Trong khoảnh khắc hồi tưởng đầy xúc động của lễ cưới, chồng tôi chỉ liếc nhìn một cái, đôi mắt lập tức đỏ hoe, rồi điên cuồng nhấc ghế đập nát màn hình. Trên lễ đường, tôi cười đến chảy nước mắt. Đoạn video kia là do tôi phát, tôi đã đợi giây phút này từ rất lâu rồi. 1 "Trình Đông Đông tiểu thư và Lương Giao tiên sinh tâm đầu ý hợp, cầm sắt hòa minh. Hãy cùng nhau nhìn lại những khoảnh khắc ngọt ngào của họ nào." MC chậm rãi nói, Lương Giao nắm chặt tay tôi. Trong đôi mắt đẹp đẽ của anh ta tràn đầy mong đợi, gương mặt vốn lạnh lùng nay lại nhếch lên nụ cười rạng rỡ. Anh ta ghé sát tai tôi, khẽ nói: "Trình Đông Đông, giữa chúng ta cũng có những ký ức đẹp mà." Ký ức đẹp ư? Là lúc anh ta nhấn đầu tôi vào bể nước năm phút, hay lúc nhốt tôi vào lồng? Sau khi yêu tôi, bất cứ ai từng xem tôi biểu diễn, anh ta đều khiến gia đình họ tan cửa nát nhà. Anh ta nói, có anh ta ở đây, cả Thượng Thành này ai dám nói tôi một câu không hay? Tôi lướt mắt nhìn qua đám danh lưu và tài phiệt đến dự tiệc cưới, gương mặt ai nấy đều mang nụ cười chúc phúc, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ chế giễu. Nực cười thật. Thiếu gia số một Thượng Thành, Lương Giao, lại cưới một món đồ chơi từng bị nhốt trong lồng, bị thiên hạ giễu cợt. Khi giai điệu du dương của Love Story cất lên, Lương Giao ngẩng đầu, tràn đầy mong chờ nhìn về màn hình. Nhưng thay vì ảnh cưới lãng mạn của chúng tôi, âm thanh điện tử chát chúa vang lên. Trên màn hình xuất hiện không phải những khoảnh khắc hạnh phúc, mà là cảnh tôi bị hành hạ. Trong video, tôi khóc đến khản cả giọng. Hình ảnh rõ nét, âm thanh vang dội, tất cả đều nhờ "ơn" Lương Giao, vì chính tay anh ta đã quay lại. Vừa thấy video, mắt Lương Giao lập tức đỏ rực, như một con thú hoang phát điên. Anh ta nhấc ghế, điên cuồng đập vào màn hình, từng nhát, từng nhát, đến khi nó vỡ vụn. Còn tôi, đứng trên lễ đường, cười đến rơi nước mắt. Tôi nói: "Tân hôn vui vẻ, Lương Giao. Đây là món quà cưới tôi dành cho anh, anh có thích không?" Tôi ôm bụng, cười đến mức đau cả ruột gan. Bên dưới, không một ai dám bàn tán xôn xao. Cả giới thượng lưu Thượng Thành đều biết tôi nhơ nhuốc, hèn hạ đến mức nào. Không ai dám cười tôi cả. Lương Giao đang cố bù đắp, nhưng tôi mãi mãi không thể quên. Sinh nhật hai mươi hai tuổi của tôi, tấm màn lồng sắt được kéo lên, tôi co ro bên trong, đã bị bỏ đói suốt ba ngày. Họ ném vào đó một con gà sống. Khi ấy, họ đã cười lớn đến mức nào. Còn bây giờ? Sao không ai dám cười nữa? 2 Từ nhỏ tôi đã học hành không giỏi, đầu óc chậm chạp. Năm thi đại học, tôi chỉ đỗ hệ cao đẳng, còn em gái ruột của tôi thì đỗ vào một trường trọng điểm. Nhưng không