Ngày đầu tiên được cha mẹ ruột đón về nhà, trước mắt tôi bỗng hiện lên một loạt dòng chữ như làn đạn bay ngang. “Nhà họ Phương thật ra chẳng có cô con gái ruột nào hết, tất cả chỉ là một màn kịch thôi, đừng tin lời bọn họ!” “Cả nhà đó đều máu lạnh vô nhân tính, đưa cô về chỉ để ghép thận cho cậu chủ thật sự thôi!” “Đợi khi kiểm tra ghép tủy thành công, cô sẽ bị nhốt vào bệnh viện tư nhân, sống sờ sờ mà bị moi thận đấy, mau chạy đi!” Kiếp trước, tôi từng tin những dòng chữ ấy. Tôi lấy cớ bỏ trốn khỏi căn biệt thự hoa lệ như mê cung đó. Kết quả, ngay đêm đó tôi bị người ta chuốc thuốc mê, cưỡng bức rồi giết chết. Khoảnh khắc trước khi chết, tôi trông thấy gương mặt giả tạo, ác độc của cô “em gái” Phương Manh Manh. “Chị à, chị thất lạc mười mấy năm rồi, còn quay về làm gì chứ?” “Nhà họ Phương này chỉ cần một thiên kim tiểu thư thôi, cho nên… xin lỗi chị nhé!” … Lần nữa mở mắt, tôi quay về đúng cái ngày được nhận tổ quy tông. Những dòng chữ quen thuộc ấy lại hiện lên trước mắt tôi. Nhưng lần này, tôi còn chưa kịp làm gì thì cha mẹ ruột và anh trai đã sốt ruột ra mặt trước rồi. 1 Dòng chữ bay trước mắt giống hệt kiếp trước, tôi vô thức quay đầu nhìn về phía Phương Manh Manh đang đứng bên cạnh. Cô ta vô cùng thân thiết bước tới nắm lấy tay tôi. “Chị ơi, em là Manh Manh, chào mừng chị về nhà.” Đến lúc này, tôi mới thật sự xác nhận — tôi đã trọng sinh rồi. Kiếp trước, tôi cũng từng được cha mẹ ruột đón về như thế. Nhưng chưa ở được bao lâu, đột nhiên trước mắt tôi lại xuất hiện một loạt dòng chữ kỳ quái: “Nhà họ Phương thật ra chẳng có cô con gái ruột nào hết, đừng tin lời bọn họ!” “Cả nhà này đều vô lương tâm, đưa cô về chỉ để ghép thận cho cậu chủ thật sự thôi!” “Đợi khi kiểm tra phù hợp, cô sẽ bị nhốt vào bệnh viện tư nhân, sống sờ sờ mà bị mổ lấy thận, mau chạy đi!” Lúc ấy, tôi sợ đến ngây người. Vô tình, tôi còn trông thấy trong ngăn kéo bàn trà lộ ra một tờ giấy khám bệnh. Tuy không nhìn rõ hết nội dung, nhưng mấy chữ to “Thận”, “Cấy ghép” thì thấy rõ mồn một. Tôi lập tức tin những dòng chữ kia, chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn. Nhưng căn biệt thự nhà họ Phương quá rộng, tôi vừa vào đã lạc đường, không tìm nổi lối ra. Đúng lúc tôi tuyệt vọng nhất, Phương Manh Manh lại xuất hiện. Cô ta không hề hỏi tôi vì sao muốn bỏ trốn, chỉ lặng lẽ chỉ cho tôi một con đường nhỏ phía sau. Tôi vô cùng cảm kích, chạy theo con đường đó mà không chút nghi ngờ. Nào ngờ, vừa chạy tới cửa sau thì đã có mấy tên du côn đứng đợi sẵn. Bọn chúng chẳng nói chẳng rằng, lôi tôi nhét vào xe tải nhỏ, còn bẻ miệng tôi đổ thuốc mê. Đêm đó, tôi bị bọn chúng cưỡng hiếp đến chết. Trong hơi thở thoi thóp, tôi lờ mờ nhìn thấy bóng một người con gái từ từ bước vào qua cánh cửa khép hờ. Chính là Phương Manh Manh, với nụ cười độc ác nhất trên môi. “Chị à, thất lạc mười mấy năm rồi, quay về làm gì cơ chứ?” “Nhà họ Phương này chỉ cần một thiên kim thôi, cho nên… xin lỗi chị nha!” Nghĩ đến đây, tôi không kìm được mà rùng mình một cái. Cảnh tượng đau đớn kiếp trước như vẫn còn nguyên trước mắt. Thấy tôi ngẩn người, Phương Manh Manh bèn lên tiếng thúc giục: “Chị ơi, chị vui đến ngốc luôn rồi hả? Tiếc là hôm nay ba có việc gấp phải xuất ngoại, còn anh trai thì đang bệnh phải vào bệnh viện, nếu không nhất định cũng sẽ rất vui.” Cô ta vô tình mà hữu ý nhấn mạnh vào mấy chữ “anh trai đi bệnh viện”. Mẹ tôi khóc đến sưng cả mắt. “Di Hân, là mẹ có lỗi với con. Đây mới là nhà của con, sau này mẹ nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt.” Tôi ngước mắt nhìn quanh một lượt, rồi nắm lấy tay mẹ. “Vâng mẹ, đây là nhà của con. Con sẽ ở lại đây, sống thật tốt.” Nghe vậy, mẹ tôi càng ôm chặt lấy tôi, dựa đầu vào vai tôi mà khóc không ngẩng đầu lên được. Khóe mắt tôi liếc sang Phương Manh Manh, cô ta nhíu mày, vẻ mặt đầy kinh ngạc, dường như không thể tin nổi vào quyết định của tôi. Dòng chữ trước mắt bay càng nhanh hơn. “Nữ chính tiêu đời rồi, nhà họ Phương sẽ không cho cô ta toàn mạng mà rời khỏi đây đâu!” “Nữ chính nhất định không được ở lại! Ở lại là chết thảm đấy!”