Chỉ có Phương Du là ồn ào giãy nảy, suốt ngày oán trách tôi không gọi cho anh, không quan tâm anh. Đến năm ba đại học, tôi quyết định thi nghiên cứu sinh. Khối lượng bài vở tăng đột biến. Ba tôi sợ tôi học vất vả, dứt khoát mua hẳn căn hộ đối diện trường, còn thuê người nấu cơm theo giờ. Người giúp việc là người quen giới thiệu, nấu xong đều đi ngay, tôi chưa từng gặp mặt. Tuy tay nghề bình thường, nhưng tôi cũng không kén chọn, ăn được là được. Cho đến tối hôm đó — tôi về phòng ăn cơm như thường lệ, vừa gắp được mấy đũa, liền cảm thấy có gì đó sai sai. Tôi lập tức nôn hết ra. Cơ thể rất nhanh bắt đầu sưng đỏ, ngứa rát khắp người, hô hấp dần khó khăn. Tôi hoảng hốt nhận ra — món ăn có pha bột lạc rang (đậu phộng)! 8. Từ nhỏ tôi đã dị ứng nặng với lạc. Chỉ cần dính vào, nhẹ thì nổi mẩn, nặng thì nghẹt thở, nguy hiểm đến tính mạng. Lúc đó tôi ngã sấp xuống đất, hai tay cào lấy cổ họng mà thở không nổi, từng hơi từng hơi đều như nghẹn lại ở ngực. Ngay khi tôi còn đang đau đớn quằn quại, một cái bóng người từ trong phòng đi ra. Giống hệt kiếp trước. Phương Manh Manh ngồi xổm xuống trước mặt tôi, trên môi treo một nụ cười độc ác ghê rợn. “Chào chị gái, lại gặp nhau rồi.” Nửa năm không gặp, cô ta đã biến thành một người khác. Áo sơ mi rộng thùng thình, làn da vốn trắng nõn giờ chuyển thành vàng bệch tái xám, trên má trái kéo dài một vết sẹo dữ tợn, từ khóe mắt lằn xuống tận khóe môi, nhìn mà sởn cả gai ốc. Phương Manh Manh đưa tay sờ mặt mình, khóe miệng nhếch lên, vết sẹo cũng nhúc nhích như con giun ngoằn ngoèo. “Kinh khủng lắm hả? Nhờ phúc của mày cả đấy.” “Chính đám khốn hôm đó — vì mày không để cho bọn nó thỏa mãn, nên bọn nó đổ hết lên tao.” “Từng đứa, từng đứa đè tao xuống… Xương cốt tao như muốn nát vụn. Tao vùng vẫy, chúng nó cầm dao rạch một nhát lên mặt tao… Giờ ngay cả làm gái cũng không ai thèm.” Tôi thật sự không thể thở nổi nữa, mặt đỏ bừng, tôi chống tay bò dậy, định với lấy điện thoại gọi người cứu thì cô ta bịch một cái dẫm mạnh lên mu bàn tay tôi. Cơn đau nhói buốt khiến tôi vô thức buông tay. Phương Manh Manh cúi người, nhặt lấy điện thoại tôi, xoay xoay trong tay. “Phương Di Hoan… mày nghĩ trải qua từng ấy chuyện tao sẽ dễ dàng bỏ qua cho mày sao?” “Tao phải tốn biết bao nhiêu công sức mới tìm được nơi mày ở, nấu cơm cho mày từng bữa từng bữa — tay nghề tao không tệ nhỉ?” Nói rồi, cô ta túm lấy tóc tôi, khuôn mặt vốn còn chút ý cười bỗng trầm hẳn xuống, ánh mắt căm hận độc địa. “Phương Di Hoan, dựa vào đâu mà mày được làm đại tiểu thư nhà họ Phương, được thi vào trường đại học lý tưởng, còn tao thì thành con chuột trong rãnh nước, chỉ xứng làm mấy thứ hèn hạ bẩn thỉu?” “Tao nghĩ rồi — chỉ cần mày