may, ba tôi chở mẹ trên xe máy rồi gặp tai nạn qua đời. Tôi vỗ vỗ đầu, nói với em gái: “Em, em đi học đại học đi, chị nuôi em.” Em tôi vừa khóc vừa nói muốn cùng tôi vào nhà máy làm công nhân, tôi mắng nó một trận. Tôi vẫn nhớ mùa hè năm ấy, trong căn phòng trọ chật hẹp, em gái nắm chặt tay tôi thề rằng, nhất định phải thành đạt để không phụ công tôi vất vả. Em tôi cần ba nghìn tệ học phí, một nghìn tệ sinh hoạt phí mỗi tháng. Thế là tôi đi làm đủ nghề, lúc mới bắt đầu chưa có kinh nghiệm, chỉ biết bưng bê, rửa bát thuê. Lương không cao, tôi liền chắt chiu từng đồng để dành cho em gái. Thực ra ăn mì gói chẳng hề tiết kiệm, mọi người có biết thứ gì rẻ nhất không? Chính là mì sợi khô. Bảy tệ một gói mì sợi, tôi có thể ăn cả tuần. Mì luộc chín, nhỏ thêm vài giọt giấm là đã có một bữa ăn. Khi tôi đang ăn ngon lành, em gái gọi đến: “Chị ơi, chị đang ăn gì thế?” Tôi cố cười thật tươi trước màn hình, nói: “Chị đang ăn Wallace nè, bánh hamburger ngon lắm, em cũng mua mấy cái ăn thử đi!” Mười tệ ba cái hamburger ở Wallace – đó từng là món ăn xa xỉ của chị em tôi. Lúc em gái tốt nghiệp cấp ba, tôi đứng trước cửa hàng Wallace, vòng đi vòng lại ba lượt, nhưng vẫn không nỡ mua cho nó ăn. Em tôi không phụ kỳ vọng, khi lên đại học cũng rất chăm chỉ học tập. Có lần tôi mang túi lớn túi nhỏ đồ ăn đến thăm, thấy nó đang ngồi trong căng-tin uống canh miễn phí, xé nhỏ bánh bao bỏ vào ngâm. Nước mắt tôi lập tức trào ra. Tôi bước tới gọi cho nó một phần cơm gà nướng. Mười hai tệ một suất cơm gà nướng, nó nhất quyết nói mình ăn không hết. Làm sao mà không ăn hết chứ? Miếng gà còn chưa bằng lòng bàn tay nó. Thế là hai chị em tôi chia nhau, mỗi người một miếng. Sau đó tôi nghĩ, không thể tiếp tục thế này được, kiếm tiền ít quá. Tôi không có bằng cấp, vậy nên quyết định đi giao đồ ăn. Nghề này cực hơn, vất vả hơn, nhưng kiếm được nhiều tiền hơn. Khi tôi kiếm được nhiều tiền hơn một chút, thì em gái lại xảy ra chuyện. 3 Hôm đó trời mưa, người đặt đồ ăn cũng nhiều hơn. Tôi cưỡi chiếc xe máy vàng rong ruổi khắp nơi thì nhận được điện thoại của cố vấn học tập. “Chị là chị gái của Trình Hạ Thiên phải không? Cô ấy vừa đánh nhau với bạn học.” Em gái tôi đánh nhau? Tôi không thể tin nổi. Nó ngoan hiền như vậy, từ bé đến lớn chưa từng to tiếng với ai. Hồi nhỏ, có thằng con trai ngồi bàn sau lấy bật lửa đốt tóc nó, nó cũng không dám mách thầy cô. Tôi vội vàng tăng tốc phóng xe đến trường nó. Mưa lớn làm đường trơn trượt, tôi ngã một cú, đầu gối trầy xước, nhưng chẳng buồn để ý, chỉ dựng xe lên rồi tiếp tục lao đi. Đến nơi, tôi thấy em gái đứng nép trong góc phòng làm việc của cố vấn. Nó mím môi, nước mắt chẳng