2
Ta lại lại lại lại lại sống lại rồi. Lại quay về trên giường của Thái tử.
"Ngủ đi."
—— Đây là hai chữ mà Phó Uyên thường nói với ta nhất. Kiếp này cũng không ngoại lệ.
"..."
Ngủ cái đầu ngươi, ta vừa mới tỉnh dậy mà. Nhưng ta vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, bởi vì Phó Uyên luôn nói:
"Khi ngươi ngủ mới giống nàng ấy nhất."
Vì thế, hắn ta vừa đến ta phải ngủ ngay. Dù ta tỉnh táo đến mấy cũng phải giả vờ buồn ngủ. Dần dà, ta có giống Tô Thanh Dao hay không thì chưa biết, nhưng chắc chắn giống một con heo vô tình, chỉ biết ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn.
Ban đầu, ta thường giật mình tỉnh giấc giữa chừng vì Phó Uyên. Bởi vì hắn ta luôn dán sát bên gối ta, mắt nhìn ta chằm chằm...
Ta nghĩ hắn ta có bệnh. Nhưng giờ không sao nữa. Không phải bệnh của hắn ta đã khỏi, mà là ta đã quen.
Xét đến việc mỗi kiếp của ta đều nằm trong tay Phó Uyên, cho nên ——
Thỉnh thoảng ta cũng nói vài câu dỗ hắn ta vui:
"Nốt ruồi lệ này của điện hạ đẹp quá, giống như yêu tinh câu hồn đoạt phách trong thoại bản vậy."
"Yêu tinh gì chứ, cô là Thái tử, không được nói bậy."
Dù Phó Uyên quở trách ta nhưng giọng điệu lại dịu đi. Ta biết, hắn ta thích nghe ta khen. Chỉ là, trong lòng ta lại nghĩ: Nốt ruồi lệ này, đẹp thì đẹp thật, nhưng ở trên mặt Phó Uyên dù sao cũng thiếu vài phân ý vị.
Ta từng gặp một thiếu niên còn tuyệt sắc hơn. Hắn cũng có nốt ruồi lệ. Người đó thích mặc một thân áo đỏ, rực rỡ như lửa. Cưỡi ngựa tựa vài cầu, khắp lầu tay áo vẫy. Khi hắn cong mày cười mới thực sự là yêu nghiệt...
Ta tính toán thời gian.
—— Kiếp này, ta sắp được gặp hắn rồi.
3
Đầu tháng tư, chiến sự Nam Cương liên tiếp nổ ra. Hoàng thượng giao cho Phó Uyên không ít chính vụ. Ban ngày hắn ta phải nghị sự với đám hạ thần, nhất thời cũng không có thời gian để quấy rầy đám thế thân bọn ta nữa.
Ta gọi chín vị tỷ muội thế thân khác đến, bắt đầu một đợt tẩy não mới:
"Nữ nhân cần gì phải làm khó nữ nhân? Cùng là thế thân chân trời xa xăm, gặp nhau cần gì phải quen biết?"
Có lẽ bọn họ cũng cảm thấy cuộc sống quỷ quái này thực sự chán ngắt, vậy nên nhanh chóng bị ta tẩy não thành công, bắt đầu mách lẻo những bí mật của Thái tử ——
Thế thân số một nói:
"Ngày nào hắn ta cũng đến vẽ lông mày cho ta, kỹ thuật thật là thảm hại, vẽ xong ai không biết còn tưởng ta là Trương Phi!"
Thế thân số hai nói:
"Vẽ lông mày thì có là gì! Chỉ vì bạch nguyệt quang của hắn ta thích ăn củ sen, vậy nên bữa nào hắn ta cũng bắt ta ăn củ sen! Giờ ta nhìn hắn ta như nhìn củ sen vậy!"
Thế thân số ba nói:
"Hắn ta ngày nào cũng bắt ta đọc thơ cho hắn ta nghe, giờ ta vừa thấy thơ là toàn thân ngứa ngáy, như bị phát ban vậy, ta còn đặt tên cho căn bệnh này là bệnh thơ... Các tỷ muội ơi, các ngươi nói xem bệnh thơ của ta còn cứu được không?"
...
Đến lượt ta.
Ta xắn tay áo lên, để lộ thủ cung sa, trực tiếp làm chói mù mắt bọn họ:
"Đêm nào hắn ta cũng đến ngủ với ta, nhưng hắn ta chỉ ngủ một mình cô đơn thôi."
Xung quanh trước tiên là một mảng im lặng, ngay sau đó…
"Ngươi thảm thế sao! Ha ha ha!"
"May là hắn ta chưa bao giờ đến tìm ta ngủ!"
"Ta chia buồn với ngươi, Thẩm muội muội... Không được rồi ta nhịn không nổi! Ặc ặc ặc ặc ặc ặc ặc..."
Tiếng kêu ặc ặc của thế thân số bảy vừa ra, bọn ta đều không nhịn được. Cả phòng tràn ngập tiếng cười. Ta cũng cười theo.
—— Phó Uyên căn bản không đụng đến ta. Chi bằng nói hắn ta chỉ đến "xem" ta ngủ thôi. Nam nhân không có nửa cân nước trong đầu tuyệt đối không làm được chuyện này.
