Kiếp Sống Thế Thân Của Thẩm Thụy Thụy
Chương 12
Nàng ta trông giống như một tay chơi trong sòng bạc đang đánh cược cả nghìn vàng. Nhưng lại cũng giống như một kẻ trượt chân chìm xuống nước, đang cố bám lấy cọng rơm cứu mạng. Trong giọng nói tràn ngập sự căng thẳng, phẫn nộ, không cam lòng, giãy giụa... và cả sợ hãi. Và khoảnh khắc tiếp theo. Nàng ta từ từ cười. Tạ Huyền lại đột nhiên đẩy ta ra!
Hắn quay đầu đi, ọe ra một ngụm máu lớn. Tiếp đó, sắc mặt hắn nhanh chóng tái nhợt đi, như một tờ giấy mỏng manh.
"Tạ Huyền!"
Ta chưa từng thấy Tạ Huyền yếu ớt tới mức này. Trong những lần sống lại trước, hệ thống cũng chưa từng làm tổn thương thân thể hắn như vậy.
Ta hoảng sợ vội vàng đưa tay đỡ hắn. Nhưng tay ta chỉ vươn được nửa chừng, đã bị Thanh Dao Quận chúa chặn lại ——
Nàng ta kéo Tạ Huyền về bên cạnh mình, lại lấy khăn tay ra, có vẻ tốt bụng lau vết máu bên môi cho hắn. Thực ra, nàng ta hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của hắn.
Nàng ta thản nhiên nói với hắn:
"Tạ ca ca, huynh nên dùng trưa với ta rồi."
"Được."
Tạ Huyền đáp lời nàng ta, trong giọng nói không còn một chút gợn sóng nào.
46
Thanh Dao Quận chúa quả thật là một kẻ điên. Nàng ta bắt đầu như đang khoe chiến lợi phẩm vậy, không chỉ bắt Tạ Huyền phải cùng dùng bữa với mình, mà còn bắt ta và Thái tử phải ngồi bên cạnh để xem.
Có lẽ Thái tử cũng chưa từng thấy cảnh tượng kỳ quặc như thế này. Hoặc có lẽ, hắn ta đã bắt đầu hối hận vì đã cùng một thuyền với nữ nhân điên này.
Dưới bàn, hắn ta nắm lấy tay ta, giọng trầm xuống:
"A Dao, đừng sợ, ta sẽ bảo vệ muội."
Ta lạnh nhạt rút tay áo về:
"Bảo vệ rất tốt, lần sau không cần bảo vệ nữa."
Sắc mặt Phó Uyên hơi cứng lại. Hắn ta nhìn ta với ánh mắt tổn thương, u ám. Ta lại làm ngơ, chỉ chăm chú nhìn về phía đối diện bàn.
—— Bởi vì người thực sự bảo vệ ta đang ở đó.
Tạ Huyền liên tục gắp thức ăn cho Thanh Dao Quận chúa. Hắn yếu ớt đến nỗi không còn sức lực, ngay cả tay cầm đũa cũng run rẩy. Nhưng vẫn gắp đầy một bát cho nàng ta. Những món ăn chất đống lên nhau, như một ngọn núi nhỏ được xếp từ ớt vậy.
Thanh Dao Quận chúa vừa thưởng thức, vừa cố tình khiêu khích bọn ta:
"Thái tử ca ca, Thẩm cô nương, các ngươi cũng ăn đi."
...
Tuy nhiên, khi dùng bữa trưa được một nửa, Thanh Dao Quận chúa đã có chút không chịu nổi:
"Tạ Huyền, sao huynh toàn gắp đồ cay cho ta vậy? Đổi đi."
Tạ khẽ dừng lại. Sau đó, vô cảm đáp một tiếng:
"Được."
Thế là, hắn lại bắt đầu chất đống các món ngọt trước mặt nàng ta:
Mứt mơ. Lê tử đường cao. Bánh ngàn lớp nhân táo đỏ...
Sắc mặt Thanh Dao Quận chúa dần trở nên khó coi:
"Sao lại toàn đổi sang đồ ngọt vậy? Có thể thanh đạm một chút không?"
Trên mặt Tạ Huyền lộ ra một chút mờ mịt.
Ta lặng lẽ nhìn, càng nhìn, mắt càng cay:
"Ngươi vẫn chưa nhận ra sao? Hắn vốn dĩ không phải đang gắp thức ăn cho ngươi. Hắn đang gắp cho Thẩm Thụy Thụy."
Thẩm Thụy Thụy thích cay thích ngọt. Cay phải cay như mặt trời thiêu đốt. Ngọt phải ngọt mềm thơm lừng.
