Làm Sai Thì Phải Trả Giá!
Chương 2
3.
Dù chính tai nghe thấy, tôi vẫn cố giữ một tia hy vọng mong manh.
Tôi lặng lẽ rời khỏi cầu thang, lùi về góc khuất.
Tôi muốn chờ xem, người bước ra rốt cuộc có phải là anh ta không. Có thể tôi đã nhận nhầm người, có thể chỉ là vóc dáng và giọng nói giống nhau.
Biết đâu việc anh ấy nhờ tôi mua lẩu dê ở kiếp trước thật sự chỉ là trùng hợp.
Dù sao thì anh ấy cũng rất thích ăn lẩu dê.
Hơn nữa, giọng điệu độc ác vừa rồi thật sự không thể liên tưởng đến một Lý Tân Vĩ ấm áp, dễ chịu hàng ngày.
Tôi đứng chờ ở đầu đường khoảng năm phút, người đó vẫn chưa xuất hiện.
Nỗi lo trong lòng tôi dần lắng xuống.
Có lẽ thật sự tôi đã nhận nhầm người, tôi nghĩ vậy. Nếu đúng là anh ta, thì dù đi về nhà hay tới chỗ làm, anh ta cũng phải đi qua con đường này.
Đang phân vân liệu có nên quay lại cầu thang để xác nhận hay không, thì điện thoại tôi bất ngờ reo lên.
Người gọi đến là Lý Tân Vĩ. Tôi do dự một lúc rồi nhấn nút nghe.
Giọng nói dịu dàng của anh ấy lập tức truyền đến từ đầu dây bên kia:
“Bảo bối, em đang ở đâu vậy?”
Cả sống lưng tôi lạnh toát.
Rõ ràng là giọng điệu quen thuộc như trước, nhưng lần này, tôi lại nghe ra một sự hiểm độc ẩn giấu.
Tôi không chắc anh ấy hỏi một cách tình cờ hay đã phát hiện ra điều gì, chỉ có thể cố gắng giả vờ bình tĩnh, bịa chuyện:
“Em đang đi dạo phố! Em nghe đồng nghiệp bảo đường Ninh Nam mới mở một quán cà phê, em đang tìm đây! Nhưng hình như bản đồ có vấn đề, em đi vòng hai lần rồi mà chưa thấy.”
“Ồ.” Anh ấy khẽ cười.
“Thế thì em cứ từ từ tìm, đừng vội."
“À, vợ ơi, anh thèm lẩu dê ở đầu hẻm rồi, nhưng hôm nay anh lái xe, không tiện đỗ, em tan làm thì ghé qua mua về giúp anh nhé?”
Quán lẩu dê đó nằm ngay góc hẻm, mặt tiền nhỏ, không gian chật hẹp, đúng là không tiện đỗ xe.
Lời anh ta nói không có kẽ hở.
Lúc này, tôi vẫn cố giữ lại chút hy vọng, bèn từ chối:
“Hay em mua lẩu dê ở quán gần cơ quan em nhé? Quán mà tụi mình từng ăn, ở đầu hẻm đó xa quá.”
“Không được đâu, vợ ơi.” Anh ta không nghĩ ngợi mà từ chối ngay.
“Anh vừa gọi cho chủ quán rồi, nhờ họ chuẩn bị sẵn cho anh một phần. Em chỉ việc ghé lấy thôi."
“À, đúng bốn giờ chiều em nhé! Anh đã dặn họ rồi, muộn là hết đấy.”
Nghe anh ta nói, tôi như bị đẩy vào vực thẳm.
Cơn lạnh từ cột sống lan ra khắp cơ thể.
Bốn giờ, lẩu dê, đúng ngày hôm nay.
Những chi tiết này, ở kiếp này hay kiếp trước, đều khớp hoàn toàn với những gì anh ta nói trong điện thoại.
Những ký ức đau đớn như ác mộng lại hiện lên trong đầu tôi.
Toàn thân tôi toát mồ hôi lạnh.
Trong điện thoại, anh ta nhận ra điều bất thường, hỏi:
“Vợ ơi, em còn nghe không? Nếu không tiện thì bảo anh giờ nào, anh sẽ dặn lại với chủ quán. Chỉ cần thời gian khớp là được."
“À, hôm nay em mặc áo len vàng đúng không? Anh đã trả tiền rồi, chỉ sợ chủ quán đưa nhầm cho người khác.”
Giọng anh ta đầy háo hức. Cứ như thể sợ bỏ lỡ thời gian, khiến kế hoạch của anh ta uổng công.
Tôi tối sầm mặt, thế giới như sụp đổ hoàn toàn.
Ý thức được anh ta vẫn đang nghe, tôi cố gắng kìm nén sự sợ hãi, gượng cười đáp:
“Anh nhớ nhầm rồi! Hôm nay em mặc áo len màu xám. Anh yên tâm, em sẽ đến đúng giờ.”
Cúp máy, tôi ngồi bệt xuống đất, cảm giác toàn thân như không còn sức lực.
Tôi bắt đầu suy xét lại toàn bộ sự việc.
Kế hoạch của anh ta gần như hoàn hảo.
Anh ta biết sớm muộn gì tôi cũng sẽ biết anh ta không thể có con.
Vậy nên anh ta đã sắp xếp để tôi bị tổn thương đến mức không thể sinh con.
Khi đó, toàn bộ sự chú ý của tôi sẽ dồn vào việc bị xâm hại, không còn thời gian nghĩ tới kết quả kiểm tra của anh ta.
