KIÊU NỮ

Chương 1

Hoàng đế và Phò mã đã căm hận ta suốt tám năm. Họ tin chắc rằng Tiêu Tuyết Nhan là người thuần khiết lương thiện nhất, còn ta thì tội ác ngút trời. Cuối cùng, ta bị móc mù đôi mắt, toàn thân bị tưới dầu hỏa và thiêu chết ngay tại yến tiệc hoàng cung, trong khi Tiêu Tuyết Nhan phá vỡ luân thường, ngồi lên vị trí hoàng hậu. Khi mở mắt ra lần nữa, ta đã quay trở về tám năm trước. Tại bãi săn, Tiêu Tuyết Nhan cầm một mũi tên gãy, vừa tự cào rách cánh tay mình, vừa khiêu khích ta: "Trưởng công chúa, tội cố ý mưu hại huyết mạch thân tình, ngươi nghĩ xem làm sao thoát tội đây?" Ta rút dao găm từ ủng, xoay tay đâm thẳng vào tim nàng ta. "Để ta dạy ngươi thế nào mới thực sự gọi là mưu hại huyết mạch thân tình." "Để máu chảy nhiều một chút, tránh cho Hoàng đế ca ca và Phò mã ca ca của ngươi không thấy xót." 1 Câu nói "Trưởng công chúa, tội cố ý mưu hại huyết mạch thân tình, ngươi nghĩ xem làm sao thoát tội đây?" vẫn vang vọng bên tai, như thể cơn đau bỏng rát từ cái chết trước kia vẫn còn lưu lại trên cơ thể ta. Khi mở mắt ra, ta thấy Tiêu Tuyết Nhan đang tự làm mình bị thương, cả người ta sững sờ tại chỗ. Nàng ta thấy ta ngây người, nụ cười trên môi ngông cuồng không kiềm chế: "Thân phận trưởng nữ thì làm sao chứ? Tất cả của ngươi, ta đều sẽ cướp... A…" Giọng nói nàng ta đột nhiên biến đổi, ta nhanh chóng rút dao găm từ ủng, xoay tay đâm thẳng vào tim Tiêu Tuyết Nhan. Tiếng hét thảm thiết vang lên, ta đẩy sâu dao găm thêm một đoạn: "Đây mới gọi là mưu hại huyết mạch thân tình." "Để máu chảy thêm chút nữa, tránh khi ngươi đi cáo trạng lại không ai tin." Tiêu Tuyết Nhan mặt trắng bệch, không còn giọt máu: “Tiêu Cẩm Lam, ngươi, ngươi điên rồi…” Ta cười lạnh: "Các ngươi đã toan tính hại ta, diệt cả tộc ta, cớ gì ta không thể điên?" Ảo giác hay tái sinh đi chăng nữa, lần này, ta sẽ không lặp lại vết xe đổ! Kiếp trước, ta chết vào thời điểm đắc ý nhất của đời mình. Ngoại tổ phụ dẫn cữu cữu và biểu ca ra chiến trường lập công lớn, đến mức không còn tước vị nào có thể phong thưởng. Hoàng đế phá lệ, chuyển công lao đó cho ta, cho phép ta lâm triều nghe chính, cùng cai trị giang sơn. Ngay tại yến tiệc hoàng cung, khi không khí đang tưng bừng náo nhiệt, bất ngờ nhận được tin phòng tuyến biên cương bị phá vỡ. Phò mã Cố Lâm Sách đứng ra, nhân danh đại nghĩa mà tố cáo: "Bệ hạ, thần muốn cáo tội Định Quốc Công Thẩm Lương Lý thông đồng với địch, bán nước cầu vinh!" Trong ánh mắt không thể tin nổi của ta, Tiêu Tuyết Nhan cầm "chứng cứ thép" chậm rãi bước tới: "Hoàng huynh, thần muội không phụ lòng giao phó, đã tìm được thư từ qua lại trong mật thất của Thẩm thiếu Tướng quân." "Tiêu Cẩm Lam, ngươi không ngờ phải không? Trời cao có mắt, ngươi và cả gia tộc bên ngoại của ngươi, đều sẽ chết không toàn thây!" Chưa kịp định thần, thích khách do Hoàng đế và Cố Lâm Sách sắp đặt đã tràn vào, yến tiệc rối loạn. Ta hoảng loạn bỏ chạy, nhưng bị ám khí