47
Khi ta nói ra cái tên "Thẩm Thụy Thụy" ——
Tạ Huyền đột nhiên ngước mắt, nhìn ta một cái. Tiếp theo, hắn lại lộ ra vẻ mặt giãy giụa. Chỉ là, dù sắc mặt hắn đau đớn, nhưng ánh mắt dần trở nên tỉnh táo:
"Thẩm Thụy Thụy."
Đôi môi mỏng của hắn mấp máy, yếu ớt gọi ta một tiếng. Sau đó, khóe môi của hắn vưa tràn ra máu tươi, vừa nở một nụ cười rạng rỡ với ta:
"Khóc cái gì, ta đã nói với muội từ lâu rồi —— Trí nhớ của tiểu gia... tốt lắm!"
Ta nắm lấy tay hắn:
"Tạ Huyền! Huynh nói xem ta khóc cái gì?"
Hắn bị thương nặng như vậy. Ta đau lòng, ta khóc thay hắn đấy!
Thanh Dao Quận chúa thấy vậy, không thể tin được mà chất vấn hệ thống:
"Hệ thống, chuyện gì vậy? Chẳng phải đã tăng quyền kiểm soát rồi sao?"
Lần này, ngay cả bọn ta cũng nghe thấy giọng nói của "hệ thống" đó.
Đó là một âm sắc rất kỳ lạ, không có cảm xúc:
"Báo cáo khẩn cấp, nhiệm vụ công lược được phán định là thất bại.”
“Cảnh báo cảnh báo! Hệ thống hoạt động quá tải, đã bị ý thức của mục tiêu “Tạ Huyền” kiểm soát ngược!”
“Tiến độ kiểm soát ngược năm mươi phần trăm... tám mươi phần trăm... chín mươi chín phần trăm...”
“Cảnh báo! Hệ thống sắp tự hủy ——"
"Giám sát linh hồn, Hồ Tiểu Dao, do nhiều lần sửa đổi nhân vật, vi phạm quy tắc nhiệm vụ, linh hồn sẽ bị Cục Quản lý Thời Không giam giữ."
"Bắt đầu xóa dữ liệu liên quan đến Hồ Tiểu Dao."
Quận chúa không cam lòng kêu lên:
"Không thể nào! Đừng..."
Bầu trời dường như xuất hiện một luồng sáng kỳ lạ. Đúng lúc ta định nhìn rõ đó là gì ——
Luồng sáng đó lại trở nên cực kỳ chói mắt. Một cảm giác mệt mỏi chưa từng có ập đến, khiến người ta không kiểm soát được mà muốn ngủ thiếp đi. Ký ức cuối cùng, ta chỉ nhớ một tiếng trong trẻo:
"Ting ——"
Sau tiếng động đó, tất cả từ đây, trở về yên tĩnh.
48
Ta lại... lại... lại... sống…
Khoan đã, không đúng. Đây dường như không phải giường của Thái tử. Ta không sống lại. Ta chỉ đơn giản là... vừa tỉnh giấc.
Mở mắt ra, ta nhìn thấy gương mặt của Tạ Huyền. Hắn cúi đầu nhìn ta, một tay chống cằm, tay kia vân vê một lọn tóc của ta.
Đối diện với đôi mắt còn ngái ngủ của ta, hắn nở nụ cười:
"Tỉnh rồi sao? Nếu Thụy Thụy cô nương ngủ đủ rồi thì có thể bớt thời gian thành thân với tiểu gia không?”
"Hả?"
Ta ngơ ngác ngồi dậy, quan sát xung quanh. Lúc này ta mới phát hiện, ta đang ở trong hầu phủ của Tạ Huyền. Từ trong phòng ra đến ngoài sân, mọi ngóc ngách đều được trang trí một màu đỏ thắm, thậm chí còn dán đầy chữ "Song Hỷ".
Ta hoang mang hỏi:
"Tạ Huyền, rốt cuộc chuyện này là sao?"
Tạ Huyền kéo ta vào lòng. Sắc mặt hắn hơi tái nhợt, vẻ bệnh tật chưa lui, còn mang theo một chút ấm ức. Giọng điệu lại có phần xấu xa, gần như lên án:
"Không có gì cả, chỉ là thấy việc cưới được nàng quá khó.
Tiểu gia đã nhân lúc nàng hôn mê mấy ngày nay, chuẩn bị sẵn sàng hỷ đường. Đợi nàng vừa tỉnh, lập tức bái thiên địa."
Ta im lặng: "..."