rơi, chỉ lặng lẽ nhìn ba cô gái đang đứng trước mặt thầy. Ba cô gái ấy ăn mặc rất đẹp, nhìn là biết con cái nhà giàu thành phố. Bọn họ tíu tít kể lể tội trạng của em tôi. “Nó chẳng bao giờ tham gia tiệc phòng ký túc, sống khép kín lắm. Bọn em nói chuyện với nó, nó cũng chẳng thèm đáp lại. Hỏi nó thích ngôi sao nào, nó cũng im re.” “Sáng nào cũng dậy lúc bảy giờ, làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của bọn em.” “Ký túc bọn em định góp tiền mua điều hòa, vậy mà nó nói không có tiền. Thời buổi này ai mà không bỏ nổi mấy trăm tệ chứ?” Cố vấn học tập là một thầy giáo trẻ, bị ba nữ sinh vây quanh thì bối rối đẩy gọng kính, ấp úng nói: “Nhưng mà… mấy em cũng không thể nhốt Trình Hạ Thiên ngoài cửa cả đêm được.” Nhốt em tôi ngoài ký túc cả đêm? Tôi lập tức nắm bắt trọng điểm, trừng mắt nhìn ba cô gái kia. Cô gái đứng đầu có bộ móng tay sơn hồng, còn dán hình gấu trắng nhỏ xinh xắn. Cô ta chớp mắt, giọng ngây thơ: “Bọn em ngủ rồi, ai nghe thấy nó gõ cửa đâu.” Em tôi vẫn đứng trong góc, vừa nhìn thấy tôi, nước mắt mới lăn dài. Nó từ bé đã vậy, không ai bênh vực thì sẽ chẳng cảm thấy tủi thân. Chỉ khi thấy chị gái thương yêu mình, sự uất ức mới dâng trào. Mắt đỏ hoe, nó nói: “Xin lỗi, chị ơi, lại để chị lo lắng rồi.” Tôi lau nước mắt cho nó, đáp: “Không phải em gây chuyện, mà là có kẻ bắt nạt em.” Tôi giận sôi, sải bước đến trước bàn, mạnh tay ném chiếc mũ bảo hiểm vàng xuống, rồi gầm lên với cố vấn. “Thầy làm giáo viên kiểu gì thế? Chúng nó nhốt em tôi bên ngoài cả đêm, thầy không xử lý?” “Bọn họ cũng không cố ý, chỉ là không nghe thấy thôi mà…” Cố vấn lảng tránh, giọng càng lúc càng nhỏ. Ba cô gái kia giật mình, xúm lại thì thầm với nhau. “Đồ chanh chua.” “Người tầng lớp thấp, đúng là kém văn hóa.” “Đáng sợ quá, cả đời tôi chưa gặp loại người này.” Bọn họ là tiểu thư thành phố, lịch sự tao nhã. Còn tôi là dân quê, là đàn bà chanh chua. Tôi chẳng bận tâm, tôi chỉ không muốn em gái bị bắt nạt. Tôi nói: “Tôi không cần biết. Tôi đưa em tôi đến đây lành lặn, bọn cô lại nhốt nó ngoài trời cả đêm. Hôm nay nhất định phải có câu trả lời rõ ràng.” Cố vấn vừa khuyên tôi vừa cố gắng xoa dịu tình hình, nhưng tôi không chịu nhượng bộ. Cuối cùng, cô gái có bộ móng hình gấu trắng nổi cáu. Cô ta hùng hổ bước đến, lớn giọng: “Một bàn tay vỗ không kêu, ai cũng không ưa Trình Hạ Thiên, chẳng lẽ không phải do chính nó có vấn đề?” Em gái tôi, một đứa hiền lành đến mức con gà chết cũng khóc ba ngày. Nó thì có thể sai cái gì? Cơn giận của tôi bùng lên, đầu óc nóng bừng, vung tay tát thẳng vào mặt con bé kia. Nhưng tôi không ngờ rằng… Cái tát ấy, đã hủy hoại nửa đời sau của tôi và em gái.