đâm trúng mắt. Dầu hỏa nồng nặc tưới lên cơ thể, ngọn lửa bốc cao thiêu rụi phủ công chúa cùng thân xác ta thành tro tàn. Sau khi chết, linh hồn ta trôi dạt suốt ba tháng, tận mắt chứng kiến toàn bộ gia tộc nhà mẹ đẻ bị kết tội phản quốc và xử trảm. Một trăm bảy mươi mấy người, máu đỏ trải khắp cửa Ngọ Môn, mưa lớn kéo dài suốt hai ngày hai đêm, máu chảy thành sông. Tách mình khỏi hồi ức, ta đứng dậy, rút dao găm ném lên mặt Tiêu Tuyết Nhan: "Cầm lấy dao đi cáo tội ta, vạch trần tội ác của ta trước mặt mọi người, đi nào!" Sự phẫn uất nghẹn trong lòng bỗng chốc tiêu tan, ta xoay người leo lên ngựa, ung dung rời đi. Ngoài rừng, khuê mật Giang Du của ta cưỡi ngựa tiến tới: "Chẳng phải chỉ là đuổi theo một con thỏ sao, sao lâu vậy?" Ta cong môi cười nhạt: "Đâm một người." Giang Du kinh ngạc: "Cái gì?" Ta đáp: "Nếu mọi người đều nghĩ rằng ta tội ác tày trời, vậy thì ta sẽ phạm phải tội ác không dung thứ." Giang Du ngập ngừng hỏi: "Ngươi đâm... Tiêu Tuyết Nhan?" Ta gật đầu, Giang Du im lặng. Chúng ta cùng quay lại trướng doanh, Cố Lâm Sách lập tức ân cần bước tới. Hắn ta là con thứ được Tây Nam Vương gửi đến làm con tin, thân phận kém xa ta, nhưng cả Đại Tấn đều biết, hắn ta là người được ta đặt vào trong lòng. Cố Lâm Sách đưa khăn lụa cho ta: "Lam nhi, đi săn vất vả rồi, lau đi. Ta nghe nói Tam công chúa có đến tìm nàng, nàng có gặp nàng ấy không?" Ta không trả lời. 2 Kiếp trước, mỗi lần Tiêu Tuyết Nhan khiêu khích, Cố Lâm Sách đều bảo ta nên nhẫn nhịn, nói rằng làm lớn chuyện sẽ ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của ta. Ta ngây thơ nghĩ rằng hắn ta là vì yêu thương, bảo vệ mình. Nhưng thực tế, hắn ta lại đứng đằng sau lan truyền tin đồn, cùng Tiêu Tuyết Nhan bôi nhọ đức hạnh của ta. Nhớ đến đây, ta giơ tay lên, bất ngờ tát thẳng vào mặt hắn ta. Giang Du lại lần nữa kinh ngạc, nhưng Cố Lâm Sách chỉ nhíu mày, hạ giọng hỏi: "Lam nhi, có phải nàng gặp chuyện gì phiền lòng không?" Ta nhìn hắn ta, lạnh lùng nói: "Ta thân là Trưởng công chúa, khuê danh của ta há để loại tiện chủng như ngươi gọi hay sao?" Đồng tử Cố Lâm Sách co rút lại: "Lam nhi, là nàng tự cho phép ta gọi như thế, sao giờ lại…" Ta cắt ngang lời hắn ta: "Giờ ta không cho nữa." Cố Lâm Sách gặng hỏi: "Tại sao? Ít nhất hãy cho ta một lý do." Ánh mắt ta lướt qua chiếc khăn lụa hắn ta đưa cho mà ta chưa nhận: "Vì ngươi không xứng! Một thứ con thứ tiện chủng, làm ô uế cả khuê danh của ta!" --- Khi trở về trướng để nghỉ ngơi, Giang Du cẩn thận hỏi ta: "Cẩm Lam, có phải ngươi bị ma quỷ ám không?" Nàng ấy nghi hoặc như vậy, ta không hề bất ngờ. Bởi vì kiếp trước, ta đối với Cố Lâm Sách đúng là hết lòng hết dạ, không tiếc bất cứ thứ gì. Hắn ta thích ăn bánh đào hoa, ta thân là công chúa cũng tự mình vào bếp, đích thân mang đến phủ chất tử cho hắn ta. Hắn ta muốn vào triều làm quan, ta dùng bạc mượn quan hệ, giúp hắn ta leo lên chức Thị lang. Hắn ta tận hưởng tất cả