Thấy cũng có lý. Việc ta muốn lấy hắn, cũng quá khó khăn. Đột nhiên, ta nhìn gương mặt hắn, lại nhớ đến cảnh tượng trước khi ngủ, nắm chặt lấy tay hắn:
"Tạ Huyền, thân thể huynh thế nào rồi?"
Ta nhớ, khi Thanh Dao Quận chúa điều khiển hắn có nhắc một câu, hắn sẽ bị tổn thọ.
Tạ Huyền nhìn ra tâm tư của ta, đôi mắt như tranh vẽ khẽ híp lại, khóe môi cong lên, mỉm cười dịu dàng:
"Có thể đổi lại muội, tổn thọ vài năm thì có đáng gì? Cùng lắm thì sau này nmuội ngày ngày nấu canh thập toàn đại bổ cho tiểu gia, bồi bổ lại mấy năm bị hao tổn kia cho tiểu gia không phải được rồi sao?”
Hắn nói thật nhẹ nhàng, nhưng ta nghe mà đau lòng. Ta đưa tay sờ lên mặt mình, lại chợt nhớ ra điều gì đó...
Vội vàng định xuống giường soi gương ——
Thân thể của ta vẫn chưa đổi lại. Ta vẫn là Thẩm Dung Dung.
49
Mọi thứ liên quan đến Tô Thanh Dao dường như đều biến mất khỏi thế giới này. Ngoại trừ ta và Tạ Huyền, không ai còn nhớ đến nàng ta nữa. Người ta chỉ nhớ đến phu phụ Tô Tướng quân đã lập chiến công hiển hách và hy sinh vì nước. Nhưng kỳ lạ thay, bọn họ lại quên mất sự tồn tại của Tô Thanh Dao. Ngay cả Thái tử cũng không nhớ nữa.
Thực ra, Thái tử không chỉ quên Tô Thanh Dao...
Hắn ta thậm chí còn quên cả Thẩm Dung Dung.
Hắn ta còn ban cho chín cô nương không danh không phận trong Đông cung kia mỗi người một số bạc kha khá, đưa bọn họ ra khỏi cung.
Khi ta và Tạ Huyền thành thân, ta đã gửi thiệp mời cho chín tỷ muội ngày trước đến dự lễ. Bọn họ vui vẻ đến, nhưng dường như không hiểu vì sao một vị Thế tử phu nhân tương lai lại gửi thiệp mời cho những người từng là thị thiếp của Thái tử. Điều này thực sự không hợp với lễ nghi thế tục...
Bọn họ cũng quên mất ta. Nhưng không sao cả. Sở thích của bọn họ vẫn không thay đổi.
Lý Mi Mi tặng ta một bộ kẻ mày do nàng ta tự tay làm. Vương Tiểu Ngẫu tặng ta một hộp bánh ngó sen từ tiệm của nàng ta, còn hứa cho ta quyền được nếm thử suốt đời. Còn Lý Thi Chẩn thì tự tay vẽ một bức tranh lầu các với hoa lưu tô.
Nàng ta bảo không hiểu sao, cứ nghĩ đến ta là lại thấy thân thiết, luôn nhớ đến khung cảnh hoa lưu tô nở đầy cành vào mùa xuân...
Ta lần lượt vui vẻ nhận lấy, cất giữ như báu vật.
50
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng nhạc hỉ.
—— Là Tạ tiểu lang quân của ta.
Sau hơn mười kiếp luân hồi, cuối cùng hắn cũng đến đón ta.
Hết truyện chính
Thái tử Phó Uyên - Ngoại truyện
Năm mười hai tuổi, ta gặp được tình yêu của đời mình. Đó là một cô nương xuất thân từ tướng môn. Nàng tuổi còn nhỏ mà anh khí hiên ngang. Trong sân săn bắn mùa thu, trước mắt mọi người, nàng đã cứu mạng ta khỏi vó ngựa hung hãn.
"Thuốc này cho ngươi, là thuốc cha ta dùng khi chiến đấu ngoài chiến trường, bôi vào sẽ hết đau."
Giọng tiểu cô nương trong trẻo, mặc một thân áo săn màu đỏ, trong ánh mắt mang theo khí chất kiêu hãnh vốn có của tướng môn.
Nàng mặc màu đỏ thật đẹp làm sao, như một con phượng hoàng nhỏ trong lửa. Lúc đó ta thầm nghĩ vậy. Nàng ném thuốc cho ta. Nhưng ta làm sao nỡ dùng?
Ta cất giữ nhiều năm, cất đến khi thuốc trong hũ cứng lại, mùi thơm không còn nữa. Mãi sau này ta mới biết ——
Nàng thích mặc đồ đỏ là vì thiếu niên thường mặc áo đỏ kia. Hiện tại nàng vì hắn mà mặc áo đỏ, sau này còn sẽ vì hắn mà mặc giá y đỏ.