Sau đó, bọn ta vui vẻ đặt biệt danh cho nhau:
Thế thân số một thay thế lông mày của Thanh Dao Quận chúa, vậy nên nàng ta được gọi là "Lý Mi Mi".
Thế thân số hai ngày nào cũng bị ép ăn củ sen, nàng ta được gọi là "Vương Tiểu Ngẫu".
Thế thân số ba vốn là một tài nữ, nhưng giờ nàng ta không muốn làm tài nữ nữa, chỉ muốn làm người mù chữ, nàng ta được gọi là "Lý Thi Chẩn".
...
Cứ thế lần lượt. Đến ta ——
Bọn họ gọi ta là "Thẩm Thụy Thụy".
Sau khi đặt xong biệt danh, các cô nương lại cười ngả nghiêng. Không còn giữ phép tắc, nhưng tiếng cười như chuông bạc. Cành hoa rung rinh, trăm hoa đua nở. Đáng tiếc ——
Thái tử chưa bao giờ được may mắn thấy và nghe những điều này.
4
Giữa tháng tư. Trong Đông cung, lưu tô nở đầy hoa. Thái tử vẫn rất bận. Bọn ta vui mừng được nhàn nhã.
Hôm đó, ta và thế thân số ba Lý Thi Chẩn đang ngắm hoa trên lầu nhỏ. Tuy Lý Thi Chẩn muốn làm người mù chữ, nhưng trong xương tủy vẫn không bỏ được thói quen của tài nữ.
Nàng ta nhìn cả cây lưu tô đầy hoa, văn vẻ cảm thán:
"Ngàn năm lưu tô tuyết tháng tư. Hoa lưu tô này pha trà là ngon nhất. Này, Thẩm Thụy Thụy, ngươi đã uống trà hoa lưu tô chưa?"
Đương nhiên đã uống rồi. Mỗi kiếp ngươi đều pha cho ta, ta uống đến muốn nôn rồi. Nhưng mà ——
"Chưa uống bao giờ, ngon không?"
Ta hỏi với giọng tò mò. Nàng ta liền hứng thú, mỉm cười gật đầu, nét mặt vô cùng dịu dàng:
"Ngon lắm! Nếu ngươi chưa uống, để ta hái một ít, đợi ngày khác pha trà cho các tỷ muội nếm thử."
Nói xong, thấy ta không đáp lại, nàng ta quay đầu tìm ta. Lại thấy không biết ta đã bước qua lan can lầu từ lúc nào, đang đi trên mép.
Sắc mặt Lý Thi Chẩn lập tức trắng bệch, giọng nói run rẩy:
"Này! Thẩm Thụy Thụy, ngươi đang làm gì vậy?"
Ta cười với nàng ta:
"Hái hoa mà, không phải ngươi muốn pha trà sao?"
Nàng ta như bị ta làm tức chết, giậm chân vội kêu lên:
"Có phải ngươi điên không? Hái hoa kiểu gì thế này? Cao như vậy, lỡ như rơi xuống thì ngươi chết chắc! Mau quay lại đây!"
Lúc này, có chim bay vụt qua ngọn hoa.
Ta nháy mắt với Lý Thi Chẩn:
"Rơi xuống là chết chắc sao? Ta thử xem ——"
Ta nói xong, trong ánh mắt không thể tin được của nàng ta, cười tươi nhắm mắt lại.
—— Dang rộng hai tay, ngả người về phía sau.
Lý Thi Chẩn tưởng ta muốn tự vẫn, nàng ta sợ đến hồn bay phách lạc, thất thanh kêu lên:
"Thẩm Thụy Thụy!!!"
Tiếng gió pha lẫn hương hoa lướt qua tai ta. Ta thầm đếm trong lòng:
Ba. Hai. Một.
Khóe môi ta dần dần cong lên.
—— Hắn đến rồi.
Thiếu niên đi ngang qua ấy, đúng hẹn mà đến.
Hắn phóng người lên, ôm ta vào lòng. Ta ổn định rơi vào vòng tay của Tạ Thế tử.
Ta mở mắt. Hắn đang cúi đầu nhìn ta chăm chú, một thân áo đỏ như ngọn lửa tung bay trong gió, hắn hỏi ta:
"Sao vậy? Cô nương đây là nghĩ quẫn à?"
Ta giơ tay lên, ôm lấy cổ hắn, nhìn mặt mày như tranh vẽ của hắn cùng nốt ruồi lệ nho nhỏ kia:
"Nghĩ quẫn là ai? Ta nghĩ về hắn ta làm gì? Ta là nghĩ về huynh đấy."
"..."
Sau đó, ta nhìn thấy sắc mặt Tạ Huyền từ lãnh đạm phóng khoáng biến thành người da đen đầy dấu hỏi chấm. Ánh mắt của hắn cũng từ quan tâm thiếu nữ u sầu biến thành quan tâm trẻ thiểu năng...
5
"Ngươi nói nhớ ai?" Tạ Huyền hỏi lại.
Hắn đã đưa ta xuống đất, nhưng ta vẫn vòng tay quanh cổ hắn không buông.
"Không nghe rõ sao? Vậy ta nói lại lần nữa. Ta nói, ta nghĩ đến Tạ tiểu lang quân, cũng chính là Tạ Thế tử, cũng chính là Tạ Huyền, cũng chính là huynh —— Ta nhớ huynh."