những gì ta trao cho, nhưng lần nào cũng bận tâm đến Tiêu Tuyết Nhan. Lúc đầu ta không hiểu, mãi đến sau khi chết mới biết. Thì ra từ năm năm trước, trong cuộc săn xuân của hoàng gia, hắn ta đã gặp Tiêu Tuyết Nhan. Khi đó, Cố Lâm Sách bị thương ngoài ý muốn, Tiêu Tuyết Nhan đã cứu hắn ta và tận tình chăm sóc, khiến hắn ta nảy sinh tình cảm. Tiêu Tuyết Nhan nói với Cố Lâm Sách rằng nàng ta bị ta ức hiếp đủ điều trong cung, và tất nhiên, hắn ta tin tưởng hoàn toàn. Cố Lâm Sách hận ta, nhưng lại không thể không dựa vào ta để thuận lợi thăng quan tiến chức, trải đường cho “đại nghiệp” của mình, nên luôn tỏ ra chiều chuộng ta. Kiếp trước, ta chìm đắm trong những lời ngọt ngào giả tạo mà Cố Lâm Sách tạo ra, yêu thương hắn ta đến không thể rút ra được. Nhưng giờ thì khác rồi. Tiêu Cẩm Lam chỉ biết yêu đương ngày trước đã chết. Hiện tại, ta không còn bị trói buộc bởi những thứ đó. Ta phải bảo vệ gia tộc bên ngoại, phải giành lại thiên hạ cho muôn dân dưới một minh chủ khác. --- Cuộc săn thu kéo dài nửa tháng, mười ngày trôi qua, Tiêu Tuyết Nhan vẫn không xuất hiện. Ta biết nàng ta sẽ không dễ dàng bỏ qua, chỉ yên lặng chờ đợi. Trong khoảng thời gian này, ta đã đến nơi ở của nàng ta để thăm dò một lần. Cuối cùng, cuộc săn thu sắp kết thúc, Hoàng đế mở yến tiệc lớn thiết đãi quần thần, phong thưởng cho những người có biểu hiện xuất sắc. Ta mặc bộ trang phục săn bắn, đầy khí phách bước vào. Từ xa đã nghe Hoàng đế nói: "Tiêu Cẩm Lam, lại đây." Ta tiến đến, giả vờ như không nhìn thấy Tiêu Tuyết Nhan đang mặt mày tái nhợt đứng bên cạnh: "Hoàng thượng gọi thần làm gì?" Hoàng đế quát lớn: "Mưu hại huyết mạch thân tình, coi thường tôn ti, Tiêu Cẩm Lam, ngươi muốn tạo phản hay sao!" Ta bày ra vẻ mặt ngây thơ vô tội: "Hoàng thượng nói gì vậy, khi nào thần mưu hại huyết mạch thân tình?" Hoàng đế sắc mặt âm trầm: "Tuyết nhi đang thoi thóp, chứng cứ rành rành, ngươi đừng hòng chối cãi!" "Dù ngươi là trưởng tỷ của trẫm, nhưng phạm sai lầm thì phải nhận tội. Người đâu, kéo Trưởng công chúa xuống, đánh năm mươi trượng!" Lại là như vậy. Dù kiếp trước hay hiện tại, Hoàng đế luôn thiên vị Tiêu Tuyết Nhan. Cho dù hắn là bậc thiên tử, nên đặt bá tánh lên hàng đầu, nhưng trong mắt hắn, chỉ có mỗi Tiêu Tuyết Nhan mà thôi. Nhưng ta đã không còn là kẻ dễ bị thao túng nữa! "Để xem kẻ nào dám!" Ta lớn tiếng quát. "Hoàng thượng, quan viên xử án còn phải có nhân chứng vật chứng, chỉ dựa vào một lời của Tiêu Tuyết Nhan, sao có thể chứng minh là thần đã làm hại nàng ta?" Tiêu Tuyết Nhan cầm ra con dao găm, đôi mắt ngấn lệ, giọng nói đầy ai oán: "Hoàng tỷ, đây chính là dao găm mà tỷ đã tự tay đâm vào tim muội. Muội không trách tỷ, chỉ cần tỷ nhận lỗi, muội sẽ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra." Ta nghiêng đầu cười nhạt: "Ngươi nhìn kỹ lại xem, đó thật sự là đồ của ta sao?" Tiêu Tuyết Nhan cúi đầu nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi.