Đúng là tôi quên mất thật, chuyện từ khi mười một, mười hai tuổi thì nhớ thế quái nào được chứ! Nhưng bây giờ được nhắc lại thì tôi nhớ ra rồi. Ký ức chôn vùi một lần nữa tấn công tôi. Lần nào gặp anh ấy, tôi cũng lôi chuyện làm chồng ra mà quấn lấy. Bảo sao trước đây anh ấy cứ bảo tôi chẳng thay đổi chút nào. Chỉ tiếc, bây giờ tôi chẳng có tâm tư yêu đương gì cả. Tôi chỉ muốn tập trung mở quán cà phê của mình. Thế nhưng, khi tôi đang toàn tâm toàn ý lo cho sự nghiệp thì không ngờ lại gặp được Lục Thừa Minh. Anh ta trông gầy đi rất nhiều, cả người cũng có chút tiều tụy. Nhìn thấy tôi, anh ta có vẻ do dự: "Ninh Ninh, em… vẫn ổn chứ?" Tôi không nói gì. Ánh mắt anh ta lướt qua quán cà phê đang trong giai đoạn sửa chữa, vẻ mặt có chút phức tạp: "Đây là anh ta mở cho em sao?" Tôi cạn lời, sao anh ta lúc nào cũng nghĩ đơn giản như vậy? Tôi cười khẽ, giọng đầy mỉa mai: "Lục Thừa Minh, trong mắt anh phụ nữ chỉ có thể dựa vào đàn ông mà sống sao?" Lông mày anh ta cau lại, rõ ràng vẫn tràn đầy nghi ngờ: "Nếu không phải anh ta, vậy em lấy đâu ra tiền?" Tôi cố nhịn cơn bực tức, không ném anh ta ra khỏi cửa ngay lập tức. Chậm rãi giải thích: "Anh có bao giờ nghĩ đến chuyện trước khi gặp anh, nếu tôi không có thu nhập thì tôi lấy gì để sống trong quán bar?" Lông mày Lục Thừa Minh nhíu chặt hơn nữa. Tôi tiếp tục: "Anh nghĩ tôi cả ngày chỉ chơi bời vô dụng trong quán bar thôi sao? Có bao giờ anh nghĩ đến chuyện có thể quán bar đó chính là tôi mở không?" Anh ta lập tức trợn tròn mắt: "Quán bar đó là của em? Vậy ra anh đã trách lầm em sao?" Tôi thản nhiên gật đầu: "Đúng vậy, anh sai rồi đấy!" Mắt anh ta đột nhiên đỏ hoe, bước lên muốn nắm lấy tôi: "Ninh Ninh, trước đây là anh sai. Em hãy cho anh thêm một cơ hội đi!" Tôi lập tức lùi lại hai bước, tránh khỏi anh ta: "Thôi khỏi luôn đi! Trước đây tôi còn thấy anh được một chút chứ bây giờ thì anh không xứng nữa rồi!" Lục Thừa Minh sững sờ đứng đó. Còn tôi thì bình thản vượt qua anh ta, ngồi vào xe của Phó Vân Tịch. Qua khóe mắt, tôi nhìn thấy bên cạnh anh ta xuất hiện một bóng dáng màu xanh lục nhạt. 18. Trên xe, Phó Vân Tịch có vẻ ngạc nhiên: "Hôm nay thế nào mà chịu ngồi xe anh rồi? Bình thường chẳng phải em thà gọi taxi còn hơn lên xe anh sao?" Tôi lắc đầu: "Không có gì, chỉ là sợ bị một tên ngốc bám theo thôi." Anh ấy không hỏi thêm gì nữa, chỉ im lặng lái xe về phía trước. Một lúc sau, tôi mới nhận ra có gì đó không đúng. Rõ ràng đây không phải đường về nhà tôi. Tôi lập tức cảnh giác nhìn Phó Vân Tịch: "Anh định làm gì? Theo đuổi không được thì chuyển qua bắt cóc à? Tôi nói trước, tôi không có bị hội chứng Stockholm nên đừng mơ tôi sẽ yêu kẻ bắt cóc mình." "Em nghĩ cái gì vậy?" Phó Vân Tịch quay sang nhìn tôi với ánh mắt đầy bất lực: "Tôi nỡ làm thế sao?" Tôi rụt cổ lại, chỉ cảm thấy bị anh nhìn chằm chằm thế này có chút không thoải mái. Chơi trò này với tôi, định làm tôi phát sợ mà bỏ chạy chắc? Xuống xe tôi nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy nơi này vắng tanh không một bóng người. Ai có kinh nghiệm xem phim hình sự đều biết, đây là một chỗ hoàn hảo để gi.ế.t người diệt khẩu. Phó Vân Tịch thấy tôi căng thẳng đến cực độ, cuối cùng cũng lên tiếng giải thích: "Nhà máy thường nằm ở vùng xa, chỗ này đường hẹp không lái xe vào được nên phải đi bộ thôi." Tôi thả lỏng một chút: "Nhà máy gì vậy?" Anh ấy đi trước dẫn đường: "Nhà máy rang cà phê. Quán cà phê của em chưa tìm được nguồn nguyên liệu đúng không? Tôi đã tìm hiểu giúp em rồi, cà phê ở đây có đủ chủng loại em có thể thử và chọn lựa." Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn nhanh chóng bước theo sau: "Tổng giám đốc Phó bận trăm công nghìn việc, vậy mà còn rảnh rỗi đi chọn cà phê giúp tôi sao?" Giọng điệu đầy châm chọc của tôi khiến anh không biết nói gì, nhưng vẫn nhẫn nại giải thích: "Cà phê vẫn tốt hơn rượu, ít nhất cũng tốt hơn việc em uống say rồi kéo người ta đến cục dân chính." "Anh thì không sao, nhưng nếu làm lần nữa em sẽ bị kết tội trùng hôn đấy." Mặt tôi lập tức nóng bừng, nghẹn lời không cãi lại được. Nhưng nghĩ kỹ lại, tôi cũng không phải kiểu người tùy tiện lôi ai đó đi đăng ký kết hôn. Ít nhất, cũng phải là người giống như Phó Vân Tịch mới được. Mà điều kiện của anh ấy thế này… khó tìm được lắm. 19. Rời khỏi nhà máy, tôi vô cùng hài lòng. Quả nhiên, những hạt cà phê được tổng giám đốc Phó công nhận đều là hàng đầu. Vừa lên xe, Phó Vân Tịch lại đưa cho tôi mấy tấm danh thiếp: "Đây đều là những barista và thợ làm bánh xuất sắc, em xem ai phù hợp thì nói với anh. Anh sẽ giúp em chiêu mộ họ." Nhìn những tấm danh thiếp trong tay, tôi có chút ngẩn người. Phó Vân Tịch đối với tôi quá tốt, gần như anh ấy đã suy nghĩ giúp tôi mọi thứ. Nhưng chính vì vậy mà tôi lại có chút bối rối không biết phải làm sao. Không nhịn được, tôi hỏi: "Phó Vân Tịch, anh thích tôi ở điểm nào?" Anh ấy trầm ngâm một lát, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi: "Thực ra, hôm đó khi Đường Chỉ Như gọi điện cho anh, ban đầu anh chỉ định đến xem thử cô nhóc năm xưa quấn lấy mình nói muốn gả bây giờ thế nào thôi." "Kết quả, vừa bước vào đã thấy em bị người ta bắt nạt. Anh tính định ra tay giúp đỡ, nhưng ngay sau đó lại thấy em đạp lên bàn xách chai rượu đỏ hất thẳng lên đầu người ta." Nói đến đây, anh ấy không nhịn được mà bật cười. "Lúc đó, anh liền nghĩ một cô gái đáng yêu thế này cưới về chắc chắn sẽ rất thú vị." "Và quả nhiên, anh không nhìn nhầm." Lý do thích tôi của anh có hơi hoang đường, nhưng mặt tôi vẫn đỏ suốt cả quãng đường về. Vừa xuống xe, tôi đã lập tức chạy thẳng vào nhà. Tối đó, tôi nhận được tin nhắn của anh ấy: 【Ninh Ninh, có thể em sẽ cảm thấy tình cảm của anh đến hơi vội vàng, nhưng anh thực sự thích em.】 【Không chỉ vì em đáng yêu thú vị, mà còn vì em đủ quyết đoán và thẳng thắn, em luôn nghiêm túc với mọi chuyện.】 【Điều đó làm anh cứ vô thức bị em thu hút, bị em mê hoặc.】 Nói thật, trước lời tỏ tình chân thành như vậy không rung động là nói dối. Nhưng mối tình trước đây đã làm tôi trở nên dè dặt và khiến tôi nghi ngờ tất cả. Tôi sẵn sàng cho anh ấy một cơ hội, nhưng tôi cũng cần thời gian. 20 Ngày khai trương, quán cà phê vô cùng náo nhiệt. Đường Chỉ Nhược và Phó Vân Tịch cũng có mặt. Dĩ nhiên, còn có cả những kẻ không nên xuất hiện. Khi Lục Thừa Minh cầm bó hoa và một chiếc nhẫn kim cương quỳ một chân trước mặt tôi, đầu óc tôi lập tức trống rỗng. “Ninh Ninh, chúng ta đã bên nhau ba năm trải qua bao nhiêu chuyện. Giữa chừng có thể có những sai lầm, nhưng người anh yêu từ đầu đến cuối vẫn chỉ có em. Anh tin rằng em vẫn còn tình cảm với anh.” “Chiếc nhẫn này anh đã lấy lại rồi. Những lỗi lầm trong quá khứ, anh không muốn chỉ dùng một câu xin lỗi để khỏa lấp mà hy vọng có thể dành cả đời để bù đắp.” “Ninh Ninh, hãy lấy anh nhé!” Lục Thừa Minh ánh mắt đầy mong chờ, chăm chú nhìn tôi. Nhưng trong lòng tôi chỉ có sự chán ghét. Hắn cố tình chọn đúng ngày khai trương— ngày tôi vui vẻ nhất— để làm chuyện khiến tôi ghê tởm nhất. Nhìn chiếc nhẫn quen thuộc trên tay hắn, tôi không khỏi chán ghét hỏi: “Lục Thừa Minh, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi? Chúng ta đã chia tay! Và làm ơn đừng có tái chế lại chiếc nhẫn anh từng tặng người khác mà mang đến cầu hôn tôi nữa, được không?” Đường Chỉ Nhược cũng vừa thấy hắn đã khó chịu ra mặt: “Lục Thừa Minh, anh đúng là hết thuốc chữa! Nhẫn đã đưa cho tình nhân rồi mà còn dày mặt đem về cầu hôn?” “Đừng nói với tôi là anh túng quẫn đến mức phải lén tháo nó ra từ tay người ta đấy nhé?” “Trước đây tôi chỉ nghĩ anh là kẻ tệ bạc, không ngờ anh còn ngu ngốc. Giống như một con lợn tiến hóa bị lỗi, vừa vô dụng vừa khó coi.”