Kết Cục Của Kẻ Tham Lam
Chương 5
Cô gái bên cạnh Lâm Thành rõ ràng bị mắng, nhưng không thèm đôi co, chỉ lạnh lùng nhìn Lâm Hạ đầy khinh miệt.
Lâm Thành liếc trộm cô ta, thấy cô ta không tức giận mới thở phào, rồi quay lại, trừng mắt nhìn Lâm Hạ:
“Cô thôi đi được không? Hạ Viên là thiên kim tiểu thư của tập đoàn khoáng sản nhà họ Hạ, trong lòng tôi cô ấy là người đẹp nhất!
Chẳng lẽ chỉ vì mấy chục ngàn học phí năm đó mà cô đòi tôi đền cả đời chắc? Tôi mấy năm nay tiêu cho cô còn nhiều hơn cái số đó gấp bao lần! Chúng ta coi như xong rồi.
Đứa con là cô nhất quyết đòi sinh, tôi đã bảo bỏ mà không chịu. Giờ sinh rồi thì tự nuôi đi, đừng hòng lấy con ra trói tôi cả đời. Bây giờ tôi đã tìm được tình yêu đích thực rồi, cô không xứng cản đường tôi nữa.”
“Sau này đừng tới tìm tôi nữa, tôi không muốn vì cô mà ảnh hưởng đến tình cảm của tôi với Hạ Viên.”
19.
Nghe Lâm Thành nhẫn tâm như vậy, Lâm Hạ c.h.ế.t lặng, lòng tan nát.
Không nỡ ra tay đánh người đàn ông mình từng yêu, cô ta liền quay sang trút giận lên Hạ Viên, giơ tay định cào vào mặt cô ta:
“Đồ mập c.h.ế.t tiệt! Chính vì mày mà chồng tao mới không cần tao nữa!”
Khuôn mặt cô ta vặn vẹo, ánh mắt đầy căm hận.
Nhưng chưa kịp chạm vào Hạ Viên, Lâm Thành đã thô bạo tung chân đá thẳng vào người Lâm Hạ, khiến cô ta ngã lăn ra đất.
“Cô điên đủ chưa? Giống y chang mấy mụ đàn bà chợ búa, nhìn thấy phát tởm!”
Cú đá ấy khiến Lâm Hạ nằm bệt dưới đất không nhúc nhích nổi, ôm bụng đau đến vã mồ hôi.
Đứa con trai cô ta hoảng sợ khóc ré lên, nước mắt nước mũi dàn dụa.
Nhưng Lâm Thành nào buồn bận tâm, hắn chẳng thèm liếc mẹ con họ lấy một cái, kéo Hạ Viên đi thẳng.
Đúng là con người m.á.u lạnh.
20.
Tôi lặng lẽ kéo kính xe lên.
Gió ngoài trời thổi vào lạnh buốt, khiến tôi rùng mình một cái.
Chú Lưu nhìn gương mặt tôi, cẩn trọng hỏi:
“Tiểu thư, bên bộ phận vệ sinh của công ty vẫn còn một vị trí trống, nếu cô thấy thương xót thì…”
Tôi chẳng cần nghe hết đã cắt lời:
“Không cần. Tôi xem xong rồi. Đi thôi.”
Chú Lưu gật đầu, nổ máy cho xe chạy tiếp.
Một lúc sau, ông khẽ cảm thán:
“Tiểu thư bây giờ ngày càng giống chủ tịch rồi.”
Tôi chỉ cười, không đáp.
Tôi hiểu, thực ra chú Lưu chỉ đang thay cha thăm dò tôi thôi.
Là người bên cha bao năm, sao ông không biết Lâm Hạ mà vào công ty chỉ tổ rước họa? Ông chỉ đang thay cha kiểm chứng xem tôi có còn dễ mềm lòng như trước nữa hay không.
Họ đều hy vọng tôi có thể bảo vệ chính mình.
21.
Vì sao có những cô gái dễ bị lừa như vậy?
Chính là vì lòng thương xót quá dễ dãi, vì quá lương thiện.
Kẻ xấu chính là dựa vào đó, mang trẻ con, bà bầu, người già ra để giành lấy sự đồng cảm, rồi lừa họ vào bẫy.
Vậy nên mới có bao nhiêu cô gái bị lừa bán lên núi, bị lừa ra nước ngoài, trở thành công cụ sinh sản, thành nguồn n.ộ.i tạ.ng sống.
Điều đầu tiên để một cô gái tự bảo vệ mình chính là:
Cất kỹ lòng thương xót không cần thiết ấy đi.
Khi gặp khó khăn, chúng không tìm đến cảnh sát, không tìm đàn ông to khỏe, không tìm người thân, mà lại chọn tìm đến người yếu nhất trong đám đông như bạn — ý đồ quá rõ ràng rồi còn gì.
Dĩ nhiên, tôi không giúp Lâm Hạ còn vì lý do khác:
Việc làm nhiều, vị trí thì đâu thiếu, cô ta có tay có chân, sao không tự tìm việc?
Hà tất tôi phải rước một quả bom nổ chậm về bên mình?
22.
Về sau, tôi càng ngày càng thuần thục với công việc trong công ty.
Tác phong làm việc cẩn trọng, chỉn chu không một kẽ hở.
Trong cách đối nhân xử thế, dù so với những người kế nghiệp được các gia tộc khác dốc tâm bồi dưỡng hai mươi mấy năm cũng chẳng hề thua kém.
Cuối cùng, cha tôi cũng có thể yên tâm, gánh nặng trong lòng ông được trút bỏ.
23.
Sau này, tôi nhặt được một con chó nhỏ.
Trên lưng nó có một vết bớt giống hệt vết bớt của con gái tôi kiếp trước.