chết, lòng tao mới cân bằng được.” “Vì tao, mày chết đi được không?” Nói đoạn, hai tay cô ta trườn lên cổ tôi, từng chút một siết chặt. Tôi vùng vẫy yếu ớt, hai mắt tối sầm. Ngay vào khoảnh khắc tôi sắp nghẹt thở, “rầm” một tiếng, cửa phòng bị đạp tung. … Tỉnh lại lần nữa, tôi đã nằm trong bệnh viện, bên cạnh là mẹ tôi khóc đến mắt sưng đỏ. “Di Hoan… con tỉnh rồi! Con hù chết mẹ rồi…” Phương Du đứng bên cạnh, giận đến mức một quyền nện thẳng vào tường. “Không ngờ Phương Manh Manh lại độc ác đến mức này! Sớm biết thế này thì lúc trước nên tống nó vào tù cho rồi!” Tôi ở cô nhi viện từ nhỏ, đã sớm quen thói đề phòng, cẩn trọng. Hồi ba tôi nói thuê giúp việc theo giờ, tôi liền âm thầm gắn camera siêu nhỏ trong nhà, đường truyền nối thẳng đến điện thoại Phương Du — do anh ấy nhất quyết yêu cầu. Chỉ là dạo gần đây, tôi bận học, nhà cũng không xảy ra chuyện gì, nên tôi lơ là không kiểm tra. May mà hôm qua, nhờ hệ thống cảnh báo, Phương Du kịp thời nhận được thông báo, báo công an, rồi lao đến. Tôi khẽ ho khan, giọng khàn khàn: “Phương Manh Manh… đâu rồi?” Phương Du hừ lạnh, nhổ bãi nước bọt xuống đất. “Con khốn đó… đã bị đưa đến chỗ nên đến rồi.” Sau này tôi mới biết, Phương Du nhốt cô ta vào trại tâm thần. Tôi từng đến đó một lần. Trong căn phòng bốn phía đều là song sắt, Phương Manh Manh ngồi vắt vẻo trên ghế, đối diện bức tường trắng, cái đầu liên tục đập vào tường “bốp bốp” phát ra âm thanh rợn người. Cô ta lẩm bẩm không dứt. “Tao mới là thiên kim thật của nhà họ Phương… là tao… là tao mới đúng…” Đến giờ ăn, y tá bê mâm cơm lên, thô lỗ hất cả vào khay. “Giường số 29, ăn cơm!” Phương Manh Manh lập tức nhe răng cười, nhảy nhót như trẻ con. “Ăn cơm cơm, ăn cơm cơm.” Cô ta dùng tay bốc thẳng thức ăn nhét vào miệng, nước canh chảy dài từ khóe miệng xuống tận ngực. Lúc này tôi mới thấy, ngực áo cô ta đã đen sạm, ẩm mốc, bốc mùi thối rữa. Không biết đã bao lâu rồi chưa thay. Đang ăn, cô ta đột ngột ngẩng đầu, nhìn tôi, ánh mắt hoảng loạn cực độ, miệng không ngừng phát ra tiếng “a a a a” quái dị. Mấy y tá nghe động vội xông vào, cùng nhau đè cô ta xuống như kéo lợn, tiêm một mũi thuốc an thần. Chẳng mấy chốc, Phương Manh Manh lịm đi. Ra khỏi trại tâm thần, cô y tá dẫn tôi ra cổng còn áy náy xin lỗi. “Xin lỗi Phương tiểu thư, để cô phải chịu kinh hãi. Phương thiếu gia đã dặn rồi, cả đời này cô ta đừng mong bước ra khỏi căn phòng đó.” Tôi bước nhanh ra khỏi cổng bệnh viện. Bên ngoài, ánh nắng buổi chiều rực rỡ, rọi xuống người ấm áp vô cùng. Đúng lúc đó, một chiếc Rolls-Royce Cullinan màu đen trượt tới trước mặt tôi. Cửa xe hạ xuống, gương mặt Phương Du lộ ra, anh ấy cười rạng rỡ. “Di Hoan, anh trai tới đón em về nhà.” (Hết)