Sau đó, anh ta sẽ giả vờ an ủi, chấp nhận tôi dù tôi không còn khả năng sinh sản.
Tôi sẽ biết ơn anh ta, cảm thấy áy náy, và hoàn toàn nghe lời anh ta.
Trong mắt tôi, anh ta sẽ là ân nhân, là người cứu rỗi tôi.
Đương nhiên, tiền bạc trong nhà, tôi sẽ không do dự mà giao hết cho anh ta.
Tựa lưng vào tường, tôi sợ hãi nhìn trân trân vào mạng nhện nơi góc tường.
Nếu không nhờ Vương Hoan làm bác sĩ ở khoa kiểm tra sức khỏe, báo cho tôi biết trước kết quả, có lẽ tôi sẽ không bao giờ biết sự thật.
Buồn cười là, ở kiếp trước, trước khi chết, tôi còn nghĩ người tôi cảm thấy có lỗi nhất chính là anh ta.
Tôi nghĩ anh ta đã yêu thương tôi vô điều kiện, bao dung tôi, vậy mà tôi lại bỏ mặc anh ta.
Nhưng sự thật thì sao?
Thật khiến người ta lạnh lòng.
Ngồi bệt trên sàn, tôi nắm chặt tay, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.
Đồng thời, một kế hoạch chi tiết bắt đầu hình thành trong đầu tôi.
4.
Lý Tân Vĩ mất cha từ nhỏ, mẹ anh ấy đã chuyển đến sống chung với chúng tôi từ khi chúng tôi bắt đầu yêu nhau và thuê nhà ở cùng.
Tôi lập tức xin nghỉ làm và vội vàng trở về nhà.
Quả nhiên, bà ta đang lục lọi khắp nơi giống như mọi khi. Thấy tôi về, bà ta lập tức thu tay lại, cười gượng:
“Sao giờ này con lại về? Mẹ thấy cái áo này mua lâu rồi, nhãn vẫn còn, tiếc quá nên muốn thử hộ con thôi mà.”
Kiếp trước, sau khi tôi và Lý Tân Vĩ kết hôn, bà ta lộ rõ bộ mặt thật.
Mỗi mùa, bà chỉ để lại cho tôi hai bộ quần áo, số còn lại thì không nói một lời, đem phân phát cho bạn bè già của bà hoặc đám cháu chắt ở quê.
Những món bà không thích thì vo viên như giẻ rách rồi ném vào thùng rác.
Mỗi lần tôi tức giận, bà ta lại được Lý Tân Vĩ bênh vực mà không hề do dự.
Kiếp này, tôi thay đổi cách tiếp cận. Tôi mỉm cười, nhiệt tình lấy từ tủ ra một chiếc áo đưa cho bà ta:
“Mẹ thích thì thử cái này đi, cái này mới mua đấy, gần cả tháng lương của con. Cái áo này làm tôn dáng cực đẹp luôn."
“À, còn cái kính mát này nữa, hàng hiệu đấy, một cái hơn năm vạn, đeo vào bảo đảm sang chảnh."
“Và cả cái mũ này nữa, mẹ thử xem, người ta bảo các sao Hàn khi ra đường đều đội mũ. Mẹ đội vào trông trẻ ra hai mươi tuổi luôn.”
Bà ta vừa liếc nhìn tôi, vừa ngập ngừng, như không tin rằng tôi đang nghiêm túc phối đồ cho bà.
Miệng thì lẩm bẩm “đúng là tiêu hoang”, nhưng tay lại nhanh chóng cầm lấy áo.
Khi bà thay xong đồ bước ra, tôi không khỏi ngạc nhiên.
Chiếc áo len xám làm tôn da bà sáng hơn hẳn.
Dáng người dù không còn như thời trẻ nhưng vẫn có những đường nét đầy đặn.
Kết hợp với kính mát và mũ, trông bà hoàn toàn khác biệt.
Bà ta nhìn vào gương, hết soi bên trái lại soi bên phải, không ngừng tấm tắc:
“Không ngờ đồ đắt tiền lại khác biệt thật đấy.”
Tôi nhân cơ hội nói:
“Mẹ ơi, anh Tân Vĩ muốn ăn lẩu dê đấy. Tối nay con tăng ca về muộn. Quán đó gần khu mình, hay là mẹ đi lấy về được không? Vậy khi anh ấy về hai người có thể ăn trước.”
Sắc mặt bà ta lập tức lạnh xuống, liếc tôi một cái:
“Mẹ không biết đường, không đi đâu.”
Tôi cười, đưa cho bà một tờ giấy:
“Mẹ xem này, con đã vẽ sẵn bản đồ, đây là khu mình, đây là đường đi, mẹ cứ theo đó mà đi."
“À, còn đây là năm trăm tệ, mẹ cầm lấy. Tiền dư cứ giữ mà tiêu.”
Mắt bà lập tức sáng rực.
Bà biết rõ lẩu dê dù đắt cũng không hết từng đó tiền. Rất nhanh chóng, bà cầm lấy tờ tiền và nhét vào túi.
Tôi tiếp tục thuyết phục:
“Với lại mẹ hôm nay ăn mặc đẹp thế này, chẳng lẽ không ra ngoài dạo một vòng sao?"
“Biết đâu lại gặp được bác nào hợp ý. Mẹ ở một mình bao lâu nay rồi, con với anh Tân Vĩ sắp kết hôn, mẹ cũng nên nghĩ cho bản thân chứ.”