Có một năm, cuối cùng ta không nhịn được mà hỏi nàng:
"A Dao, muội có muốn làm Thái tử phi không?"
Ta không biết nàng thực sự thích gì, vậy nên muốn ban cho nàng vị trí cao nhất. Thái tử phi, chính là Hoàng hậu tương lai. Nhưng nàng không cần.
"Sau này ta sẽ lấy Tạ Huyền, ta muốn làm Hầu phu nhân."
Tình sinh oán, oán sinh hận. Ta bị giam cầm. Nàng càng ngày càng xa ta. Cho đến năm đó, phu phụ Tô Tướng quân qua đời, Phụ hoàng thương xót nàng, phong nàng ta làm Quận chúa, đón vào cung.
Mọi người trong cung đều yêu thích nàng ta. Nàng cũng không còn lạnh nhạt với ta như trước mà gọi ta một tiếng "Thái tử ca ca" ngọt ngào. Ta cảm thấy có điều kỳ lạ, nhưng cuối cùng không thể thoát khỏi cái bẫy ngọt ngào đó.
Ta càng lún càng sâu, đắm chìm trong giấc mộng đẹp, không muốn tỉnh lại. Mãi đến sau này, ta mới biết, đó không phải là nàng.
Ta thấy Tạ Huyền vì nàng mà tính toán từng bước, lấy mạng đánh cược. Ta cũng thấy nàng vì Tạ Huyền mà khóc, vì hắn mà đau lòng. Còn ta đứng bên cạnh, như một trò cười.
Về sau, bọn họ thắng. Chỉ là Tô Thanh Dao đã biến mất. Cùng với linh hồn đã chiếm đoạt thân thể nàng, cùng nhau biến mất.
Sau đó ta phát hiện những người khác đều quên mất nàng. Phụ hoàng mẫu hậu không nhớ nàng. Những thế thân từng thân thiết với nàng trong cung của ta còn không nhớ cả Thẩm Dung Dung.
Ta nhớ đến điều duy nhất nàng từng xin ta: Nàng hy vọng ta cho chín cô nương trong Đông cung được tự do.
Phần lớn bọn họ xuất thân thấp kém, dù được nuôi trong Đông cung cũng sẽ cả đời không danh không phận... Quả thực nên thả họ đi.
Vì thế ta tùy tiện tìm một lý do, ban cho bọn họ số bạc hậu hĩnh, để bọn họ đi thật xa.
Thái tử rất bận, không có thời gian quanh quẩn bên những nữ tử đó. Còn hôn sự của nàng và Tạ Huyền sắp đến ——
Ta đoán, nếu ta cũng như người khác, quên mất nàng ... Có lẽ nàng ta sẽ rất vui.
Vì thế, khi Tạ Huyền nhắc đến nàng, ta cố tình hỏi lại:
"Thẩm Dung Dung, là ai vậy?"
Lúc đó Tạ Huyền nhìn ta đầy trêu chọc, áo đỏ tung bay, cười nhạo:
"Diễn xuất của điện hạ, vẫn cần rèn luyện thêm."
... Không ngờ lại bị tên đáng ghét này liếc mắt nhìn thấu. Nếu không phải sau này còn phải trông cậy hắn phò tá, ta thực sự sẽ không nhịn được mà đày hắn đi tám ngàn dặm.
Vì thế ta đổi sang một biểu cảm khác, nhướng mày:
"Thẩm Dung Dung là ai? Có liên quan gì đến cô? Thế này thì sao?"
Tạ Huyền miễn cưỡng gật đầu:
"Tạm được, khá hơn rồi."
Ta nhìn nốt ruồi lệ dưới mắt Tạ Huyền. Chợt nhớ ra ——
Trước kia khi nàng ta ở bên ta, thứ duy nhất từng khen ta chính là nốt ruồi trên mặt ta. Thì ra là vì ta giống tên này.
Ngày mai, ta muốn hẹn một bậc thầy nốt ruồi. Nếu không sau này soi gương, ta sợ ta sẽ tức chết mất.
Nhưng trước mặt Tạ Huyền, tất nhiên ta vẫn phải giữ vững khí thế. Vì thế, ta thở ra một hơi, lạnh nhạt nói:
"Vậy cứ thế đi, ngươi cứ nói với nàng, cô cũng quên nàng rồi. Tiện thể... chúc các ngươi trăm năm hạnh phúc, sớm sinh..."
Sớm sinh cái quỷ. Thôi vậy, vẫn là không nói ra được.
—— Cứ thế đi, Thái tử rất bận.
Hết ngoại truyện