem xem đứa cháu ông ta nuôi nấng suốt mười mấy năm trời là cái giống gì!"
Sắc mặt Trương Đình Đình dần dần tái nhợt, đến cuối cùng thì không còn chút máu nào.
Mãi đến khi nghe nhắc đến ông nội, trong mắt nó cuối cùng cũng lóe lên vài phần tuyệt vọng và bất lực.
Trương Đình Đình biết sợ rồi, vội nhào đến ôm lấy bác Lý vừa nãy còn bênh vực nó, níu chặt lấy ống quần khổ sở cầu xin:
"Cháu xin bác, đừng nói cho ông cháu biết! Ông sẽ đánh chec cháu mất!”
"Cháu biết lỗi rồi, đừng để ông về!"
15.
Bác Lý vừa nãy còn bênh vực nó, nhưng tôi biết nhà bác ấy là nhà bị mất nhiều đồ nhất trong thời gian gần đây.
Thấy ống quần bị Trương Đình Đình bôi đầy bùn đất, bác ấy nhăn mày ghét bỏ, cuối cùng đá mạnh nó ra.
Trương Đình Đình lại ngã dúi dụi xuống đất.
Thấy cầu xin vô vọng, nó nước mắt đầy mặt bò đến bên gia đình tôi.
Đầu nó đập mạnh xuống đất, đập đến chảy cả máu.
"Cháu thật sự biết lỗi rồi, xin lỗi, xin mọi người hãy tha thứ cho cháu!”
"Xin mọi người giúp cháu với, đừng cho ông cháu biết, cháu van xin mọi người!”
"Cô ơi, cháu không dám nữa đâu!"
Tôi biết lý do Trương Đình Đình sợ hãi, bởi vì ông nội nó là một người có nguyên tắc và rất nghiêm khắc.
Bình thường ông ấy đối xử với nó rất tốt, nhưng lần này lỗi mà nó gây ra đã chạm đến giới hạn của ông.
Không bị đánh chec thì cũng bị lột da.
Nhìn nó rơi những giọt nước mắt cá sấu, tất cả mọi người bao gồm cả gia đình tôi đều không hề động lòng.
Bởi vì không ai dám đánh cược nữa, giúp đỡ nó liệu có bị loại người độc ác này cắn ngược lại hay không.
Câu chuyện "Cậu bé chăn cừu và con sói" không ai muốn nghe lần thứ ba.
Tiền sử của nó đã khiến người ta khó mà thương xót được nữa.
Cuối cùng, màn kịch này kết thúc khi bà nội Trương Đình Đình nghe tin chạy đến bắt nó về.
Trước khi đi, nó bị bà tát cho mấy cái như trời giáng, mặt mũi be bét máu.
16.
Tối hôm đó, ông nội Trương Đình Đình hay tin đã trở về nhà.
Tiếng khóc thét của Trương Đình Đình vang vọng suốt cả đêm.
Mãi đến rạng sáng ngày hôm sau mới miễn cưỡng im bặt.
Nhưng tôi biết, đó chỉ là vì nó bị đánh đến không còn sức để kêu nữa.
Bởi vì tiếng roi quất vào da thịt không hề ngừng lại.
Sáng sớm hôm sau, cửa nhà tôi lại bị gõ vang.
Tôi mở cửa ra xem, là Trương Đình Đình mình đầy vết bầm tím và tụ máu.
Nó quỳ trên mặt đất, bên cạnh là ông nội đang đứng thẳng lưng.
"Nói!"
Trương Đình Đình run rẩy dữ dội, dập đầu mạnh xuống đất với tôi.
"Xin lỗi cô."
Sau đó nó ngẩng đầu lên, lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn bạc, trịnh trọng đưa cho tôi.
"Nhà cháu nghèo, không có gì đền bù cho cô, đây là nhẫn của mẹ cháu hồi trẻ, cô có thể tha thứ cho cháu được không?"
Tôi không nhận, cũng không trả lời lời nó, chỉ ngẩng đầu nhìn ông nội nó.
Ông lão này quá mức cương trực, trong mắt không dung nổi một hạt cát.
Nhưng suy cho cùng, ông ấy là người mong Trương Đình Đình sống tốt nhất, nếu không kiếp trước cũng không liều cả bộ xương già để giec cả nhà tôi.
Đáng thương thì đáng thương, nhưng nói tôi không hận thì là giả.
"Tôi không cần nhẫn, hai người đi đi."
Sau đó tôi đóng cửa lại.
Qua camera giám sát, tôi thấy họ đứng ở trước cửa nhà tôi rất lâu.
Sau đó, ông lão cúi gập người thật sâu về phía cửa nhà tôi, rồi dẫn Trương Đình Đình đang đi khập khiễng đến nhà khác xin lỗi.
17.
Không lâu sau, vết thương của Trương Đình Đình cũng lành lại kha khá.
Ông nội nó định đưa nó chuyển đi.
Dù đã xin lỗi, nhưng những lời đàm tiếu và ánh mắt kỳ thị cũng sẽ không biến mất.
Chỉ có thể nói ông ấy quả thực là một người sáng suốt.
Đợi họ đi rồi, cuộc sống của tôi có thể trở lại bình yên.
Mục đích của tôi cũng có thể đạt được.
Nhưng ngay đêm trước ngày họ định chuyển đi, đã xảy ra 1 chuyện lớn.
Một tiếng kêu cứu thảm thiết bỗng xé tan màn đêm.
Khi chúng tôi vội vã chạy đến xem, cả sân nhà đã toàn là máu.
Ông nội Trương Đình Đình nằm trong vũng máu, bụng bị chém mấy nhát dao, không còn hơi thở.
Mà tiếng kêu cứu chính là do Trương Đình Đình phát ra.
Trên người nó cũng dính đầy máu, chỉ là đỡ hơn ông nội nó một chút.
Nó đang ôm chặt lấy ông, khóc than thảm thiết.
"Ông ơi, cháu biết lỗi rồi!”
"Ông ơi, cháu sẽ không bao giờ qua lại với bọn họ nữa, ông mở mắt ra nhìn cháu đi, có được không?"
“Ông ơi... ông ơi…”
Từ lời nói của nó, tôi chắp vá được sự thật.
Hóa ra từ đầu đến cuối, nó chưa bao giờ thực sự muốn nhận lỗi.
Nó đổ hết những trận đòn nó phải chịu, những khổ sở nó trải qua lên đầu cả gia đình tôi.
Đêm đó, sau khi ông bà nội ngủ say, nó đã hẹn đám du côn đến nhà mình, âm mưu ra tay với cả nhà tôi.
Cuối cùng bị ông nội nó phát hiện.
Ông lão giận dữ, đã nghiêm khắc phê bình đám người kia, còn nói với chúng, nếu muốn động thủ thì phải bước qua xác ông.
Nhưng đám người kia chung quy không phải là dạng vừa.
Bọn chúng bị kích động, bất chấp sự can ngăn của Trương Đình Đình, trực tiếp đâm chec ông nội nó.
Còn bà nội nó vì ngủ say nên may mắn thoát nạn.
Lúc chúng tôi đến, chỉ cách thời điểm đám du côn bỏ chạy không quá hai phút.
18.
Khi biết được tất cả sự thật, tôi không biết mình nên cảm thấy may mắn hay sợ hãi, hay là chua xót.
Kiếp trước ông lão vì tin lời Trương Đình Đình mà giec cả nhà tôi, kiếp này lại ngoài ý muốn chec thay cho chúng tôi.
Tôi không khỏi suy nghĩ, liệu đây có phải là một loại nhân quả hay không.
Nhưng dù sao đi nữa, kết cục của mọi chuyện đã chuyển sang hướng có lợi cho gia đình tôi.
Chúng tôi đã hoàn toàn thoát khỏi số phận ở kiếp trước.
Sau chuyện này, Trương Đình Đình phát điên.
Bà nội nó vì chuyện nó gián tiếp hại chec chồng mình, nên càng đối xử tệ bạc với nó hơn.
Bây giờ đến cơm cũng không có mà ăn.
Có người dân thấy nó đáng thương, thỉnh thoảng còn để lại cho nó chút cơm thừa canh cặn, khi nó lảng vảng đến cửa nhà thì cho nó.
Trương Đình Đình nhờ vào chút cơm thừa đó, coi như giữ lại được nửa cái mạng.
Sau này khi tôi nghe được tin tức về Trương Đình Đình, thì đó là tin nó chec.
Mùa đông năm đó, nó trượt chân chec đuối ở dưới ao.
Thật trùng hợp, chỗ đó chính là cái ao mà con gái tôi bị rơi xuống lần trước.
Khi được phát hiện, thi thể nó gần như đã đóng băng cùng mặt sông.
Bà nội nó sau khi biết chuyện này thì thờ ơ lạnh nhạt.
Ngay cả đến nhận xác cũng không ra mặt.
Cuối cùng vẫn là người dân gom góp tiền bạc để lo tang lễ cho nó.
Tôi nhìn những bông tuyết đang rơi lả tả bên ngoài, xoa đầu con gái.
Con bé hỏi tôi:
"Mẹ ơi, mẹ không thấy chị Trương Đình Đình đáng thương sao?"
Tôi im lặng một lát, cuối cùng lắc đầu.
Con người ta không thể lựa chọn xuất thân của mình, nhưng có thể lựa chọn xem mình sẽ trở thành người như thế nào.
Đi đến bước đường này, là do Trương Đình Đình tự làm tự chịu, không thể oán trách người khác.
Tất cả đều là báo ứng, là những gì nó đáng phải nhận.