Không chút do dự, tôi đưa nó về nhà, chăm bẵm từng miếng ăn giấc ngủ, yêu thương nó như người thân.
Từ đó, tôi bắt đầu một cuộc sống hạnh phúc cùng với chú chó của mình.
24.
Lần cuối cùng tôi nhìn thấy Lâm Thành, là qua một chương trình truyền hình chuyên hòa giải mâu thuẫn gia đình.
Lâm Thành lúc này đã bị liệt toàn thân.
Hắn không tìm được công việc lương cao, lại khinh thường việc bắt đầu lại từ vị trí thấp, ngày ngày chỉ biết bám lấy Hạ Viên, mơ mộng cưới được cô ta để thừa kế sản nghiệp mỏ nhà họ Hạ.
Nhưng hắn nghĩ nhiều quá rồi — Hạ Viên chỉ coi hắn như trò tiêu khiển.
Cô ta thừa biết Lâm Thành chỉ nhắm vào tiền của mình nên ngoài mặt thì giả vờ đón nhận tình cảm, nhưng thực lòng chưa bao giờ có ý định cưới hắn.
Cô ta chẳng hề thương hoa tiếc ngọc.
Nghe nói có lần trong lúc thân mật, Hạ Viên vô ý đè gãy cột sống của hắn, dẫn đến chấn thương thần kinh, cuối cùng liệt toàn thân.
Hạ Viên lập tức phủi tay bỏ hắn lại.
Lúc này mẹ Lâm Thành mới nhớ đến Lâm Hạ, nhớ đến đứa cháu trai và “con dâu” mà bà ta từng khinh rẻ.
Bà ta thuê người khiêng Lâm Thành đến nhà Lâm Hạ, nhưng bị họ kiên quyết trả về.
Không cam lòng, bà ta liền tìm đến chương trình truyền hình, hy vọng gây áp lực cho Lâm Hạ, bắt cô ta phải quay lại chăm sóc con trai mình.
Lâm Hạ chỉ bắt máy một lần, dứt khoát nói:
“Tôi chưa từng kết hôn với Lâm Thành, con trai tôi còn chưa trưởng thành, Lâm Thành cũng chưa từng chu cấp cho nó đồng nào.
Mẹ con họ không những không giúp gì, còn mắng chửi tôi thậm tệ. Giờ tôi phải một mình nuôi con trong cảnh nghèo túng, làm công nhân ở xưởng, ở đất khách quê người, vất vả trăm bề. Tôi và con trai không có nghĩa vụ gì phải nuôi anh ta hết.”
Nói rồi, từ đó cô ta không nghe điện thoại của chương trình nữa.
Đám phóng viên, biên tập viên nhìn mẹ con Lâm Thành với ánh mắt đầy ái ngại và khó xử.
Biết mình không còn lý lẽ gì, mẹ Lâm Thành lại lăn ra sàn, khóc lóc ăn vạ:
“Các người muốn ép c.h.ế.t mẹ con tôi sao? Con dâu gì mà không chịu chăm chồng, bắt tôi già cả thế này hầu hạ nó! Tôi khổ cả đời, giờ phải nhận lấy kết cục này, ông trời ơi, tôi sao mà khổ vậy!”
Sau cùng, bà ta quay sang chính đứa con nằm liệt trên giường:
“Anh xem anh kìa, tiền đền bù cũng đổ hết vào cái con mập đó, nó có bao giờ tiêu cho anh đồng nào đâu? Giờ tiền mất tật mang, cuối cùng được cái gì? Nó vỗ mông bỏ đi, để tôi phải hầu hạ anh, sao tôi khổ thế này!”
“Giá mà ngày trước vẫn là con bé Hà Nguyệt, ít ra nó còn chịu vì mình mà tiêu tiền, đâu có tính toán gì. Hay là… hay là con thử đi cầu xin nó xem sao?”
Lâm Thành hoàn toàn sụp đổ:
“Mẹ đừng nói nữa! Con thành ra thế này còn mặt mũi nào đi tìm cô ấy? Mẹ thật sự không muốn chăm con thì để con c.h.ế.t cho xong!”
Mẹ hắn lại lăn đùng ra, gào khóc thảm thiết:
“Anh mà c.h.ế.t, tôi sống làm sao nổi? Tôi chỉ còn mỗi anh thôi!”
Trong khoảnh khắc, cả căn phòng loạn thành một mớ hỗn độn, tiếng khóc tiếng la vang khắp nơi.
Đám quay phim trố mắt nhìn nhau, không tin nổi vào cảnh tượng trước mặt.
“Cái cô mập kia là ai? Còn Hà Nguyệt nữa, sao đời tư của một người tàn phế lại phức tạp thế này?”
“Còn đang quay chương trình mà thành ra thế này…”
Nhân viên đoàn phim chỉ còn biết dỗ dành qua quýt, rồi vội vàng thu dọn đồ đạc, đêm đó bắt chuyến tàu chạy thẳng.
25.
Sau khi không còn đường lui, mẹ Lâm Thành đành chấp nhận số phận, từ bỏ cuộc sống trước kia, cam phận ở lại chăm sóc đứa con tàn phế.
Cả đời bà ta phải ở bên cạnh hắn, lo cơm bưng nước rót, chăm sóc từng miếng ăn giấc ngủ.
Còn Lâm Thành, nửa đời còn lại chỉ có thể nằm trên giường, bất lực nhìn thời gian trôi qua.
Tôi chỉ âm thầm cầu cho hắn sống thật lâu, càng lâu càng tốt, tốt nhất là sống đến trăm tuổi, để được nếm trọn những gì mà hắn đáng phải chịu.
(Hết).